Đây la anh măt gi? Ly Ky co chut cam giác bị thương
Môt lat sau, Cao Câu bông nhiên cươi lơn, noi: - Hiêm co, hiêm co nha. Hiêm co ngươi thăng thăn đươc như tiêu tư ngươi nha.
Đây la loai lơi noi gi, haiz, đung la quan lơn môt câp đe chêt ngươi. Ly Ky cươi gương noi:- Thai uy noi qua lơi rôi, thât ra tôi cung không lây không cua ho, tôi cung đa cho ho tiên.
- Ha? Ky la như vây. Cao Câu kinh ngac noi: - Ngươi noi lai môt chut, ngươi cho bon ho bao nhiêu tiên?
Ly Ky giơ hai ngon tay lên noi: - Hai mươi quan.
Cao Câu sưng sôt, lai bât cươi, noi: - Noi như vây, vu mua ban nay ngươi đa kiêm đươc môt khoan lơn.
Ly Ky dưa vao nguyên tăc không tiêt lô ra ngoai, noi:- Đâu co, đâu co. Chi kiêm đươc chut tiên uông rươu, it thôi.
Cao Câu cươi lăc đâu, lâp tưc nghiêm măt lai noi: - Ly Ky, thât ra viêc nay ban quan co thê hoi hoăc không hoi. Nhưng ngươi du sao thân cung ơ Tam nha, cho nên ta phai nhăc nhơ ngươi môt câu. Ta không phan đôi ngươi thu lê nhưng không đươc qua đa. Ngươi phai biêt chưng mưc.
Ly Ky nhiu may, noi: - Y cua Thai uy la, thu lê không làm việc sao?
Cao Câu trưng măt nhin Ly Ky, noi: - Ta không noi như vây, ngươi đưng pha hong thanh danh cua ta. Nhưng nêu ngươi muôn lam như vây ta cung không phan đôi.Câu ca ơi la Câu ca, co chuyên luôn ham y như vây, ta thich. Ly Ky cươi ha ha, noi: - Hiêu rôi, hiêu rôi. Lê nhiêu ngươi không trach. Dưng môt chut, Ly Ky lai noi: - Thai Uy, đăc sư cua Cao Ly nay sao lai không đươc chao đon như vây?
Cao Câu nhin hăn môt cai, noi: - Chăng le bon ho không nhơ ngươi lam gi sao?
- Noi cung noi rôi. Nguyên nhân trong đo tôi đoan đươc môt it. Nhưng tôi thây Thai uy hinh như la không thich ho lăm. Ly Ky nghi ngơ noi.
Cao Câu nhương mi, noi:- Ngươi cung rât ti mi.
Ly Ky ngươi ngung cươi, không noi gi nưa.
Cao Câu gât đâu, noi: - Đung vây, ta kha không thich ngươi Cao Ly. Không chi co ta, đa sô đai thân trong triêu, ngay ca hoang thương cung không thich ho. Chinh la vi danh tiêng cua ho luôn không tôt, tư vua đên thân tư đêu la tiêu nhân.
Lơi đanh gia nay đung la môt câu chung chung. Ve măt Ly Ky kho hiêu, noi: - Thai uy, sao lai noi như vây?
Cao Câu uông môt ngum tra, noi: - Năm đo tôc Nư Chân con chưa nôi dây, khi đo Cao Ly va Đai Tông chung ta quan hê rât tôt. Đai Tông con cho bon ho môt sô tiên va vai voc. Cao Ly vân mơ tới đia ban cua ngươi Nư Chân, cũng chính là địa bàn của Bột Hải. Nghe nói khi đó tám trăm ngàn đại quân của nước Liêu vừa mới vượt sông, người Cao Ly đã sợ tới mức phái sức thần tuyệt giao với Đại Tống ta, sau đó nhận tội với nước Liêu. Tiếp sau đó, nước Liêu cũng tặng một phần địa bàn của Bột Hải cho họ.
