Lý Kỳ thấy thế vội hỏi: - Thái Sư, ông cầu xin ta thì chi bằng đi cầu xin Hoàng Thượng đi.
Cầu xin Hoàng Thượng? Nếu như Thái Thượng Hoàng mà còn thì cũng đâu phải cần ngươi dạy khôn như vậy, tuy nhiên--- Thái Kinh thở dài một hơi, bộc lộ một vẻ ngao ngán chán chường, lão biết là đương kim Hoàng Thượng làm sao có thể nói với lão, nhưng Hoàng Thượng đã gọi thì không muốn đi cũng phải đi.
Hai người đi tới tầng 2 của căn lầu, chỉ thấy Triệu Giai đang ngồi bên trong, cả hai tiến lên phía trước hành lễ.
- Miễn lễ, miễn lễ.
Triệu Giai đưa tay ra nói: - Thái Sư mời ngồi. Sau đó nhìn về phía Lý Kỳ nói: - Ngươi cũng ngồi đi.
Sau khi hai người ngồi xuống, Triệu Giai nói với Thái Kinh: - Thái Sư, trẫm vừa rồi có ngồi bên cửa sổ và đã nhìn thấy, trẫm cũng biết ngươi muốn hỏi điều gì, nhưng mong ngươi thông cảm, bây giờ vẫn chưa phải là lúc, sau 3 năm nữa, ngươi tự khắc sẽ hiểu, cho nên, ngươi cũng không phải ép buộc Lý Kỳ nữa, là do trẫm yêu cầu hắn không được nói với bất kì ai cả.
Thái Kinh thở dài ảo não, lẩm bẩm: - Vậy là lão phu cần phải sống được thêm 3 năm nữa.
Câu nói này nghe thật là tang thương.
Khuôn mặt Triệu Giai, Lý Kỳ cũng thoáng chút biến đổi, nhưng hai người đều chẳng nói gì.
Đột nhiên, Thái Kinh mở to mắt, nói: - Lão phu nhớ ra rồi, lão phu nhớ ra rồi, là bạc, biện pháp hóa giải là bạc.
Sắc mắt Triệu Giai, Lý Kỳ đều lộ vẻ thất kinh.
Thái Kinh nhìn sắc mặt hai người, biết là mình đã đoán đúng, liền cười ha hả nói: - Lý Kỳ, ngươi có còn nhớ năm xưa khi lão phu còn làm Tể Tướng, ta đã từng hỏi ngươi là có thể dùng vàng bạc để đúc tiền, lấy đó mà bù đắp việc thiếu hụt tiền tệ không, lúc đó ngươi nói đó đích xác là một biện pháp giải quyết, nhưng dự trữ vàng bạc nước ta quá ít, còn tiền tệ lại là món lợi lớn của nước ta, một khi sử dụng vàng bạc, thì chẳng khác nào dâng món lợi lớn này vào tay kẻ khác.
Cho nên ngươi nói là phải đợi cho tới khi dự trữ vàng bạc đủ đã thì mới tính tiếp. Bây giờ, triều đình trong ngày phát hành tiền tệ đã mở rộng con đường mậu dịch, hơn nữa còn thiết lập Phi Tiền Cục ở vùng biên giới, chuyên có nhiệm vụ đổi tiền, điều này chắc chắn khiến cho việc thất thoát tiền ra bên ngoài còn trở nên nghiêm trọng hơn, ngươi sở dĩ có thể bình chân như vại, đó là bởi ngươi đã dự tính dùng bạc để đúc tiền, không hay lão phu nói có gì sai?
Triệu Giai quay đầu đi, mặt không chút cảm xúc nhìn Lý Kỳ.
Nhìn ta làm cái gì, lúc đó lão đang là Tể Tướng, ngươi thì chỉ là một Vương tử thất thế, ta đương nhiên phải nói với lão rồi, nếu như không nói, lúc đó lão già này có thể đã đúc tiền bạc, tiền vàng, nếu mà như vậy thì ngươi còn có thể đứng ở đây được nữa không? Lý Kỳ ôm trán, trốn tránh ánh mắt của Triệu Giai.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa có một kẻ tùy tùng nói: - Khởi bẩm Hoàng Thượng, Tần Thiếu Tể và Tam Ti Sứ đang ở bên ngoài cầu kiến.
Lý Kỳ nghe xong suýt thì bật cười, xem ra Tam Ti Sứ hôm nay cũng khó tránh khỏi vận đen rồi đây!
