Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chờ chút, chờ chút nữa bắt đầu, còn có người vẫn chưa tới.

Lý Kỳ vừa nói dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên gióng nói trong trẻo.

Mọi người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn lại.

- Phiền mọi người nhường đường, cảm ơn.

- Ây da, cái gì thế?

- Ây da, ây da.

Trong đám người nổi lên một trận xôn xao, chỉ thấy một người phụ nữ chen chúc đi vào trong đó.

- Ngươi là Hà ….

Hai nhân viên bảo vệ liền bước lên, sắp ngăn nàng lại. Nhưng lời này chưa kịp nói xong, cô gái đó giống như linh xà, chui vào bên trong. Nhưng xem ra lại giống như là đánh bậy đánh bạ, lại thấy cô vẫy tay với Lý Kỳ, thở gấp nói:

- Chờ … chờ chút nữa hãy bắt đầu.

Nhưng thấy cô gái này khoảng chừng 25, 26 tuổi, dáng người cao ráo, khoảng 160 – 170cm, da màu lúa mạch, mặt hình trái xoan, tóc dài đen búi trên đầu, thả xuống túm tóc phía sau. Một đôi mắt hạnh đào đen trắng rõ ràng, sáng lên khác thường, giống như đứa trẻ sơ sinh, không có tạp chất, khiến người ta khó mà quên được. Nàng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn, sáng trắng. Trắng đến nỗi khiến cho Lý Kỳ định kết phường kinh doanh kem đánh răng. Cách ăn mặc kiểu thợ săn, quần áo ôm sát thân, trước lồi sau cong, thân hình cân xứng, trên lưng cõng vác một túi lớn. Bên trong cũng không biết đựng những thứ gì, nhưng nhìn rất nặng. Tuy nhiên, người con gái này lại bước đi rất nhẹ nhàng, xem ra cũng không phải là rất nặng. Nếu muốn dùng một từ để hình dung về người con gái này, đó chính là khỏe mạnh. Toàn thân từ trên xuống dưới của nàng đều thể hiện đặc điểm này.

Biến cố này khiến mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đều nhìn về phía cô gái này.

- Khoan đã.

Mã Kiều khẽ nhíu mày, tiến lên trước một bước, một tay đặt ra sau lưng, che lấy phía trước người con gái đó.

Nhưng người con gái đó không để ý tới y, bước qua Mã Kiều hướng về phía trước, đi thẳng tới bên Lý Kỳ, cuống quýt khua hai tay, nói:

- Vị đại ca này thực xin lỗi, xin lỗi, ta tới muộn rồi.

Mã Kiều cảm thấy mình không được để ý, đột nhiên vươn tay ra muốn giữ người con gái đó lại. Nhưng, khi tay vừa chạm tới chiếc túi phía sau lưng cô gái đó, bỗng cảm thấy đau đớn, trong lòng rùng mình, sợ người con gái này làm tổn thương Lý Kỳ, tay trái liền nhanh như điện quét tới.

Người con gái đó lao tới, không có bất kỳ cảnh giác gì tới bước chân này của Mã Kiều.

Mã Kiều thấy nàng không đề phòng, liền thu hồi chín phần lực lại, nhưng đã muộn rồi. Mũi chân của hắn ta là móc vào gót chân trái của người con gái đó.

- Ây da!

Người con gái đó bỗng kêu lên một tiếng kinh ngạc, cả ngoài lao về phía trước.

Mẹ kiếp … không thể nào! Lý Kỳ nhất thời sợ hãi mà thất sắc.

Phịch một tiếng lớn!

Tro bụi bay lên, chỉ thấy người con gái đó lao thẳng về phía người Lý Kỳ.

Tất cả mọi người đều ngây người ra.

Mã Kiều cũng che mặt, không dám nhìn thẳng.

- Khụ khụ khụ!

Lý Kỳ trong chốc lát chỉ cảm thấy thoáng chốc ngừng thở, một trận ho lớn, hoa mày chóng mặt

- Lẽ nào đây chính là sự trừng phạt phá giới sao?

- Xin lỗi, xin lỗi.

Người con gái đó liền nói.

Lý Kỳ cảm thấy một ngọn núi lớn đè lên người, vùng ngực sắp nổ tung ra, nói:

- Cô… cô trước tiên hãy đứng dậy đi rồi tính tiếp?

- Ồ ồ ồ, xin lỗi, xin lỗi.

Người con gái đó liền đứng dậy, có Lý Kỳ làm đệm thịt, nàng không bị sao, đỏ mặt lên, nhìn Lý Kỳ, tỏ ý xin lỗi:

- Ngươi … ngươi không sao chứ?

Lý Kỳ lườm có chút bất lực nói:

- Đại tỷ, ta sắp bị cô đè chết rồi, cô nói có sao không?

- Lý Kỳ (Lý Sư Phó).

Đám người Phàn Thiếu Bạch, Hồng Bát Kim vừa mới phản ứng lại đã xông lên rồi.