Nhưng người Cao Ly đung la long tham không đay, da tâm không chêt. Chi cân nươc Liêu hơi co rôi loai la se co chuyên mơ am ơ phia sau đê hương lơi. Nươc Liêu cung vô cung tưc giân vơi chuyên nay. Triêu Nguyên trươc kia, sứ thần nước Liêu thường chỉ vào mũi sứ thần Cao Ly mà mắng, khiến cho Hoàng Thượng cũng xấu hổ. Sau đó nước Liêu nhân cơ hội quân Cao Ly thay đổi để tấn công Cao Ly, kết quả là đã thất bại. Khi đó Cao Ly khí thế dâng cao, nhân cơ hội chiếm địa bàn của người Nữ Chân trước. Nước Liêu thẹn quá hóa giận, lại tập trung đại quân tấn công Cao Ly, kết quả Cao Ly đã đầu hàng xưng thần. Bọn họ nếu không đánh lại được sẽ lập tức đầu hàng xưng thần, chờ sau khi người ta lui binh sẽ xuất quân đánh chiếm, hai mặt khiến cho người khác rất ghét.
Xấu hổ hơn đó là, Cao Ly còn chuyên môn xúi giục ly gián Đại Tống chúng ta và nước Liêu, có khác gì hạng người chuyên trộm chó bắt gà đâu. Thật ra lúc đó Đại Tống và nước Liêu đều khinh thường bọn họ. Bây giờ cũng vậy, trước kia họ thường đưa quân đùa bỡn người Nữ Chân, bây giờ người Nữ Chân nổi dậy, họ lại bắt đầu sợ hãi, hy vọng Đại Tống chúng ta có thể giúp họ hòa hoãn với nước Kim. Họ tự cho là mình thông minh, có thể đùa bỡn các nước khác trong lòng bàn tay. Chúng ta đã sớm nhìn thấu được họ, vì vậy năm nay Hoàng Thượng chỉ không triệu kiến đặc sứ của Cao Ly.
Có thể bị Cầu ca nói là vô sỉ thì Cao Ly thật sự đúng là như vậy rồi, lão tử coi như đã biết. Nhưng nói đi nói lại, thật ra chuyện này cũng không thể trách toàn bộ người Cao Ly, nơi ở của họ nhỏ bé như vậy, không nói đến dã tâm mà ngay cả tự bảo vệ mình cũng đã là một vấn đề. Nếu không như vậy thì đã sớm bị Trung Nguyên thâu tóm rồi. Đây cũng là một loại chính sách bảo vệ đất nước, tuy rằng chính sách này có chút vô sỉ. Lý Kỳ cũng biết rằng đây chỉ là lời nói một phía của Cao Cầu, có chút không công bằng, cho nên cũng không để ý, hỏi: - Nếu đã như vậy sao chúng ta còn liên hệ với người Cao Ly.
Cao Cầu khinh thường nói: - Ta còn quên nói một chuyện, da mặt của người Cao Ly cũng cực kỳ dầy. Không cần biết ngươi mời hay là không mời, họ đều sẽ phái người đến. Bên ngoài thì tạm nhân nhượng, khúm núm vì lợi ích đại cục nhưng lại lén lút tư lợi. Đây cũng là lý do vì sao ta nói ngươi phải hạn chế tiếp xúc với họ, người như thế không đáng kết giao.- Điều này tôi biết, xin Thái úy yên tâm, tôi sẽ hành sự cẩn thận. Lý Kỳ gật đầu nói, trong lòng lại nghĩ, lão tử vẫn thích qua lại với tiểu nhân. Dù sao lợi dụng tiểu nhân vẫn dễ hơn nhiều so với quân tử. Nghĩ tới sau này Cao Ly cũng sẽ áp dụng chính sách với nước Kim giống như vậy, nếu chỉ có vậy thì không hay rồi. Ông đây sẽ khiến cho các ngươi biết cái gì thực sự gọi là hai mặt.
Lý Kỳ lại nói bóng gió. Biết được một số chuyện về Cao Ly từ miệng Cao Cầu, sau đó bèn đi tìm Cao Nha Nội.
Đi tới sân nhà Cao Nha Nội, từ rất xa đã nhìn thấy Cao Nha Nội đang nằm ở trên trường kỷ, phơi nắng đã lâu, đang được một thiếu phụ dáng người cũng không tệ hầu hạ, thưởng thức bánh ngọt mạt chược do hắn làm.