Triệu Giai ảo não chậc một tiếc, rồi vẫy vẫy tay nói: - Cho bọn họ vào.
- Vâng.
Rất nhanh, Tần Cối và Trịnh Dật đã vào tới nơi. Tần Cối thấy Triệu Giai liền hành đại lễ nói:
- Vi thần vô năng, không thể phân ưu cũng vua, mong Hoàng Thượng trị tội vi thần. Giọng nói vô cùng đáng thương, cứ như thể mẹ già của chính y vừa qua đời vậy.
Triệu Giai sớm đã đoán được y tới đây chắc chắn là vì việc này, đoạn mí mắt xếch lên, ngoài miệng thì lại nói giọng an ủi: - Được rồi, được rồi, trẫm cũng không định giấu ngươi. Ngươi thân là Thiếu Tể, việc này có thể giấu ngươi được sao, trẫm chỉ dự tính qua mấy hôm sẽ nói với ngươi sau, nhưng ngươi đã tới, thì trẫm cũng nói luôn. Đứng dậy đi, đứng dậy đi.
- Vâng.
Tần Cối nghe xong liền đứng lên.
Triệu Giai vẫy tay nói: - Các ngươi cũng ngồi cả đi. Rồi lại nhìn Lý Kỳ nói: - Ngươi nói cho bọn họ biết đi. Đành rằng Thái Kinh đã đoán được ra, hắn cũng biết là không thể giấu được nữa, đã vậy thì cứ nói cho bọn họ biết, đồng thời cũng lắng nghe ý kiến của bọn họ xem sao.
Thái Kinh nghe xong trong lòng mừng lắm, lão chỉ đoán ra được một phần nhỏ, trong đó còn rất nhiều vấn đề mấu chốt vẫn chưa rõ, đã phần là vẫn rất mờ mịt.
Lý Kỳ cười hề hề nói: - Hoàng Thượng, là do người cho thần nói đó.
Triệu Giai nói: - Đúng vậy, nếu như để xảy ra chuyện gì, thì một mình trẫm chịu, bách tính có chửi thì chửi trẫm, như vậy đã được chưa?
Đương nhiên là được rồi. À không, cho dù ngươi có nói hay không, thì việc này đương nhiên do ngươi gánh chịu. Lý Kỳ ngoài miệng lại giả tạo nói: - Thế làm sao được, vi thần nhất định sẽ gánh vác cùng vua, nếu như xảy ra chuyện gì, vi thần nhất định sẽ gánh chịu hộ Hoàng Thượng.
Triệu Giai không nhịn nổi liền nói: - Ngươi chớ có giở trò nữa, nói đi.
- Vâng.
Lý Kỳ nhìn Tần Cối nói: - Thiếu Tể, thực ra việc này không thể trách Hoàng Thượng, bởi vì việc này ta đã đề xuất với Hoàng Thượng từ rất lâu rồi, nhưng Hoàng Thượng vẫn cứ do dự, cho tới năm ngoái, Hoàng Thượng mới đưa ra quyết định, nhưng do đây là việc trọng đại, lúc đầu chỉ có ta và Hoàng Thượng biết, Tam Ti Sứ và Kinh Tế Sử cũng chỉ từ khi đúc thêm tiền mới biết. Ban đầu Hoàng Thượng cũng tính tìm ngươi bàn bạc, nhưng do sự việc vô cùng quan trọng, càng ít người biết càng tốt, cho nên Hoàng Thượng mới tránh tam tỉnh lục bộ ra, trực tiếp thông qua Lập Pháp Viện phát hành, hơn nữa nếu như nói rõ trước với Thiếu Tể, Thiếu Tể có thể sẽ phản đối, Hoàng Thượng không muốn phát sinh nhiều vấn đề, cho nên dự định cứ phát hành trước, sau đó mới nói cho Thiếu Tể rõ mọi chuyện.
Tần Cối kinh ngạc hỏi: - Ta sẽ phản đối?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Nói đơn giản, thì đây là một canh bạc lớn, nếu như thua, thì tình hình có thể sẽ vô cùng thảm hại, chưa biết chừng 3 người chúng ta phải nhận tội mà từ chức, nhưng đây cũng là canh bạc không thể không đánh.
