Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn băn khoăn rằng tại sao người đó lại xuất hiện ở kinh thành, chẳng lẽ tên đó không sợ sẽ bị truy đuổi giết chết sao? Tên đó lại còn bám lấy Tần Cối.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Kỳ cũng phát hiện ra tên Vương Phủ kia không nắm giữ bất cứ điểm yếu nào của hắn, cho dù có cũng chỉ là những gì liên quan đến Triệu Giai mà thôi, dù sao thì chuyện đó ban đầu hắn và Triệu Giai cũng đã bàn xong rồi, nếu như còn là vua Tống Huy Tông thì mới phải nói về chuyện ngày đó, nhưng bây giờ người ngồi trên ngai vàng đã là Triệu Giai rồi.
Lý Kỳ lo lắng suy nghĩ về câu chuyện đó nhưng rồi hắn nhận ra, bản thân không có gì đáng phải lo lắng sợ sệt, hơn nữa khi nói chuyện với Trương Xuân Nhi hắn vẫn biết nên dừng lại ở đâu, hắn biết cô ta có cách suy nghĩ toan tính của một thương nhân, không trung thành với bất cứ ai,mà chỉ luôn trung thành với cái lợi ích mà cô ta nhận được, bằng không lúc đầu cô ta sẽ không phản bội lại Hoàn Nhan Tông Vọng rồi.
Nhưng hắn càng nghĩ càng không thông, càng cảm thấy buồn bực trong lòng. Hắn tự chửi bản thân hắn sao càng ngày càng nhát gan. Lúc còn là một tên đầu bếp quèn hắn còn dám đối đầu chống lại Vương Phủ, bây giờ khi trở thành Xu Mật Sứ rồi lại đi sợ một tên biểu đệ của Vương Phủ đến như vậy, thật không thể hiểu nổi.
Nếu nghĩ mãi mà không hiểu nổi, hắn cũng mặc kệ chuyện đó không muốn nghĩ đến nữa.
Thái Kinh dường như cũng không có đa nghi, dù sao lão lớn tuổi, cũng thích nhớ lại chuyện cũ, nương theo chuyện của Vương Phủ, lại cùng Lý Kỳ nhắc lại những chuyện đã qua. Vừa nói liền nói đến những chuyện của mấy chục năm về trước. Nhưng Lý Kỳ không cảm thấy một chút gì buồn khổ mà trái lại cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện đó. Kì thực, hắn chưa hề làm quan trước đó, khi mới vào quan trường, hoàn toàn dựa vào những thủ đoạn của làm ăn và sự khôn vặt của bản thân hắn, những phương pháp làm về chính trị bao năm nay thực ra đều do hắn học theo Thái Kinh.
Nói suốt một buổi sáng cũng đã đến lúc dùng bữa trưa, cứ tự nhiên như thế Lý Kỳ gặp bữa trưa tại phủ Thái Sư, mãi đến giờ ngủ trưa của Thái Kinh hắn mới đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi phủ Thái Sư, hắn đến thẳng rừng trúc ở phía ngoài thành phía Tây, ở đó sớm đã có người chờ hắn ở đó.
- Tiểu nhân Dư Trang bái kiến Xu Mật Sứ.
Tên này chính là người săn tin Dư Trang, cũng là tên quét rác trước kia từng giải vây cho Lý Kỳ ở Thu Phong Phường, sau khi Nam Bác Vạn đi, y đã đảm nhận toàn bộ công việc của Nam Bác Vạn.
- Miễn lễ!
Lý Kỳ căn dặn tên kia: Hôm nay ta gọi ngươi đến đây chính là vì muốn ngươi làm một việc cho ta, đó là theo dõi mọi hành động của Tần Cối.
- Vâng!
Dư Trang vừa nhận lời dặn dò, liền nói: - Nhưng trong ngoài phủ của Tần Cối canh phòng cẩn mật, chúng ta không thể nào lẻn vào được!
Lý Ký chính là người nâng đỡ Tần Cối đi lên, trong rất nhiều hoạt động, Lý Kỳ luôn phái đám người Nam Bác Vạn tương trợ Tần Cối. mặc dù không cho Tần Cối tham gia vào nhưng Tần Cối cũng biết việc Lý Kỳ nắm trong tay một đội quân bí mật, với tính cách của Tần Cối y sẽ không thể không đề phòng.
