Những ngày này khiến Lý Kỳ rất xúc động, mùng 1 tháng 8 chính là lễ Kiến quân, nghi thức duyệt binh ở lễ Kiến quân vậy thì quá hoàn mỹ rồi. Hắn cảm thấy tất cả đều là ý trời, nếu đã là ý trời hắn tin tưởng ông trời sẽ giúp đỡ hắn.
Nhưng có câu là "Mưu sự tại nhân, hành sư tại thiên" vẫn không thể thiếu được sự cố gắng của bản thân.
Ngày càng đến gần, Long vệ quân và Thân vệ quân luyện tập cũng thường xuyên hơn. Người nào cũng bị luyện như chết đi sống lại, nhưng bọ họ vẫn lấy lòng nhiệt tình để báo đáp, không vì cái gì khác mà chính là vì được lộ diện trước mặt Hoàng thượng và văn, võ bá quan triều đình. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy hưng phấn rồi.
Nhưng nhóm không có tư cách tham gia nghi thức duyệt binh trong lòng không cảm thấy như vậy. Đặc biệt là Điện Tiền Ti, bọn họ mới là đứng đầu Cấm quân, nhưng lần duyệt binh này chẳng có liên quan gì đến họ, toàn quân không một ai được tham gia.
Từ khi Đại Tống khai quốc đến giờ, đây là lần đầu tiên.
Điện Tiền Ti cũng oán thán vô cùng, đối mặt với áp lực như vậy, Hà Quán đành đi tìm Cao Cầu, hy vọng Điện Tiền Ti có thể được tham gia vào nghi thức duyệt binh lần này. Cao Cầu xuất thân là Điện Soái, cũng rất có cảm tình với Điện Tiền ti, dù sao ông ta cũng là quan Thái úy, đứng đầu Tam nha, cũng không thể thiên vị bên nào, phải công bằng vì thế y đã đặc biệt đến tìm Lý Kỳ, y cũng không nói Hà Quán có đến tìm mình mà chỉ nói hi vọng Điện Tiền Ti cũng có thể tham gia vào.
Điều này khiến Lý Kỳ cảm thấy khó xử, hắn cũng không phải là đặc biệt nhằm vào Điện Tiền Ti, dù áo miếng "bánh ngọt" này sớm muội gì hắn cũng phải hạ thủ, nhưng Điện Tiền Ti không thuộc quyền quản lý của hắn, cũng chưa từng tập đi duyệt binh, trong thời gian ngắn không thể học được. Sau khi hai người thương lượng, quyết định Điện Tiền Ti sẽ xuất Khinh kỵ binh, Trọng kỵ binh, như vậy có thể tránh cho việc không phối hợp được.
Về phần sắp xếp tướng lĩnh, Lý Kỳ để cho Ngưu Cao lĩnh Trọng bộ binh, còn Nhạc Phi lĩnh Kỵ xạ quân, ngoài ra Triệu Giai sống chết đòi lĩnh Khinh kỵ quân. Lý Kỳ không nói gì về sự sắp xếp này, ngươi đường đường là Vương tử chạy đến đây góp vui, nhưng hắn cũng không dám tự quyết định vì thế đã bảo Triệu Giai đi tìm Hoàng thượng, kết quả là Tống Huy Tông đã đồng ý với Triệu Giai.
Sáng sớm hôm nay, Lý Kỳ lại chạy sang từng quân doanh, đột kích kiểm tra bọn họ luyện quân buổi sáng. Mấy ngày gần đây hầu như ngày nào hắn cũng phải đi dạo một vòng cũng may là hôm nay sự nhiệt tình của đám lĩnh tăng vọt, không để hắn phải đi uổng phí một chuyến.
Sau khi đi ra khỏi doanh trại, Lý Kỳ đến công ty vì mùng 1 tháng 8 không chỉ có nghi thức duyệt binh mà quan trọng là nghi thức treo quốc kỳ. Từ sau ngày định ra nghi thức duyệt binh, Lý Kỳ bắt đầu tăng cường tuyên truyền.
Chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là một lần nữa thay đổi lại Tuần san Đại Tống thời đại, tạm thời trang báo "Chuyện xưa" bị hủy bỏ để tuyên truyền cho quốc kỳ. Bây giờ gần như cả tờ Tuần san Đại Tống thời đại đều là hoạt động của ngày 1 tháng 8, chỉ có trang báo kinh tế là không thay đổi, dù sao cải cách kinh tế vẫn là đặc biệt quan trọng.
Nhưng điều này cũng gặp được sự phản pháo của rất nhiều người, thực ra bọn họ không có ý kiến gì về việc tuyên truyền quốc kỳ, nghi thức duyệt binh, điều duy nhất khiến họ không dễ chấp nhận đó là truyện "Anh hùng xạ điêu" bị dừng lại. Đây quả thực là người và thần cùng nổi giận nha.
Hơn nữa Tứ tiểu công tử lại cầm đầu nhóm này, gần như sắp hủy cả Túy Tiên Cư đi, nếu Ký Kỳ dám xuất hiện trước mặt bọn họ thì Cao Nha Nội chắc chắn sẽ xử hắn Giáng long thập bát chưởng.
Ngoài ra, lúc này Sài Thông cũng tỏ thái độ khác thường, biểu hiện càng tức giận vì bây giờ đã kể đến chỗ chủ nhân của Đào Hoa đảo, Đông Tà Dực Sư. Điều không thể phủ nhận là Đông Tà thích thể hiện, bên trong xạ điêu không ai xuất danh bằng. Sài Thông xem như thần minh, đúng lúc này mà dừng lại quả thực họ muốn lấy mạng của y.
Thực ra Lý Kỳ cũng không muốn dừng, nhưng vấn đề là thương thủ của hắn vẫn luôn bực bội, đến giờ vẫn chưa tìm thấy người, cũng may là đụng tới chuyện này mới khiến cho cho hắn tìm được một lý do, hắn cũng tính toán xong rồi nếu sau mùng 1 tháng 8, Phong Nhi Nô vẫn chưa xuất hiện vậy thì hắn sẽ chuẩn bị mặt dầy đi cầu xin Tần phu nhân giúp đỡ.
Sau khi đi ra khỏi doanh trại, Lỳ Kỳ lại đi đến công ty.
Đi vào phòng làm việc, hắn phát hiện ngồi ở vị trí của hắn không phải là Bạch Thiển Dạ mà là Tần phu nhân. Hắn thốt lên: - Phu nhân sao ngươi lại ra đây?
Tần phu nhân bị câu hỏi của hắn không hiểu ra sao cả, liền thản nhiên liếc mắt hỏi ngược lại: - Sao ta lại không thể ra?
Từ sau đêm đó, Tần phu nhân mới thực sự đề phòng, sợ Lý Kỳ đi tuyên truyền khắp nơi, cũng may là cái miệng của hắn không rộng như vậy, nhưng bà ta vẫn cảm giác mình bị Lý Kỳ nắm được thứ gì đó trong tay, cho nên vẫn rất không tự nhiên.
- Có thể, đương nhiên là có thể.
Lý Kỳ bỗng chỉ vào phòng làm việc của Tần phu nhân ha ha nói:- Vậy tôi cũng có thể vào chứ?
Tần phu nhân thản nhiên nói: - Đương nhiên là không thể.
- Phu nhân, ngươi thật quá công bằng, tiểu đệ khâm phục, khâm phục!
Hắn trợn mắt lên thấy Tần phu nhân vẫn chưa tỉnh ngộ, hắn đành phải ngồi đối diện với bà ta nói: - Đúng rồi, Thất nương đâu?
Tần phu nhân nói: - Vừa mới đi ra ngoài. Nói xong bà ta lại thở dài:- Từ sau khi ngươi và Thất nương trở về, phúc thì không được hưởng mà cả ngày chỉ chạy ngược chạy xuôi, chịu thiệt, còn ngươi thì không đau lòng một chút nào.
- Ta cũng giống như phu nhân thôi, lúc ta thương Thất nương cũng sẽ không để cho người khác nhìn thấy.
Tần phu nhân sửng sốt, liền tức nói: - Ngươi còn nói được sao, ngươi nghe trộm ta nói chuyện còn có lý này nữa?