Lời này nói ra khiến Tần Cối chỉ thấy gió lạnh sau gáy, làm không tốt thì 3 kẻ đứng đầu bọn họ đều phải nhận tội từ chức, đây là canh bạc gì vậy? Nhưng Tần Cối thì vẫn là Tần Cối, y lại nghĩ, Xu Mật Sứ ngươi còn không sợ, thì ta việc gì phải sợ, ngươi còn nhiều thứ để mất hơn ta ý chứ, hơn nữa việc đã tới nước này, nói gì cũng vô ích, nghĩ tới đó, liền điềm nhiên cười nói: - Nếu như Hoàng Thượng cũng nghĩ là có thể làm được, thì vi thần nguyện cùng Hoàng Thượng chơi canh bạc này.
Triệu Giai nghe vậy, trong lòng quả nhiên có chút áy náy, liền gật đầu nói: - Thiếu Tể, việc này trẫm cũng có chỗ không đúng, lẽ ra nên thương lượng với ngươi trước.
Mẹ kiếp. Các ngươi đang làm trò quái quỷ gì vậy, làm như thể ta mới là kẻ tội đồ giật dây phía sau vậy. Lý Kỳ có chút không vui, quay đầu đi nói: - Tam Ti Sứ, phiền ngươi nói trước đi, ta vừa rồi nói xong khô cả miệng rồi, uống chút trà cho đỡ khô họng đã.
Biết là ngươi sẽ lôi ta ra chịu trận mà. Trịnh Dật khẽ lộ một vẻ cười khổ, rồi nói: - Tần Thiếu Tể có lẽ cũng biết, kể từ sau khi có thủy tinh, giá đồng bắt đầu hạ, kể từ lúc đó trở đi, triều đình cũng âm thầm thu mua đồ dùng bằng đồng.
Tần Cối gật đầu nói: - Điều này ta biết, bây giờ đã được vài năm rồi, triều đình có lẽ đã dự trữ không ít đồng rồi chứ.
- Dự trữ bao nhiêu chẳng phải ngươi cũng đã biết rồi sao?
- Ta biết?
Tần Cối sững người lại, y chỉ biết trong quốc khố có khoảng bao nhiêu tiền, nhưng không rõ là đồng có bao nhiêu, đoạn đột nhiên trợn trừng mắt nói: - Không lẽ là---
Trịnh Dật gật đầu nói:
- Chính là như vậy, trừ số đồng cần cho quân dụng, số đồng còn lại đã đúc thành tiền, vừa vặn một ngàn năm trăm vạn quan.
Tần Cối nghe vậy thất kinh nói: - Ý của ngươi là, hiện giờ quốc khố đã không còn đồng nữa?
Trịnh Dật ừ một tiếng, nói: - Chỉ còn một chút ít dự trữ. Hai năm nay mặc dù quốc khố luôn thu lãi, nhưng thực ra số tiền đồng thu về lại rất ít, bởi tiền đồng trên thị trường vốn đã quá khan hiếm rồi, dân chúng đều phải dùng lương thực hoặc vải vóc để nộp thuế, rất nhiều thương nhân cũng làm như vậy, còn triều đình thì lấy số lương thực vải vóc dư ra này dựa vào ngoại thương để đổi lấy vàng bạc trâu ngựa, số tiền mới phát hành này quá nửa là đúc từ đồ dùng bằng đồng thu mua về và khai thác từ mỏ đồng mới đào.
Tần Cối lại nói: - Vậy hiện giờ mỗi năm có thể khai thác được bao nhiêu đồng?
Trịnh Dật nói: - Vốn là dựa vào số đồng khai thác từ mỏ quặng hàng năm có thể duy trì được việc phát hành mỗi năm một trăm vạn quan, nhưng do vài năm gần dây đã cho phép việc khai thác mỏ vô độ, việc khai thác đã đạt tới cực hạn, rất nhiều mỏ đồng đã cạn kiệt, lại tính thêm lượng đồng hàng năm dùng cho quân đội, chỉ e từ giờ mỗi năm chỉ có thể phát hành độ ba trăm nghìn quan, thậm chí có thể còn ít hơn.
Lý Kỳ nghe mà đến mệt, liền nói: - Tần Thiếu Tể, ngươi cũng đừng có quên Hoàng Thượng khi vừa mới kế vị đã phải đối mặt với những khó khăn như thế nào. Quốc khố thì nhìn thấy đáy, ngươi thật sự cho rằng thu thuế là có thể thu về một vạn quan?