Lý Kỳ được nhắc nhở, thầm nghĩ, cũng đúng, nếu ta quá gấp gáp, lại biểu hiện ra là ta có vẻ quá sợ hãi.. Hắn nói với tên Dư Trang: - Nếu đã như thế thì chỉ cần theo dõi thật chặt bên ngoài là được, không cần lẻn vào trong. Nhưng ngươi bảo các huynh đệ phải chú ý quan sát cẩn thận những kẻ ra vào phủ của Tần Cối cho ta.
Dư Trang gật đầu tuân lệnh: - Tiểu nhân tuân lệnh.
Hiện giờ Lý Kỳ chưa hiểu rõ ràng, nên không thể hạ lệnh, trước mắt chỉ có thể như thế, hắn hỏi: - Bên Nam Bác Vạn có tin tức gì không?
- Dạ, tất cả có vẻ vẫn thuận lợi, tạm thời không có tin gì cả! Dư Trang trả lời.
Dù sao còn cách biển rộng, tin tức này không thể nào truyền ngay đến kinh thành được.
Lý Kỳ lại hỏi Dư Trang về tình hình gần đây ở kinh thành, dường như tất cả đều gió yên biển lặng, thế nên chẳng có gì khiến hắn tò mò.
Xong việc thấy trời không còn sớm nữa, hắn liền quay trở về.
Vì không ở nhà nên Lý Kỳ không biết ở nhà hắn náo nhiệt như thế nào. Bởi vì trong nhà hắn lúc này có đủ mọi hạng người, vì ba đôi tân nhân tiếp xúc với các tầng lớp xã hội không giống nhau, hơn nữa, bọn họ đều là những người ở tầng lớp thấp trong xã hội đứng lên. chính vì điều đó, khách tới không ít, ở ngay Phủ Xu Mật Sứ đã phải xếp hai trăm cái bàn, nên biết người làm của tập đoàn Túy Tiên Cư nghỉ làm tập thể bao gồm cả Túy Tiên Cư cũng được trưng dụng để đặt tiệc. Thế nên số lượng người này có hiểu được.
Tất nhiên, người hạnh phúc nhất là Mã Kiều, Ngô Tiểu Lục, Trần A Nam, tuy nhiên hôm nay lúc tới Tần phủ đón dâu, không ngờ ba cái tên đó ăn cây táo rào cây sung, giúp ba tân nương đối phó với đám người Cao Nha Nội, khiến đám người Cao Nha Nội tức giận đến mức thổ ra cả ba cân máu, lần đầu nhìn thấy các tân lang cùng lừa gạt như vậy.
Hóa ra ba người Tiểu Ngọc, Mỹ Mỹ, Tiểu Đào đều không có người thân, những người trong đoàn đưa dâu đều là người mượn từ Vương gia, Bạch gia, Trịnh gia, số lượng thì có vẻ nhiều nhưng bọn họ đều là con nhà có học, đều tao nhã, khiêm tốn, nên so về sức lực thì yếu, còn đối thủ của bọn họ lại là một đám hổ lang, bên phía bốn vị công tử đã cúi đầu rồi, lại thêm những kẻ mãng phu như bọn Chu Hoa, nếu như thêm ba tân lang như Mã Kiều thì hoàn toàn không thể ngăn cản được.
Nên biết rằng ba tân lang này vô cùng yêu vợ của họ. yêu vợ da diết sâu đậm, đặc biệt là Mã Kiều, chuyện gì cũng nghe theo Mỹ Mỹ. bất kể lúc nào, Mỹ Mỹ nói một thì y không dám nói hai, một mực nghe theo.
Dù sao Cao Nha Nội cũng đã khiến thằng nhãi này tức chết rồi.
Đến giờ tiệc, tứ tiểu công tử bắt đầu ý định phục thù, từng đám từng đám đến chỗ ba vị tân lang chúc rượu mừng, đến mức Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam say bất tỉnh luôn, nhưng Cao Nha Nội vẫn còn đuổi theo bọn họ, nói: ngươi say cũng phải say ở đây. Chỉ có Mã Kiều là ngàn chén cũng không gục, lại đau khổ ủng hộ, nhưng hôm nay y không dám hung hăng bởi vì y đã đắc tội với đoàn người đưa dâu, không ai giúp y uống rượu, tương đương với chỉ có mình y chống lại toàn bộ thế giới.
Thật là muốn chết!
Tuy nhiên Mã Kiều cũng rất thâm độc, bước đầu là chuốc rượu cho tứ tiểu công tử say choáng váng đầu óc đã, muốn bắt giặc trước hết phải bắt vua, y học được điều đó từ Lý Kỳ.
Buổi tiệc rượu này đúng là uống đến trời đất quay cuồng, điểm mấu chốt là rượu ở phủ Xu Mật Sứ nhiều đến mức uống không hết, uống từ trưa đến chập tối, bọn người Cầu ca đã sớm lánh về, những người trong buổi tiệc đều là đám người trẻ tuổi cả.
Cốc, cốc, cốc
- Có người
Cốc cốc cốc
- Có người
Cốc cốc cốc
- Có người
Ây ô, sao lại đông như thế này!
Hồng Thiên Cửu vào nhà vệ sinh, uống nhiều rượu thì nước tiểu cũng nhiều, vấn đề là người cũng đông, đâu đâu cũng thấy người. Hồng Thiên Cửu nhìn trái nhìn phải một lúc, đột nhiên thoắt chạy về hướng Nam, chỉ một lúc sau, y đã đến vườn hoa, suy nghĩ, nhìn trời cũng tối rồi, giải quyết ở đây chắc cũng không ai thấy, hơn nữa mình đang bón phân giúp bọn họ mà.
Y lẳng lặng lẻn vào hoa viên, nhanh chóng lấy bảo bối của y ra
- Hô, nguy hiểm thật! suýt chút nữa thì không kéo được quần lên rồi.
Hồng Thiên Cửu thở một hơi thật dài, rùng mình một cái cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều rồi.
- Bốp!
- Ai? Ai đánh ta?
- Ta!
Hồng Thiên Cửu quay lại nhìn thì chỉ thấy cái bóng đen xì đằng sau mình, y sợ đến mức suýt chút nữa thì ngã đặt mông xuống chính cái đống y vừa cho ra. Kinh hãi nói: - Lý đại ca?
Người đó chính là Lý Kỳ, Lý Kỳ thiết nghĩ bây giờ đã chập tối rồi chắc buổi tiệc cũng phải kết thúc rồi mới phải, đâu ngờ đám người này uống từ trưa đến tận bây giờ, hắn lại không muốn nhìn thấy đám người đang chuốc rượu ngoài kia nên đành không để ai biết đi vào hoa viên, chưa được một lúc thì chợt thấy bóng dáng lén lút chạy đến, nhận ra tiểu Cửu, đúng lúc định lên tiếng gọi thì phát hiện y đang giải quyết cái vấn đề bụng đầy, làm cho Lý Kỳ sững ra, đương nhiên hơn hết là phẫn nộ, đâu biết năm xưa Lý Kỳ cũng suýt thì giải quyết ở hoa viên của Tần phủ, chỉ khác ở chỗ là hắn giải quyết ở nhà người khác, còn tiểu Cửu thì giải quyết ở chính nhà hắn.
Lý Kỳ chống nạnh nói:
- Tiểu Cửu nhà ngươi đúng thật là
Hắn chưa nói hết câu thì Hồng Thiên Cửu kéo xong cái quần lên, cầm lấy tay Lý Kỳ nói luôn: - Ai ôi, Lý đại ca, hôm nay huynh đi đâu vậy, đệ tìm huynh đến khổ, đi nào đi nào. Vừa nói vừa kéo Lý Kỳ đi sang hướng cửa bên kia nói: - Huynh đệ ta làm vài chén nhé.
- Stop!
Lý Kỳ kịp phản ứng lại hét lớn một tiếng
- Làm gì?
Lý Kỳ tức giận nói lớn: - Ngươi bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra ngay cho ta.
A!
- Rồi cút khỏi nơi này ngay cho ta!
- A!
Hồng Thiên Cửu ố lên rồi chạy nhanh khỏi chỗ của Lý Kỳ.
Ôi, tên tiểu Cửu trở nên nghe lời từ khi nào vậy! Lý Kỳ cứ nhìn bóng dáng tiểu Cửu như vây, rồi chợt nhận ra, đúng rồi, mình còn chưa dạy cho tên tiểu Cửu đó một bài học vì tội dám làm nhơ bẩn hoa viên của mình. Tiểu tử này thật là giảo hoạt, cuối cùng cũng vì sự nghe nhìn lẫn lộn mà buồn cười.
- Phu quân, là huynh trong này có phải không?
Tiểu Cửu vừa rời đi không lâu thì nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp trước cửa.