Khốn kiếp! Tên này đúng là biết hưởng thụ. Lý Kỳ ghen tỵ đi vào.Cao Nha Nội thấy Lý Kỳ tới, vội ngồi dậy hỏi: - Lý Kỳ, ngươi nói chuyện với phụ thân ta xong rồi à?
Lý Kỳ ừ một tiếng, nhìn thấy một thiếu phụ mặc trang phục sang trọng, không giống nha hoàn, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữa này trong nhà, không khỏi có chút tò mò, hỏi: - Vị này chính là?
Cao Nha Nội ồ một tiếng, giới thiệu: - Ha ha, đây là phu nhân của ta, con gái thứ ba của Văn Thị lang Hộ bộ, Thư Nhi. Vị này chính là người ta vẫn thường nhắc với nàng, đầu bếp Lý Kỳ.
Y tuy có thể có năm thê bảy thiếp ở bên ngoài nhưng chung quy vẫn là con trai của Thái úy, tiểu thiếp thì có thể lấy thoải mái nhưng chính thê thì vẫn phải là người môn đăng hộ đối. Không cần phải nói, đây nhất định là một cuộc hôn nhân chính trị.
Thiếu phụ đó đứng dậy, tự nhiên hành lễ, nói: - Văn Thư bái kiến Kim Đao Trù Vương.
Lý Kỳ chắp tay đáp lễ lại nói: - Chào Cao phu nhân.
Tuy rằng cùng là con nhà quan lại nhưng Văn tiểu thư này hiểu lễ nghĩa hơn nhiều so với Cao Nha Nội, liền bảo tỳ nữ đem ghế cho Lý Kỳ ngồi. Nếu chỉ có một mình Cao Nha Nội ở đây, nếu Lý Kỳ không nhắc tới thì sợ là cả đời này y cũng không nghĩ tới chuyện xách cái ghế cho Lý Kỳ.
Sau khi đợi Lý Kỳ ngồi xuống, Cao Nha Nội lại nói:- Lý Kỳ, không phải Nha Nội ta nói ngươi, ngươi đúng là không biết làm ăn, bánh ngọt ngon như vậy sao không lấy ra bán?
Không ngờ ngươi lại nói ta không biết làm ăn, quá không biết xấu hổ rồi, Lý Kỳ cười nói: - Nha Nội, đừng nóng vội. Đầu năm nay ta tính mở một cửa hàng bánh ngọt, chuyên bán loại bánh ngọt bơ này và nhiều loại bánh nữa. Đến lúc đó Cao Nha Nội ngươi nhất định phải tới ủng hộ đấy.
- Nhất định, nhất định rồi. Cao Nha Nội hưng phấn gật đầu, bỗng nhiên đảo mắt, cười ha hả, nói: - Lý Kỳ, chuyện tốt như thế, ngươi không thể độc chiếm một mình được. Hay là hai chúng ta hợp tác mở cửa hàng đi?Mở cái em gái ngươi! Ngươi nghĩ thật là đơn giản. Lý Kỳ ngoài miệng cười như trong lòng không cười, nói: - Nha Nội hiểu lầm rồi. Cửa hàng bánh ngọt này của ta chưa từng là độc chiếm. Thật không dám giấu, đây là giúp muội muội ngươi và Lỗ Mỹ Mỹ đó mở đấy, ta không có ý định tham dự vào, ngươi cũng tỉnh lại đi.
Cao Nha Nội nghe xong, trong mắt hiện lên một chút thất vọng, nhưng cũng không ép buộc, nói: - Chuyện này là thật, ngươi chớ có lừa ta.
- Chuyện này ngươi có thể tự đi hỏi muội muội ngươi nha.
- Cũng đúng. Coi như ngươi có chút lương tâm, không bạc đãi muội muội ta. Cao Nha Nội vui vẻ nói.Lúc này, Văn Thư đứng lên nói: - Phu quân, hai người trò chuyện, thiếp về phòng trước.
Cao Nha Nội cười nói: - Được, nàng về trước đi.
Lý Kỳ đứng lên nói: - Cao phu nhân đi thong thả.
Đây vốn chỉ là một câu nói lịch sự nhưng Lý Kỳ không ngờ Cao phu nhân này đúng là đi chậm thật. hơn nữa, nhìn lên cũng còn chưa xoay người, bên cạnh còn phải có một nha hoàn đỡ.