Lý Kỳ ấm ức tới sắp khóc lên, ban ngày ban mặt lại bị một người phụ nữ đùa giỡn lưu manh, còn chật vật như vậy, giơ một tay lên nói:

- Trước … trước tiên đỡ ta dậy rồi nói, thắt lưng của ta sắp gãy rồi.

Mấy người ba chân bốn cẳng đỡ Lý Kỳ lên. Phàn Thiếu Bạch lại chạy tới lấy một ly trà, mang lại an ủi Lý Kỳ.

Ly trà này vừa uống vào bụng, Lý Kỳ với ấm người lên, nước mắt rưng ưng, thở gấp nói:



- Năm xưa bất lợi, năm xưa bất lợi, ta biết vừa ra ngoài là sẽ xảy ra chuyện.

Mã Kiều đã đi tới, ngượng ngùng nói:

- Bộ soái, thật xin lỗi, đây đều là vì ta phán đoán sai. Ta thấy ….

Lý Kỳ gào rít nói:

- Nha đầu ngươi khi nào phán đoán chính xác.

Mã Kiều thấy Lý Kỳ không nể mặt như vậy, liền tức giận nói:

- Điều này cũng không trách ta hoàn toàn, một cô gái lao tới, ngươi không thể né sao?

Ta tránh con em ngươi! Ta đều không biết đây rốt cuộc là chuyện gì? Lý Kỳ nghiến chặt răng lại nói, hận là không thể băm Mã Kiều ra thành ngàn vạn mảnh. Trên đời sao lại có bảo tiêu đáng ghét như vậy.

Những người còn lại nhớ lại cảnh vừa rồi, đều không nhịn được cười.

Lý Kỳ thấy vậy liền nói:

- Các ngươi nếu ai cười, ta sẽ lập tức đi.

Mọi người lại cố gắng nhịn cười.

Lúc này, Trương Xuân Nhi đi tới, nhíu mày nói với cô gái đó:

- Ngươi là ai? Sao lại tới đây?

Thần sắc của cô gái đó kích động nói:

- Ồ, ta tên là Lưu Vân Hi, từ phương nam tới, vừa tới đây liền nghe thấy ở đây có cuộc thi nấu ăn, hơn nữa là tranh chức nữ đầu bếp. Do đó, ta liền tới đây, may mà vẫn chưa bắt đầu.

Trương Xuân Nhi nhíu mày nói:

- Ngươi là nữ đầu bếp?

- Vâng vâng vâng. Ngươi cũng là nữ đầu bếp sao?

Cổ Đạt tới nói:

- Vị này chính là ông chủ của Kim Lâu, Trương nương tử, ngươi dựa vào cái gì mà tới đây?

Lưu Vân Hi liền nhìn Cổ Đạt, không đáp mà hỏi lại:

- Ở đây không phải là cuộc thi giữa các đầu bếp nữ sao? Ta cũng là nữ đầu bếp, vì sao lại không thể tới?

Cổ Đạt sửng sốt nói:

- Ngươi là đầu bếp của tửu lầu nào?

Lưu Vân Hi ngượng ngùng nói:

- Tửu lầu cả cuộc đời này của ta không vào. Ta chính là một cửa hàng đã làm mấy năm qua.

Cổ Đạt cười ha hả nói:

- Vậy ngươi cũng muốn tới đây?

Vì sao không xứng? Lẽ nào chỉ cho nữ đầu bếp của tửu lầu tham gia thôi sao?

- Chuyện ….?

Cao Nha Nội thấy Lưu Vân Hi bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa còn có phong vị khác, xinh đẹp, liền nói:

- Đúng đấy, đúng đấy, hôm nay không ngờ là cuộc thi nữ đầu bếp đầu tiên, vị Lưu nương tử này cũng là nữ đầu bếp, vì sao lại không cho cô ấy tham gia?

Những người tới xem đó thấy người con gái này rất thú vị, cũng muốn đi theo ồn ào.

Trương Xuân Nhi khẽ nhíu mày, nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý Sư Phó, ông thấy thế nào?

- Đừng hỏi ta, chuyện này ta không quản được. Ây da, đau chết ta rồi.

Lý Kỳ một tay chống eo, dưới sự nâng đỡ của mọi người tới ngồi xuống vị trí của mình, đó là vẻ mặt phẫn nộ.

Trương Xuân Nhi chưa từng thấy Lý Kỳ bị làm nhục như vậy, trong lòng cảm thấy vui sướng. Nhưng, hôm nay cô ấy chỉ là hướng về phía Tống tẩu, trong lòng căn bản khinh thường người phụ nữ này, nói:

- Theo lý mà nói, ngươi thân là nữ đầu bếp có thể tới đây, nhưng lúc trước ngươi vẫn chưa báo danh, chúng ta cũng không có dư bếp cho ngươi ….

Trương Xuân Nhi còn chưa nói xong, Lưu Vân Hi liền đĩnh đạc nói:

- Không sao, không sao, những thứ này ta tự mang tới. Các ngươi chỉ cần cho ta một chút củi là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK