Cao Nha Nội sắc mặt thất kinh, tức thì "ồ" lên một tiếng, nói: - Ta biết rồi, đây chắc chắn là công chúa nước Liêu, chậc chậc, ta đã nói rồi mà, người thường sao có thể xinh đẹp vậy được. Nói rồi y lại cười ha hả nói: - Sao không nói sớm, thật xin lỗi, xin lỗi.
Nói thì là vậy, nhưng nỗi thất vọng vẫn hiển hiện trong đôi mắt y, đoạn thoắt cái lướt qua Lý Kỳ, rồi lại quay về trước mặt Da Luật Cốt Dục.
Chó chết. Đã học được Lăng Ba Vi Bộ rồi cơ đấy, bước chân nhanh gọn vậy. Lý Kỳ vội dịch sang, tiếp tục chắn trước mặt Da Luật Cốt Dục, nói: - Này này này, nhìn gì mà nhìn.Cao Nha Nội cười khà khà nói: - Ngươi chớ có hiểu lầm, chỉ là ta có chút việc muốn hỏi Da Luật nương tử thôi.
- Vậy thì hỏi đi.
- Ngươi thật là chán ngắt, nhìn một chút cũng không cho.
- Ngươi thì sẽ cho đấy?
Hồng Thiên Cửu bỗng chen vào: - Lý đại ca, chỗ này thì huynh sai rồi. Ca ca xưa nay chưa bao giờ lo lắng những việc đó.
- Đúng thế.Cao Nha Nội một vẻ mặt huênh hoang, nói: - Bản Nha Nội xưa nay chưa bao giờ sợ người khác vung đao đoạt tình, hừ, thế gian này không có ai có khả năng cướp được nữ nhân từ trong tay ta. Thôi thôi, tư chất ngươi phổ thông quá, có nói cũng không hiểu. Vừa dứt lời, y lại tỏ vẻ ân cần nói: - Da Luật nương tử, nàng có còn tỉ muội nào lưu lạc trong dân gian không, hãy mau nói cho bản Nha Nội, bản Nha Nội lập tức phái người đi cứu giúp. Nói xong, y lại bổ sung thêm một câu: - Cô dì cũng được.
Da Luật Cốt Dục nghe xong, đôi mắt bỗng trở nên ảm đạm, chỉ cúi đầu chứ không lên tiếng.
Cái thằng dâm dê này, Lý Kỳ nhìn Mã Kiều nói:- Mã Kiều, ngươi đưa Cốt Dục đến hậu viện trước đi.
- Vâng.
Mã Kiều lập tức hộ tống Da Luật Cốt Dục đi về phía hậu viện.
- Đắc ý cái quái gì, đợi mai này ta làm quan rồi, ta cũng sẽ đi nước Kim một chuyến. Cao Nha Nội hai mắt lệ ngấn lưng tròng nhìn theo bóng dáng dần xa của Da Luật Cốt Dục, nghẹn ngào thì thầm.
Thằng đần ngươi mà đi thì đảm bảo vĩnh viễn không trở lại. Lý Kỳ hậm hực, cau mày nói: - Được rồi, được rồi, nói hươu nói vượn thì để sau đi. Đám người các ngươi xông vào tiệm ta không ăn cơm, vậy muốn làm gì? Đi ngắm cảnh à?
Cao Nha Nội chợt nhớ ra mục đích của chuyến đi lần này, lập tức nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh nói: - Thằng nhãi ngươi còn mặt mũi mà nói, cái đồ tiểu nhân to mồm không biết ngại, vong ân bội nghĩa, ngươi lừa gạt tình cảm của bọn ta, hại bọn ta suy nghĩ trằn trọc, mất ăn mất ngủ. Tiểu Cửu, ca ca nói có gì sai không?
- Ca ca, không sai, chính là đọc như thế.
Lý Kỳ cười lớn nói: - Nha Nội, lời này nên hiểu thế nào đây?
Cao Nha Nội ấm ức nói:- Ngươi cả ngày nói gì mà Túy Tiên Cư các ngươi lấy thành tín làm gốc, nhưng ngươi xem xem ngươi đã làm những việc thất đức gì, cái truyện Anh Hùng Xạ Điêu kia viết được một nửa thì dừng, đó có phải là lừa gạt người ta không.
Những người còn lại bắt đầu hùa theo.
- Ta nói này Lý sư phụ, truyện Anh Hùng Xạ Điêu của ngươi dừng hơn một tháng nay rồi, ta cũng mất ngủ hơn một tháng, đến nay ngay cả tâm trạng đi Nghênh Xuân Lâu cũng không còn nữa rồi.
- Thế thì ăn thua gì, ta thì đến cơm cũng không nuốt nổi, ôi Dung Nhi của ta!
- Ta còn muốn biết rốt cuộc sau khi Trùng Dương lão nhân chết đi, ai là thiên hạ đệ nhất.Cao Nha Nội hậm hực nói: - Chiêu Giáng Long Thập Bát Chưởng ta còn chưa học hoàn chỉnh, cả ngày chỉ tập luyện cầm chừng, thật là chán ngắt.
Sài Thông cũng một vẻ bất mãn, nói: - Không sai, Đông Tà vừa xuất hiện, ngươi lại không viết tiếp, rõ ràng là ngươi đang lừa đảo.