Chẳng lẽ Cao phu nhân này là người tàn tật? Lý Kỳ đợi Văn Thư đi vào nhà rồi lập tức nhỏ giọng hỏi: - Nha Nội, chân của phu nhân ngươi có phải bị tật không?
- Phu nhân ngươi chân mới bị tật ấy. Cao Nha Nội tức giận nhìn Lý Kỳ nói: - Không phải đến bó chân ngươi cũng không biết chứ?
Gót ngọc ba tấc? Quấn chân? Lý Kỳ đột nhiên tỉnh ngộ. Từ ngữ này đối với hắn thật sự rất quen thuộc nhưng điều khiến hắn tò mò là, hắn đã đến Bắc Tống lâu như vậy, hắn thật sự vẫn chưa tiếp xúc với người bó chân. Như Tần phu nhân, Bạch Thiển Dạ, Triệu Tinh Yến cũng đều không bó chân, liền hỏi: - Nha Nội, vì sao những tiểu thiếp đó của ngươi lại không phải bó chân?
Cao Nha Nội không để tâm nói:- Ta đây sao mà biết được.
Tục quấn chân tuy ở thời Bắc Tống đã bắt đầu có nhưng chưa phổ biến, chỉ có một bộ phận các gia đình thượng lưu làm chuyện này, còn con cái của các gia đình nghèo đều phải làm việc, bó chân vào để chết đói à.
Người này thật sự là hết thuốc chữa, Lý Kỳ ra vẻ giận dữ nói: - Thật không biết bó chân thì có gì tốt, bất tiện, đi lại cũng phải có người đỡ.
- Lý Kỳ, câu này của ngươi sai rồi, bó chân cũng có điểm tốt của nó. Cao Nha Nội bỗng nhiên cười dâm nói.
Lý Kỳ nghi ngờ nói: - Nguyện nghe cao kiến.Cao Nha Nội trợn tròn hai mắt, ha hả nói: - Chính là làm chuyện đó đó.
- Chuyện gì?
- Chính là chuyện đó.
Lý Kỳ nhìn thấy vẻ mặt dâm đãng của Cao Nha Nội, lại nghĩ lại tư thế đi vừa rồi của Văn Thư liền tỉnh ngộ, trợn mắt nói: - Nha Nội, không phải ngươi nói chuyện vợ chồng chứ?
Cao Nha Nội ra sức gật đầu.
Lý Kỳ cười hì hì nói:- Ý của Nha Nội chẳng lẽ là phụ nữ bó chân "chặt" hơn so với phụ nữ không bó chân.
Cao Nha Nội cười ha ha nói: - Lý Kỳ, ngươi quả là thông minh, nói một chút đã hiểu.
Quả nhiên là một tên dâm tặc, chuyện này cũng có thể liên tưởng tới được. Lão tử tự nhận mình không bằng. Lý Kỳ giơ ngón cái lên nói: - Nha Nội, ngươi thật là một "dâm tài".
Hắn cố ý nói lái chữ "dâm" đi, nghe giống như là "nhân tài"
Cao Nha Nội lả lơi xua tay nói: - Đâu có, đâu có.Lý Kỳ lắc đầu cười, thầm nghĩ, tục bó chân này đã làm hại hàng nghìn hàng vạn người phụ nữ. Lão tử nhất định phải nhân lúc nó chưa phổ biến bóp chết từ trong trứng nước. Nhưng xã hội này lại khống chế sĩ phu, cho dù ta nói là bỏ chỉ sợ người khác cũng sẽ không nghe, phải nghĩ cách mới được. Lý Kỳ nhìu mày suy nghĩ một hồi bỗng hai mắt sáng lên, lập tức thở dài nói: - Đáng tiếc, đáng tiếc.
Cao Nha Nội kinh ngạc nói: - Đáng tiếc chuyện gì?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Thật không dám giấu, gần đây ta mới phát minh ra một kiểu giầy mới dành cho phụ nữ, tiếc là lệnh phu nhân lại không đi được, thật là đáng tiếc.Cao Nha Nội vội hỏi: - Giầy gì?
Lý Kỳ nhếch mép, nói: - Giày cao gót.