- Chuyện này ta không giúp được ngươi rồi. Hôm nay ngươi không phải là Phó tổng quản, ta sao dám lấy bào ngư cho ngươi? Kỳ thực trước đây cũng không phải là ta lấy cho ngươi, đều là tự ngươi lấy.
Kế của Lý Kỳ không thành, liền chuyển sang kế khác, nói:
- Tả đại ca, ca cũng quá là không nói chuyện nghĩa khí. Ta coi như xong, nhưng nhà ta còn có một người đang mang thai. Ca lấy một chút cho ta, ta mang đi cho phụ nữ của ta bồi bổ cơ thể. Đó cũng là người làm đại ca ca nên làm mà.
Tả Bá Thanh gật đầu nói:
- Chuyện này ta nghe nói là Hồng nương tử.
- Đúng vậy, đúng vậy.
- Chúc mừng, chúc mừng, đây hẳn là ta tặng rồi.
- Chỉ dựa vào quan hệ của hai ta, đó là điều nên làm mà!
Lý Kỳ cười ha hả nói.
Tả Bá Thanh gật đầu, vui vẻ nói:
- Chờ lát đi chợ, mau chút bào ngưa đưa qua.
- Hả? Chợ?
Lý Kỳ hơi giật mình, thầm nhủ, vở kịch không phải đi như vậy, liền nói:
- Tả đại ca, chợ ta cũng có thể đi mà, vấn đề là hai con bào ngư đó là cống phẩm, ngoài chờ không có bán.
Tả Bá Thanh nói:
- Nhưng ta cũng không thể phá bỏ quy tắc được. Ngươi cũng biết, bây giờ ngươi thế nào rồi. Ngộ nhỡ những người đó tức giận với ta, viện cớ chửi gà mắng chó, vậy thì ta tiêu rồi.
Trời! Biết ngay là ngươi sẽ nói như vậy mà. Lý Kỳ lơ đãng phủi miệng. Tả Bá Thanh lấy ra lý do này, hắn thực sự không còn cách nào khác nữa, liền hỏi nhỏ:
- Hoàng thượng bây giờ vẫn ổn chứ?
Tả Bá Thanh thấp giọng nói:
- Tình hình hiện giờ, Hoàng thượng có thể ổn được sao?
- Ta hỏi là khẩu vị của Hoàng thượng.
- Ách … thế thì cũng được.
Khẩu vị tốt, điều đó chứng mình không sao rồi! Lý Kỳ cười thầm một tiếng, không nói thêm gì nữa, chuyển ánh mắt về phía giữa sân. Do vì Trương Xuân Nhi và Tống tẩu đều ngồi trong hàng rào gỗ, cho nên không nhìn rõ, chỉ có Lưu Vân Hi là làm ở bên ngoài trời. Chỉ thấy cô đem ba con cua lớn, nấm hương ra cho vào chiếc hộp, dùng đá nghiền nát thành bột, lúc đó mới cho chân hò hun khói vào nướng.
Cô vừa cuốn đồ nướng vừa quét hương vị lên.
Động tác này dù xem ra rất bình thường, nhưng người ngoài nghề nhìn không ra được sự náo nhiệt. Còn người trong nghề thì nhìn cũng có chút thú vị. Lý Kỳ và Tả Bá Thanh Đồng thời gật đầu.
Nhưng, đồ nướng ở trình độ này, hai người họ đều có thể làm được dễ dàng.
Hồi sau, Lưu Vân Hi bỗng lấy ra ba chiếc kim lớn, chỉ thấy mũi kim chuyển động. Thủ pháp của cô rất nhanh, thoáng chốc, cô đã cắm ba chiếc kim đó vào trong chân giò hun khói rồi.
- Ồ, châm cứu cho chân giò hun khói?
Cao Nha Nội kinh ngạc nói.
- Tên ngu xuẩn này thực là hết thuốc chữa rồi.
Lý Kỳ thầm nói một câu, sau đó lại tiếp tục nói:
- Xem ra cô gái này thực sự là có chút thủ đoạn.
Tả Bá Thanh gật đầu, khen ngợi:
- Thủ pháp rất nhanh.
Phàn Thiếu Bạch này gà mờ xem không hiểu, liền hỏi:
- Lời này của hai vị là ý gì?
