Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chà, cậu bé này thú vị lắm, Lý Kỳ thấy cậu bé nói chuyện đâu vào đấy, rõ ràng mạch lạc, hơn nữa còn có chứng cớ, người bình thường thua xa, hắn thấy tò mò quay lại nhìn hai hộ vệ kia rồi hỏi:

- Cậu ta nói thật chứ?

Hai tên hộ vệ này biết tính cách của hắn cho nên không dám giải thích, hắn ôm quyền nói:

- Ty chức sơ xuất kính Giám sự trách phạt.

Thực ra hắn cũng không trách bọn họ, cho dù ai gặp phải đứa trẻ như vậy cũng sẽ áp dụng cách này thôi, hắn lại quay lại nói với đứa trẻ:

- Ngươi tên là gì?

Đứa bé kia có một đôi con ngươi chứa đầy linh khí, đảo mắt vài vòng, nó kinh ngạc hỏi:

- Trên bảng cáo thị vẫn chưa viết rõ, phàm là người đến hiến vật quý thì nhất định phải thông báo danh tính.

Lý Kỳ ha ha nói:

- Vẫn chưa quy định rõ ràng, nói như vậy là ngươi không muốn nói sao?

Đứa bé kia ra sức gật đầu.

- Vậy bản quan cũng không ép ngươi nữa, tránh để ngươi nói bản quan mất hết danh dự.

Hắn lại hỏi:

- Ngươi có vật quý gì sao?

Đứa trẻ kia chắp tay nói:

- Tiểu tử không dám lừa gạt Giám sự đại nhân.

Hắn cười nói:

- Nhưng đây chỉ là câu nói từ phía ngươi, nếu ta chỉ nghe theo ngươi mà trách phạt bọn họ thì có phải là đã không công bằng với bọn họ rồi không?

Đứa bé kia hơi sửng sốt nói:

- Giám sự đại nhân nói có lý.

- Thế này đi, ngươi hãy theo ta vào trước để ta xem ngươi mang đến thứ gì.

Nếu đúng là như thế ta sẽ trách phạt bọn họ thỏa đáng.

Nhưng nếu ngươi cố tình gây sự ở đây thì ta sẽ trách phạt ngươi, ngươi hiểu chưa?

- Tiểu tử hiểu rồi.

Hắn xuống ngựa vẫy tay vào trong nói:

- Đi vào thôi.

Ba người vừa mới đến tiền viện thì chợt thấy có người đi từ trong nhà ra, không phải ai khác chính là nhân vật số 2 của Quân khí giám, thiếu giám Ngu Kỳ.

Lý Kỳ vừa định chào hỏi thì nghe thấy "Aaaaaa.

" một tiếng, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy đứa bé vừa nãy đang trốn phía sau hắn, hắn thấy lạ.

Trong lòng thấy lạ, đúng lúc Ngu Kỳ cũng nhìn thấy hắn, hắn vội đi đến hành lễ nõi:

- Hạ quan tham kiến Giám sự.

Lý Kỳ xoay đầu lại, chắp tay cười nói:

- Ngu thiếu giám ở đây là tốt rồi, ta định đi tìm ngươi, lát nữa ta có một số việc muốn thương lượng với ngươi.

- Vâng! Ngu Kỳ gật đầu nhìn phía sau Lý Kỳ vẻ mặt nghi ngờ rồi y chỉ tay nói:

- Giám sự, đứa bé này là ai vậy?

Hắn ha ha nói:

- Nó nói là đến hiến vật quý, không biết nó là con nhà ai, tuổi còn nhỏ mà dám một mình xông vào Quân khí giám, dũng cảm lắm.

Nói xong hắn quay về phía đứa bé nói tiếp:

- Ngươi còn không mau tham kiến Thiếu giám?

Cái gan vừa rồi chỉ bảo cho bản quan làm việc để đâu rồi?