Lý Kỳ oan uổng nói: - Đây sao có thể nói là nghe trộm được, hoa viên là nơi công cộng, hai người nói chuyện ở đó, ta chỉ không đến đó kéo phân được sao? ta không muốn nghe, chỉ là thấy hai người vừa khóc vừa cười, không nghe không được, tâm hồn trong sáng của ta đã bị ô nhiễm rồi.
Hàm răng trắng như ngà voi của Tần phu nhân rung lên, nhưng nàng ta không còn cách nào khác liền khoát tay nói: - Ngươi đừng chuyển đề tài, bây giờ đang nói về Thất nương.
Hắn nhún vai nói: - Ta không biết là bây giờ có gì không tốt, lẽ nào cứ để cho nàng ấy ở nhà, nếu chẳng may một ngày nào đó nghĩ không thông, lại la hét muốn đi xuất gia làm ni cô thì ta phải làm sao? Lẽ nào ta lại chạy đến chùa đón ni cô về làm dâu? Ngươi đừng trách ta làm gì? ta không nói ngươi.
- Đồ vô liêm sỉ. Tần phu nhân sắp phát điên lên rồi, bây giờ nàng ta chỉ cần đối mặt với Lý sư phó là hắn cứ đến nói đến 2 từ "xuất gia" hoặc "Sư Thái"
Hắn tức giận nói: - Phu nhân, ngươi có thể đổi từ khen ta được không, cả đời này ta vẫn là bị người ta khen đến phiền rồi.
Tần phu nhân đã không nén được cơn giận liền chỉ tay ra cửa nói: - Cút.
- Có tiến bộ.
Hắn nhìn vẻ giận giữ không thể kiềm chế được của Tần phu nhân mà đứng dậy ha hả nói: - Ta không đi không được.Hắn nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Vừa ra đến cửa thì hắn mắng to: - Đây là phòng làm việc của ta mà.
Hắn lại mở cửa đi vào thì thấy khóe miệng của Tần phu nhân co rúm lại, rõ ràng là nàng ta cũng đã kịp phản ứng bực bội nói: - Phu nhân, đây là phòng làm việc của ta, chứ không phải là hậu viện của Túy Tiên Cư hay Tần phủ, dựa vào cái gì mà bà bảo ta phải ra ngoài?
Tần phu nhân trừng mắt lên thản nhiên nói: - Ta bảo ngươi cút chứ không phải bảo ngươi ra ngoài, là ngươi tự đi không trách được ta.
- Ngươi.- Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa bên ngoài ngắt lời hai người nói chuyện.
- Vào đi.
Cửa lại một lần nữa được mở ra nhưng thấy tiểu Ngọc bưng một hộp gỗ đến vui vẻ nói: - Phu nhân, Lý đại ca, bản gỗ điêu khắc mới ra rồi, đây là kiểu dáng huynh xem đi.
Nàng nói xong liền để hộp gỗ lên bàn.
Lý Kỳ mừng rỡ đã quên mất chuyện vừa rồi đến chín tầng mây rồi, hắn nói:- Đến đúng lúc lắm.
Lúc trước Lý Kỳ thu mua xưởng in, từ sau khi sản xuất ra Tuần san Đại Tống thời đại, xưởng cũng mở rộng thêm quy mô, bây giờ đã thành nhà máy in ấn hơn nữa còn là nhà máy in lớn nhất của triều Tống. Lý Kỳ cũng bỏ vào đó không ít tiền nhưng kiếm tiền cũng không ít. Gần đây ngành in lũng loạn, triều đình giao cả nhà máy in ấn cho cho Lý Kỳ, in cả ngày đêm cũng không đủ cho nhu cầu.
Lý Kỳ tiện tay lấy ra cần thận nhìn rồi gật đầu khen: - Khá lắm, đúng là rất khá.
Tiểu Ngọc nói: - Bản này có tổng cộng một vạn chữ, đều là chữ thường dùng.Tần phu nhân hơi gật đầu nói: - Kỹ thuật in này quả thật rất hay, người nghĩ ra cách này đúng là một đại tài.