Lý Kỳ nghiêm nghị nói:
- Chiêu này gọi là tam châm phân biệt vị, là chuyên dùng cho chân giò hun khói. Nhưng vốn là dùng khi chế biến ướp gia vị. Do vì thời gian chế biến, tẩm ướp chân giò hun khói khá lâu. Hơn nữa ngươi không thể biết tình hình chất thịt bên trong chân giò hun khói, rất khó biết được đã ướp xong hay chưa bằng mắt thường. Cho nên, dùng ba cây kim này châm vào ba vị trí chỉ định của chân giò hun khói, sau đó rút kim ra ngửi mùi. Nếu có mùi thơm thuần, cho thấy đã chế biến thành công. Mà cô ta dùng chiêu này khi nướng, cũng chưa hẳn là không được. Bình thường, đầu bếp có kinh nghiệm đều dựa vào kinh nghiệm của mình để phán đoán xem đã nướng xong hay chưa. Nhưng sẽ có sai sót, vẫn là nguyên nhân đó. Bởi vì ngươi không thể phán đoán được tình hình thịt bên trong thế nào? Mà dùng tam châm biệt vị có thể sẽ càng chính xác hơn.
Tả Bá Thanh nói:
- Lý lão đệ nói không sai. Nhưng chiêu này rõ ràng là hiếm có người biết tới, không ngờ người con gái này tuổi tác chưa lớn, lại có bản lĩnh này, quả là khiến người ta kinh ngạc!
Phàn Thiếu Bạch càng nghe hai lông mày càng nhíu chặt lại, bỗng nhiên xuất hiện thêm một vị cao thủ, y thực sự không biết là phúc hay là họa.
Quả nhiên, không bao lâu sau, người con gái đó mang đôi găng tay, nhanh chóng rút ba cây kim từ chân giò hun khói ra, ngửi ngửi, dường như cảm thấy còn chưa đủ, lại bắt đầu quét thêm hương liệu, vòng đi vòng lại.
Những người ngoài ngành đó đương nhiên là nhìn không hiểu rồi, có chút cảm giác như rất lợi hại. Nhưng có những người lại cảm thấy người con gái này đang lấy lòng mọi người.
Nhưng tới phía sau, sau khi mùi thịt thơm bay lên nồng nặc, cũng không ai cảm thấy người con gái này đang lấy lòng mọi người nữa.
Trong lúc bất tri bất giác, thời gian hạn định đã tới.
Ba nữ đầu bếp cũng đều hoàn thành xong món ăn của mình.
Người đầu tiên bước lên này chính là Tống tẩu của Phàn Lâu. Chỉ thấy nàng và trợ thủ của nàng mang hai chiếc đĩa lớn lên. Một đĩa là canh đầu cá, canh tương cà, là đầu cá mè hoa, bên trong còn có một ít gừng, đậu giác, dưa chuột ….
Còn bát còn lại thì lại đơn giản hơn nhiều, ở giữa nổi lên một chiếc bánh nướng áp chảo dày dặn, phía trên đặt thịt hơn 10 miếng cá vàng óng. Chỉ với mắt thường rất khó phân biệt được rốt cuộc là thịt cá gì?
Phía trên món ăn không có điểm gì hấp dẫn. Đó cũng phù hợp với phong cách giản dị của Tống tẩu. Nhưng bánh nướng áp chảo, canh cá, thịt cá, tổ hợp này đã đủ hấp dẫn người ta rồi.
Đám người Lý Kỳ đã bắt đầu chỉ trỏ, muốn thử món nhanh rồi.
Tống tẩu mỉm cười nói:
- Đây là ta làm lươn nướng.
Lý Kỳ liền nói:
- Hóa ra là lươn, chẳng trách, chẳng trách.
Tả Bá Thanh liền lên tiếng:
- Vậy cách ăn của món ăn này có gì đặc biệt không?
Tống tẩu dù không đặt chúng vào trong một chiếc mâm, chắc chắn là cách ăn có chú ý gì đó, không thể thưởng thức như ngươi ăn được. Đó chỉ có ba món này.
Phàn Thiếu Bạch liền nói:
- Tống tẩu, vị này chính là Tả tổng quản của ngự thiện phòng.
Tổng tẩu nghe xong, liền hành lễ.
Tả Bá Thanh cười khổ nói:
- Ngươi và ta đều là đầu bếp, lễ này không cần. Ngươi mau nói về món ăn này đi.
- Vâng.
Tống tẩu gật đầu nói:
- Kỳ thực cách ăn của món này rất đơn giản. Trước tiên quét sốt này lên phía trên bánh nướng, sau đó kẹp ít dưa chuột, sợi củ cải trong sốt lên trên. Cuối cùng là đặt thịt lươn lên phía trên cùng, cuộn lại thành bánh nướng áp chảo là có thể ăn rồi.