Đứa bé kia tỏ ra sợ, nó thò nửa cái đầu ra trước để nhìn Ngu Kỳ.

Ngu Kỳ vẫn nhìn chằm chằm nó, rồi sắc mặt bỗng kinh ngạc nói:

- Là con! Đứa bé run lên cúi đầu thở dài nói:

- Con tham kiến phụ thân.

Tay Ngu Kỳ run rẩy chỉ vào đứa bé nói:

- Con.

Con đến đây làm gì?

Lý Kỳ a một tiếng ngạc nhiên nói:

- Ngu thiếu giám, đây.

đây là con trai ngươi?

Ngu Kỳ hổ thẹn gật đầu, chợt nhớ vừa rồi có nghe hắn nói con trai mình chỉ bảo Lý Kỳ làm việc mà sợ hãi.

Y đã từng chứng kiến thủ đoạn của hắn, lúc này y mới giận giữ lườm đứa bé nói:

- Con thật to gan, dám mạo phạm Giám sự, ta.

hôm nay ta phải dạy bảo đứa con bất hiếu này mới được.

Nói xong, y liền lao về phía đứa bé.

Nếu là những đứa trẻ bình thường thì chắc chắn nó sẽ quay lưng bỏ trốn nhưng đứa trẻ này vẫn cúi đầu không dám động đậy.

Không phải là nó không sợ hãi mà hai chân của nó đã run rẩy như muốn gãy ra rồi.

Vì thế có thể thấy, Ngu Kỳ này dạy con nghiêm khắc thế nào.

Nhưng y xuất thân là tiến sĩ,từng đọc nhiều sách dạy con chắc chắn cũng rất nề nếp.

Chuyện thế này Lý Kỳ gặp đã nhiều, hắn vội chắn trước người đứa bé rồi nói:

- Này Thiếu giám, chuyện này, ngươi có còn coi Giám sự ta ra gì nữa không?

Chỗ này là Quân khí giám, không phải là nhà ngươi.

Ngu Kỳ vội chắp tay nói:

- Xin lỗi, hạ quan cũng chỉ bị đứa con bất hiếu này làm cho tức giận.

- Chút chuyện nhỏ như vậy có đáng không?

Lý Kỳ tức giận liếc nhìn Ngu Kỳ một cái rồi lại hỏi đứa bé kia:

- Có phải ngươi lấy lý do đến hiến vật quý để tìm cha ngươi không?

Lém lỉnh lắm.

Đứa bé kia chần chừ một lát rồi vuốt cằm nói:

- Khởi bẩm Giám sự đại nhân, tiểu tử không nói dối, nếu tiểu tử đến để tìm cha thì cứ nói là như vậy đâu cần phải nói dối.

Chà, tiểu tử này nói có lý lắm.

Hắn ha ha nói:

- Nói như thế thì đúng là ngươi đến để hiến vật quý?

- Vâng! Ngu Kỳ tỏ ra nghi ngờ, dè dặt nói:

- Gì.

vật quý gì?

Lý Kỳ hỏi ngược lại:

- Ngươi không biết sao?

Ngu Kỳ lắc đầu.

Lý Kỳ cười nói:

- Là thế này, con trai ngươi nói có vũ khí mới muốn cho ta xem.

Ngu Kỳ liền ngây người ra bàn tay chuẩn bị tát.

Lý Kỳ nhíu mày rồi "này" một tiếng.

Ngu Kỳ lại vội bỏ tay xuống, vẻ mặt tội lỗi nói:

- Giám sự, tiểu nhi không hiểu chuyện, đại nhân độ lương không chấp nhặt cới nó.

Nó còn nhỏ e vũ khí là gì nó còn không biết.

Hạ quan sẽ mang nó về dạy bảo.

Lý Kỳ nói:

- Ngu thiếu giám, ngươi không thể nói lung tung thế được, chưa biết chừng con trai ngươi lại muốn ta phạt ngươi đấy.