Âm thanh này Lý Kỳ đã quá quen thuộc rồi liền trả lời: - Thất nương, là ta đây!
Bạch Thiển Dạ nghe thấy liền chạy ngay đến: - Phu quân, là huynh thật ư? Cả ngày hôm nay huynh đi đâu để muội lo lắng vậy? Vừa nói vừa nhìn đắm đuối Lý Kỳ.
Lý Kỳ trả lời: - Yên tâm, ta không sao mà, chỉ là ra ngoài đi dạo thôi!
- Nhưng mà vì sao?
Thực ra sáng nay Lý Kỳ đã dặn dò Trần đại nương, và Bạch Thiển Dạ cũng biết, nhưng nàng không hiểu hôm nay mỗi cặp tân lang tân nương đều có quan hệ với Lý Kỳ mà sao Lý Kỳ lại đi mà không nói, khiến cho Thất Nương không tài nào hiểu nổi.
Đột nhiên Lý Kỳ nói bằng giọng áy náy: - Thất Nương, ta xin lỗi!
Bạch Thiển Dạ ngạc nhiên hỏi lại: - Sao huynh lại xin lỗi muội?
Lý Kỳ vừa nói vừa liếc mắt sang Bạch Thiển Dạ: - Đáng lẽ ra đôi tân nhân đầu tiên của Phủ này phải là chúng ta mới đúng. Vừa nói hắn vừa vụng trộm dùng ánh mắt liếc Bạch Thiển Dạ vài lần
Bạch Thiển Dạ ngẩn ra, im lặng một lúc rồi nói: - Phu quân, huynh biết muội không quan tâm đến những thứ đó mà. Có người tổ chức hôn lễ long trọng, nhưng sau khi cưới về lại lạnh nhạt ngay, đây cũng chỉ là hình thức mà thôi, kỳ thật có thể luôn nhìn thấy huynh, Thất nương đã hài lòng rồi Nhưng muội rất tò mò, hôm nay sao huynh lại ra ngoài, điều này không hợp với lẽ thường, phu quân, huynh có tâm sự gì sao?
Lý Kỳ thở dài và nói: - Thất nương, thực ra ta có chuyện dấu muội, bởi vì một số chuyện trước kia khiến ta có cảm giác sợ hãi với hôn lễ, đó cũng là lý do vì sao ta không muốn tổ chức hôn lễ.
Câu trả lời khiến Thất nương ngạc nhiên: - Sợ hãi?
Lý Kỳ gật đầu: - Sợ đến mức không thể thở được, ta nhận ra được điều này chính là khi tham dự hôn lễ của Trịnh Dật. Thực ra trước kia ta luôn không muốn nhắc tới hôn lễ có lẽ là vì nỗi sợ hãi trong tiềm thức. Điều này cũng chính là di chứng sau khi xuyên không.
Bạch Thiển Dạ tin điều Lý Kỳ nói vì chẳng có cách giải thích nào khác, nhưng nàng thấy Lý Kỳ không thích nói nhiều nên cũng không miễn cưỡng, nàng cười to nói: - Thật sự không tin nổi đường đường là Xu Mật Sứ lại sợ hôn lễ.
- Đừng nói nữa, chính muội cũng thấy bất ngờ, nhưng sự thật lại là như thế đó.
Lý Kỳ đưa tay kéo Bạch Thiển Dạ vào lòng: - Chẳng qua đã ủy khuất cho các muội rồi!
Bạch Thiển Dạ áp má vào ngực Lý Kỳ, lắng nghe nhịp tim, nhẹ nhàng nói; - Đây thì có gì mà coi là ủy khuất chứ. Còn nhớ trước kia cha muội phản đối chuyện hai ta, lúc đó muội liền không nghĩ rằng sẽ tổ chức hôn lễ này, chỉ cần được bên cạnh huynh là hạnh phúc rồi
Nói thì như thế nhưng trên đời này làm gì có tân nương nào lại không khát khao, thầm nghĩ, ta phải vượt qua nỗi sợ hãi này, nhất định phải để các nàng ấy mặc lên mình bộ áo tân nương lộng lẫy, để các nàng ấy trở thành tân nương xinh đẹp nhất trên đời.
Bạch Thiển Dạ liền quay sang cười nói: - Thực ra huynh cũng có thể hòa cùng niềm vui động phòng hoa trúc của đám người Mã Kiều đấy.