Lý Kỳ lắc đầu cười nói:
- Đây thực sự không đơn giản. Món này của ngươi toàn bộ nguyên liệu chính đều phát huy tới cực hạn, ngay cả sợi gừng cũng không bỏ qua, lợi hại, lợi hại.
Tống tẩu đỏ ửng mặt lên, ngượng ngùng nói:
- Lý Sư Phó chê cười rồi.
Lý Kỳ cười cười, đưa tay ra nói:
- Tả đại ca, các vị, chúng ta cùng thử món này đi.
- Mời.
- Mời.
- Còn ta, còn ta.
Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu cũng nhảy tới. Do vì thức ăn có hạn, người tới lại nhiều, có thể ăn được cũng chỉ có mấy người “đức cao vọng trọng” đó.
Mấy người gói lại theo lời Tống tẩu nói. Cao Nha Nội đảo mắt nhìn, cười nói:
- Tống tẩu, ta ở nhà không làm chuyện này, hay là tẩu gói giúp ta được không?
Quả nhiên là tán phụ nữ đã có chồng, ngay cả cơ hội này đều không bỏ qua. Lý Kỳ không thể không khâm phục tinh thần chỗ nào cũng nhúng tay vào này của Cao Nha Nội.
Tổng tẩu là một người phụ nữ rất biết bổn phận. Huống hồ đây cũng là đầu bếp nên làm. Do đó đã gật đầu. Ai ngờ, Phàn Thiếu Bạch bỗng đưa tay ra ngăn lại, nghiến răng lại cười nói:
- Cao Nha Nội, ta gói giúp ngươi.
Tổng tẩu hôm nay có lẽ là trụ cột của Phàn Lâu họ, y quyết không cho phép Cao Nha Nội dính vào.
Cao Nha Nội sợ tới mức liền dụt tay lại, không vui nói:
- Ngươi người này rất mất mặt, bộ dạng chân tay vụng về này của ngươi còn không bằng ta tự làm.
Phàn Thiếu Bạch bình thản nói:
- Vậy ngươi tự gói đi.
Lý Kỳ vừa nhìn Cao Nha Nội, trên tay cũng không ngừng gói lại, không chút bận tâm nào liền há miệng ra cắn một miếng. Cảm nhận đầu tiên đương nhiên là vị bánh nướng nóng hừng hực, mặn mặn, giòn tan, mang theo chút phong vị đậm đà của vùng đông bắc. Nhưng sau đó lại là mùi thịt lươn thơm ngon. Hai hương vị khác nhau này hòa quyện vào nhau, ngon vô cùng, giống như một món ăn hai vị, sao mà ngon đến thế.
Tả Bá Thanh sau khi cẩn thận thưởng thức đều không kìm được nói:
- Bánh nướng vừa mới ra lò là mềm xốp giòn. Sau khi chan nước tương đậm đà lên càng có hương vị khác lạ. Còn thịt lươn bên trong lại giòn tan, kết hợp với dưa chuột, sợi gừng, thanh diệp, càng thêm phần tươi ngon, quả thực không chế vào đâu được. Tài nghệ nấu ăn của vị Tống tẩu này quả là tuyệt vời.
Lý Kỳ gật đầu, cười nói:
- Càng khó được chính là ba đặc sắc của món ăn Giang Nam trong món ăn này, nhỏ, tươi, mềm. Còn canh cá và bánh nướng lại là hương vị cực phẩm của phương bắc. Món ăn này đã thể hiện được đặc điểm của hai hương vị chính, hòa lại làm một, khiến người ta khó có thể quên.
Đám người Hồng Bát Kim cũng ca ngợi không ngớt món ăn này. Còn Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu thì ăn đầu miệng là dầu mỡ, không ngớt trầm trồ khen ngợi. Không cần nói, chín phần trong đó là cho Tống tẩu, một phần còn lại là nể mặt Phàn Thiếu Bạch.
Phàn Thiếu Bạch thấy họ đều không ngớt lời khen ngợi, liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tổng tấu với ánh mắt khích lệ.
Tiếp theo mang lên chính là Trương Xuân Nhi. Đối với người bên ngoài tới, có lẽ đã bị người ta quên lãng rồi.
Nhưng thấy Trương Xuân Nhi bê lên là một tòa hoa sen làm từ băng, đường kính khoảng một tấc rưỡi, phía trên đặt mười tám hạt châu không theo quy tắc, bóng loáng, mượt mà. Trương Xuân Nhi cười nói:
- Đây chính là món ăn mà ta chuẩn bị hôm nay …. Mười tám Phật châu.