- Nó dám! Ngu Kỳ trừng hai mắt lên bực bội nói:

- Nhưng sao Giám sự lại nói như vậy?

Lý Kỳ nói lại chuyện bên ngoài cho y nghe.

Ngu Kỳ nghe xong suýt nữa thì ngất, y cúi đầu dậm chân nói:

- Tiểu tử ngươi coi trời bằng vung rồi, làm ta tức chết đi được.

Nếu lúc này không có Lý Kỳ ở đây có lẽ y đã nhào tới, y lại nhìn Lý Kỳ rồi hành lễ nói:

- Tiểu nhi tuổi còn nhỏ, kinh xin Giám sự bỏ qua cho nó, hạ quan đảm bảo tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa.

Lý Kỳ gật đầu rồi quay nói về phía đứa bé:

- Ngươi có sợ không?

Đứa bé lắc đầu.

- Vậy sao ngươi lại run rẩy như vậy?

Lúc này đứa bé mới gật đầu nói:

- Sợ.

- Vậy ngươi có hiến nữa không?

Đứa bé nhìn trộm cha, thấy đôi mắt đen đang lườm mình nó nuốt nước miếng, do dự một chút rồi cắn răng ra sức gật đầu.

Ngu Kỳ thấy con công khai phản đối mình, cảm giác như địa vị của người cha đã bị khiêu chiến, y tức giận chỉ vào co trai nói:

- Được được được, tiểu tử ngươi cả gan làm loạn, ta phải.

Lý Kỳ vẫy tay ngắt lời của y rồi sầm mặt lại nói:

- Ngu thiếu giám, bản quan đã sớm dán cáo trạng ở ngoài.

Con trai ngươi đến đây hiến vật quý là hợp tình hợp lý, ngươi cũng không có quyền đuổi nó ra ngoài.

Ngu Kỳ tức giận đến phát bệnh tim, y không thể tin nổi đứa con trai 15 tuổi của mình có thể có được vật tốt gì, y nói:

- Nhưng.

Lý Kỳ nói với vẻ không vui:

- Được rồi, được rồi, có việc vào trong phỏng rồi nói.

Ngu Kỳ thấy vẻ mặt không hài lòng của hắn cũng không dám nói nhiều chỉ tức giận lườm con, sau đó mới vuốt cằm nói:

- Vâng.

Lý Kỳ không dám để cha con Ngu Kỳ đi cùng nhau, hắn sợ y không khống chế nổi mà đánh con cho nên cố tình đi giữa hai cha con họ.

Đi vào trong phòng, đi vào trong phòng Lý Kỳ ngồi ở trên, Ngu Kỳ đầu tiên là tức giận gầm lên sau đó nói:

- Quỳ xuống.

- Phụp.

Đứa bé kia không dám nói nhiều mà quỳ xuống luôn.

Lý Kỳ cũng không dám ừ đại với cách giáo dục như vậy, nhưng hắn cũng không dám nói nhiều.

Dù sao cũng phải để Ngu Kỳ lấy lại cái uy của người làm cha.

Thấy sắc mặt tức giận nhưng trong lòng tràn đầy lo lắng của y, hắn cười nói:

- Thế này đi, chỉ cần ngươi không có ác ý với bản quan, vậy bản quan sẽ không trách phạt ngươi.

Đương nhiên nếu ngươi dâng lên vật hữu dụng bản quan chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ngươi.

- Đa tạ Giám sự đại nhân.

Đứa bé cung kính nói.

Sự lo lắng trong mắt của Ngu Kỳ cũng giảm đi mấy phần, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Giám sự, tiểu nhi vô lễ phải phạt nặng, phạt nặng mới được.

Lý Kỳ khoát tay bảo y đừng nói nữa rồi lại cười nói:

- Bây giờ ngươi có thể nói tên cho bản quan rồi chứ?

Đứa bé kia đáp:

- Tiểu tử tên là Doãn Văn.