Hắn cười nói: - Cũng may là có Thất nương, chứ ai mà nghĩ ra được thứ này. Phải nói là ta phát minh ra thứ này xong còn phải cảm tạ Thất nương mới đúng, dù sao nàng cũng mở rộng kỹ thuật in này, quảng bá nó rộng rãi để mọi người biết đến.
Thực ra trước khi Lý Kỳ đến, kỹ thuật in còn chưa thịnh hành, thậm chí còn ít người biết đến điều này làm cho phí in ấn mất một khoản lớn. Nhưng cũng chính vì thế mà trong này lại cất chứa một lợi ích lớn đương nhiên là Lý Kỳ không thể bỏ qua được, cho nên ban đầu hắn thu mua nhà xưởng đã không tiếc tiền bỏ vào cải tạo nó, mở rộng quy mô và cải tiến kỹ thuật.Tần phu nhân nhìn vẻ mặt đắc ý của Lý Kỳ rồi cười nói: - Vậy cũng phải, từ trước Thất nương đã rất tò mò với những thứ mới, về điều này ta và Lý tỷ tỷ không bằng muội ấy.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Tôi nhìn ra hết nhưng tôi cảm thấy..
Nói đến chỗ này hắn lại nghĩ đến câu nói của Tần phu nhân, hắn thấy ba từ " Tôi cảm thấy" nói trước mặt Tần phu nhân đã không được tự nhiên cho lắm.
Tần phu nhân mím môi cười nói: - Ngươi cứ nói đừng ngại, dù sao ta cũng quen rồi.
- Tôi chỉ muốn nói có nhưng việc ngươi không đi thử thì sẽ mãi mãi không biết được rốt cuộc nó có hợp với mình hay không, cũng giống như tôi trước khi ngồi quen chiếc xe ngựa kia cảm thấy khá mệt nhưng bây giờ đã thành quen cảm thấy ngồi ngựa cũng được. Phu nhân về điều này ngươi phải học Thất nương một chút.
Tần phu nhân cười nói: - Ngươi nói rất có lý, nhưng lúc đầu ta có thể đồng ý hợp tác với ngươi thì trên đời này chắc là không có gì mà ta không thể chấp nhận, không dám đi thử cả.
Tiểu Ngọc mím môi sắc mặt hơi cổ quái.
Mẹ nó, Đây là ý gì?Lý Kỳ bực bội nói: - Hả, phu nhân đây là ngươi khen ta hay là tổn hại ta vậy?
Tần phu nhân nghiêm mặt nói:- Ta chỉ nói lên một sự thật thôi.
- Vậy coi như ta khen ta rồi.
Lý Kỳ mặt dày cười, lại ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm mặt nói với tiểu Ngọc: - Tiểu Ngọc, cô hãy đi sắp xếp tiền công tháng này mỗi công nhân sẽ được thêm một quantiền, về phần quản sự thì hai quan đi.
- Vâng!
Hắn gật đầu rồi dường như nhớ ra cái gì đó nói: - Cứ làm vậy đi, cô đợi đi cùng A Nam một chuyến đến nhà máy in, đích thân nói chuyện này cho thợ thủ công biết, ngoài ra cô phải bảo họ mua một số lượng lớn nguyên liệu để in ấn, hơn nữa phải tuyển thêm người vào.Tiểu Ngọc sửng sốt vội nói: - Đại ca, huynh đừng quên, trong tháng này chúng ta đã mua nguyên liệu cho cho tháng sau rồi.
- Vẫn quá ít.
Hắn lắc đầu nói: - Ta định mùng 1 tháng 8 làm một đặc san về lễ treo quốc kỳ, hơn nữa ta định in ta mười bạn bản.
Tần phu nhân hoảng sợ nói: - Mười vạn bản? Ngươi in nhiều như vậy làm gì?
Hắn cười nói:- Đông Kinh chỉ tính để lại hai nghìn bản, tám nghìn bản còn lại ta định bán trên toàn quốc, ta muốn mượn Đông phong lần này xây dựng nhà máy in ở khắp nơi, ta còn hy vọng tương lai không xa có thể đổi Tuần san Đại Tống thời đại thành Tuần san Thời đại, bán ra cả thế giới. Như vậy ngành in của Đại Tống sẽ làm bá chủ toàn thế giới.