Chu Hoa thì hét lên: - Đúng thế, đúng thế, ngươi mà không viết tiếp là bọn ta không mua tuần san Đại Tống Thời Đại của ngươi nữa, cũng chẳng đến Túy Tiên Cư nữa, tóm lại là nếu không được thấy Dung Nhi thì ăn gì cũng vô vị hết.
Mẹ kiếp. Nha đầu ngươi định chặn đường làm ăn của ta đó à. Lý Kỳ giận dữ nói:- Sao ngươi không nói luôn là đời này không còn yêu nổi ai nữa đi.
Chu Hoa mắt lim dim nói: - Cũng sắp rồi.
- Ngươi thắng rồi.
Lý Kỳ chẳng vui vẻ gì đảo mắt mấy lượt, mỗi đứa một câu, cãi nhau đến nhức cả đầu, đoạn giơ tay lên nói: - Các vị xin yên lặng một chút, xin yên lặng, và hãy nghe ta nói. Truyện thì không giống với nấu ăn, không phải bảo cái là viết ra ngay được, ta cũng phải suy nghĩ, phải cấu tứ chứ, hơn nữa gần đây ta bận rộn thế, thực sự là không tranh thủ được thời gian, thật sự xin lỗi.- Ngươi mất 5 ngày mới cấu tứ ra vỏn vẹn mấy nghìn chữ thế, hơn nữa cũng không phải ngươi tự tay bút kí, thế mà còn mặt mũi nói, thật là vô lí quá. Cao Nha Nội hậm hực nói.
Nếu mà ta tự biết viết thì ta đã không phải phiền não rồi. Lý Kỳ nói: - Ngươi nói thì dễ, vậy ngươi tự đi mà viết.
Cao Nha Nội giận dữ nói: - Ta mà viết ra được thì ta đã viết lâu rồi, còn cần quái gì đến ngươi. Là ta không có cái khả năng đó thôi.
Thằng nhãi này nói cũng hợp tình hợp lí gớm. Ông mày phục rồi. Lý Kỳ lại một lần nữa chịu thua cái miệng của Cao Nha Nội.Sài Thông thấy để Cao Nha Nội đứng đây la hét vậy cũng không hay lắm, đoạn nhướn mày nói: - Ngươi nói cũng có lí, nhưng nếu ngươi cứ kéo dài mãi thế thì cũng không phải là cách hay, bọn ta cũng không cần gì nhiều, ngươi cứ cho bọn ta một cái hạn đi, để bọn ta có cái mà chờ đợi là được.
Được cái con khỉ ý. Còn phải đợi Phong Nghi Nô cho ta ngày về chứ. Trong lòng Lý Kỳ cũng có nỗi khổ khó nói, nhưng đứng trước mặt giờ đây đều là khách quen của Túy Tiên Cư cả, căn cứ theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế thì hắn chỉ còn cách thỏa hiệp, đoạn nói: - Thế này đi, ta đảm bảo với các ngươi, nửa tháng nữa, các ngươi sẽ lại được đọc Anh Hùng Xạ Điêu trên tuần san Đại Tống Thời Đại. Trong lòng thầm nghĩ, xem ra phải đi tìm Phong Nghi Nô rồi, mẹ ơi, ta thế này khác nào tự đâm đầu vào rọ, không được, cũng phải tạo áp lực lên phía phu nhân nữa vậy, tính cờ hai nước xem ra ổn thỏa hơn, lát nữa phải đi tác động phu nhân, chuẩn bị tốt phương án hai đã rồi tính sau.
Bọn mê sách kia biết rằng bây giờ mà đòi Lý Kỳ viết ra ngay thì không thể, cũng biết rằng giờ đây hắn không còn như xưa, có rất nhiều việc bận rộn, điều quan trọng nhất là, đến nay địa vị của Lý Kỳ khác xưa nhiều, thế mà ăn nói với hắn chẳng ra thể thống gì, cứ đổi thành quan lớn khác xem, căn bản là sẽ không thèm để tâm đến bọn chúng, đoạn nhanh chóng đồng ý rồi chuồn luôn.
Dẹp loạn đám Cao Nha Nội ngu xuẩn xong, Lý Kỳ cúi đầu đi về phía hậu viện, miệng vẫn lải nhải chửi thằng đần Cao Nha Nội, nhưng vừa đi tới cái cổng hình quạt nơi hậu viện, bỗng nhiên từ đâu chui ra hai "bịch bông" vô cùng êm ái, đoạn va đầu vào đó, phản ứng đầu tiên là vừa to vừa mềm.- Ai ôi.
- Ai ôi.
Một tiếng kêu êm tai vang lên.
Lý Kỳ cũng hoảng sợ nhảy dựng lên, ngẩng mạnh đầu, kinh ngạc nói: - Hả, là phu nhân à? Thật là xin lỗi quá, ngươi có bị thương không, để ta xoa giúp cho. Chỉ thấy tuyến thượng thận bị kích thích xông thẳng lên não, hắn theo bản năng lao lên, đưa tay ra định giúp vị đại mĩ nhân trước mặt xoa cái chỗ bị thương vừa nãy.
- Á!Tần phu nhân kinh sợ kêu lên, lấy hai tay che ngực, sợ hãi nói: - Ngươi định làm gì?
Lý Kỳ làm ra vẻ hồn nhiên nói: - Thì ta muốn giúp ngươi mà. Ôi chao, sưng to thế này rồi cơ. Ấy, lại còn sưng hai bên nữa, thế này thì nặng quá rồi.