Hắn gật đầu nói:

- Ngu Doãn Văn.

Hắn vừa nói ra câu này thì hai mắt lại trợn lên sợ hãi nói:

- Cái gì?

ngươi chính là Ngu Doãn Văn?

Đứa bé kia bị sự kinh ngạc của Lý Kỳ làm cho hoảng sợ, nó gật đầu với vẻ bất an.

Ngu Kỳ cho rằng con mình đã làm ra chuyện gì đó khác người, mặt y toát mồ hôi nói:

- Giám sự, có phải tiểu nhi đã phạm phải chuyện gì rồi không?

Nhưng hình như hắn đang suy nghĩ điều gì đó cho nên không nghe thấy.

Ôi mẹ ơi! Tiểu tử này không phải là Ngu Doãn Văn chống đỡ cho Nam Tống chứ?

Trời ạ! Mình không gặp may đến thế chứ?

Đúng rồi, mình nhớ ra rồi, cha của Ngu Doãn Văn này tên là Ngu Kỳ, chẳng trách nghe cái tên này lại quen tai như vậy.

Chắc chắn là không sai rồi, cái này thật sự là quá lời rồi.

Nghĩ đến đây hắn bật cười.

Nụ cười này của hắn khiến cha con Ngu Kỳ càng thấp thỏm lo âu.

Sao Lý Kỳ lại hưng phấn như vậy?

đó là vì Ngu Doãn Văn này là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử.

Tương lai không lâu, y sẽ nhận nhiệm vụ.

Nhân dịp Hoàng Nhan Lượng cố gắng vượt sông mà đại phá quân Kim, tiêu diệt đại quân của Hoàng Nhan Lượng gần như hoàn toàn.

Sau đó làm Tể tướng, cũng phải rất tận tụy.

Hơn nữa còn đề cử rất nhiều nhân tài cho Đại Tống, gọi là Hiền tướng là hoàn toàn xứng đáng.

Một lúc lâu, hắn mới tỉnh lại trong cơn hưng phấn, thấy Ngu Doãn Văn vẫn còn quỳ hắn vội vẫy tay nói:

- May đứng lên, mau đứng lên.

Ngu Doãn Văn thấy hắn vẫn chưa lên tiếng nên vẫn không dám đứng dậy.

Hắn nhìn Ngu Kỳ sau đó vội hỏi:

- Con bất hiếu, không nghe thấy Giám sự nói sao.

- Tạ ơn Giám sự đại nhân.

Ngu Doãn Văn thở dài sau đó mới đứng lên.

Hắn nghiêm túc đánh giá lại Ngu Doãn Văn càng nhìn càng thấy thích, hắn tò mò nói:

- Ngu Doãn Văn, ngươi biết cha ngươi nhậm chức ở Quân khí giám rồi chứ?

- Tiểu tử biết rồi.

Ngu Doãn Văn gật đầu nói.

- Vậy sao ngươi không giao bảo vật cho phụ thân ngươi mang đến?

Ngu Doãn Văn nhìn cha có vẻ do dự.

Lý Kỳ nói:

- Ngươi cứ việc nói, có bản quan ở đây, chưa đến lượt cha ngươi làm chủ.

Ngu Doãn Văn thấp thỏm nói:

- Thực ra.

thực ra, tiểu tử vì tiền thưởng mà đến, nếu giao bảo bối này cho phụ thân, chắc chắn phụ thân sẽ không hiến cho Quân khí giám.

Lần này là Ngu Kỳ nổi giận thực sự, y đứng dậy vỗ bàn chỉ vào đứa con nói:

- Láo xược, ngươi.

làm ta quá thất vọng, thường ngày ta dạy ngươi thế nào, còn nhỏ mà đã tham tiền như vậy, lớn lên sẽ thế nào chứ?

Ngu Kỳ ta thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, không ngờ lại sinh ra đứa con bất hiếu như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK