- Triệu cô nương, kẻ sỹ ba ngày không gặp nhau đã làm thay đổi cách nhìn rồi. Tài ăn nói của cô quả thực càng ngày càng tốt. Ta nói không lại với cô. Cô thích đi đầu thì đi đấy, điều này chẳng liên quan gì tới ta.
- Nếu đã như vậy, ngươi còn hỏi làm gì?- Ách hiếu kỳ. Chỉ là hiếu kỳ thôi.
Lý Kỳ đi cùng Triệu Tinh Yến vào trong rừng khoảng chừng bằng thời gian uống một chén trà, đã tới bên một chiếc hồ. Nơi này có ba mặt núi bao vây, mặt còn lại chính là rừng cây, quả đúng là một nơi ẩn lấp rất tốt.
Phía đông hồ còn có một túp lều nhỏ.
Lý Kỳ chỉ về túp lều đó tò mò nói:
- Mấy ngày vừa rồi cô đều trốn ở đây?- Ta không phải là trốn, vốn ta định đi rồi, nhưng biết ngươi sẽ tới, liền nán lại vài ngày xem người giải quyết vấn đề nan giải này thế nào.
- Ây da, tại hạ quả thực là được sủng ái quá rồi!
Triệu Tinh Yến liếc nhìn Lý Kỳ, lắc đầu không nói gì.
Trong lúc nói chuyện, hai người tới bên cạnh lều tranh, chỉ thấy xung quanh lều tranh có bốn người đứng. Đương nhiên, Triệu Tinh Yến ra ngoài, chắc chắn không chỉ dẫn theo đám người như vậy ra ngoài.
Bốn người đó hành lễ với Triệu Tinh Yến, sau đó lại đứng đó tạohình.
Lý Kỳ nhìn Mã Kiều nói:
- Mã Kiều, ngươi có nhìn thấy không, đây mới là hộ vệ thực sự.
Mã Kiều hừ lên một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường.
Triệu Tinh Yến mỉm cười nói:
- Lý Kỳ, hay là ta dùng bốn người này đổi lấy Mã Kiều.
Trời! Quỷ ngươi che mắt đi, nhìn Mã Kiều dáng vẻ gày yếu này có thể so với bốn mãnh nam này sao. Rõ ràng không phải là cấp bậc rồi. LýKỳ nói:
- Ta không sao cả, nhưng Mã Kiều người ta không thể đồng ý là người của cô.
Mã Kiều thấy hứng thú liền nói:
- Triệu cô nương, vậy sư muội ta đâu?
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Nếu Lỗ nương tử bằng lòng tới phủ của ta, ta đương nhiên là hoan nghênh rồi. Ta chính là thích tính cách sảng khoái này của Lỗ nương tử, người ngay thẳng kết giao bằng hữu.Ây da, tri kỷ a! Mã Kiều nghe Triệu Tinh Yến khen sư muội của y, trong lòng bỗng cảm thấy như mở cờ trong bụng. Điều này còn hơn là khen y hàng ngàn vạn lần, liền nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, sư muội của ta quả đúng là một người phụ nữ tốt, là người trọng tình cảm, trọng nghĩa khí, tính tình lại ngay thẳng.
Làm gì thế? Làm gì thế? Nha đầu ngươi đúng thật là, còn muốn được cả hai, chẳng hiền hậu tí nào. Lý Kỳ ho nhẹ, tức giận nói:
- Mã Kiều, ngươi có hiểu thế nào gọi là có ơn tất báo không!
Mã Kiều tức giận nói:
- Là ngươi thấy ta không bằng bốn tên hộ vệ đó!- Ách Triệu cô nương, chúng ta nên nói chuyện chính trước đi. Cô xem Mã Kiều con người này yếu còn ra gió, không được việc, nếu cô có ý tốt, ta sẽ tìm mấy mãnh nam từ Long Vệ quân tặng là được rồi.
- Lời này của ngươi là có ý gì?
- Ý tốt, ý tốt. Mời.
Hai người đi vào trong phòng, Triệu Tinh Yến châm đèn lên, trong phòng bỗng sáng bừng lên. Lý Kỳ xem qua một chút, ngoài sạch sẽ ra thì hầu như không có giá trị gì. Mặc dù có tư là phòng ốc, suy có cảm giác cao sang, căn phòng này e là ngay cả phòng ốc cũng đều sơ sài.Lý Kỳ lại liếc nhìn Triệu Tinh Yến, “soái” khí vẫn trước, nhưng rõ ràng là có chút mệt mỏi, không khỏi thầm kinh ngạc, da của người con gái này rất tốt, còn trắng nõn như mỹ nhân, sáng bóng . Điều này là thực.
Triệu Tinh Yến thấy hắn nhìn mình chằm chằm, khẽ nhíu mày nói:
- Ngươi nhìn cái gì?
Lý Kỳ thở dài một tiếng, nghiêm chỉnh nói:
- Nhiều ngày không gặp, ta thấy đệ tam soái Đông Kinh này của cô khác đệ nhị soái Đông Kinh này của ta nhiều quá.
Triệu Tinh Yến sửng sốt, cười khúc khích, nói:- Rất khó tưởng tượng ngươi lại hạ mình xuống làm đệ nhị soái, không biết đệ nhất soái là ai?
Lý Kỳ hừ lên một tiếng nói:
- Cái này cô không cần biết, cô chỉ cần biết người này nhất định sẽ là đệ nhất soái.
Triệu Tinh Yến biết người đó chắc chắn chính là đường ca của nàng, nên không tiếp tục thăm dò hắn nữa, nói:
- Ngồi đi.
- Ngồi?Lý Kỳ nhìn xung quanh trực tiếp bước tới chiếc giường nhỏ duy nhất đó trong phòng.
Tay Triệu Tinh Yến run lên, đặt thanh kiếm ngang ngực Lý Kỳ, nói:
- Ngươi chuẩn bị ngồi ở đâu?
Lý Kỳ khiếp đảm lùi về phía sau, tay chỉ về chiếc giường nói:
- Ngoài ở đây ra còn chỗ nào khác có thể ngồi chứ? Cô không thể bảo ta ngồi xuống đất chứ?
Triệu Tinh Yến chỉ sang bên cạnh nói:
- Hàn xá đơn sơ, chỉ có thể oan ức cho Kim Đao Trù Vương ngườirồi.
Lý Kỳ liền nhìn theo tay cô ta chỉ, chỉ thấy chỗ tối còn có một chiếc ghế “trốn”, kinh ngạc nói:
- Cô đây không phải là làm oan, mà là ngược đãi!
Triệu Tinh Yến mỉm cười nói:
- Thứ lỗi, thứ lỗi, mời.
- Ta sao phải nghe theo cô.
Lý Kỳ hừ lên một tiếng, lùi về phía sau hai bước, ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ, nói:- Đồ vậy này vẫn còn để lại cho cô sao.
Triệu Tinh Yến thấy hành động này của hắn dù khiếm nhã, nhưng gặp đối phương là Lý Kỳ, cũng để kệ hắn, buông tay, ngồi xuống giường, đặt cây đoản kiếm xuống bên cạnh.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Căn phòng này là cô mua?
Triệu Tinh Yến lắc đầu.
- Vậy chủ nhân của căn nhà này đâu?Triệu Tinh Yến chỉ tay ra phía ngoài.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Không phải chứ, cô đuổi chủ nhân người ta đi, mình vào ở, xem căn nhà này là nhà của mình. Cô làm như vậy cũng quá không ra làm sao. Hơn nữa, còn quá keo kiệt, ta xem như nhìn nhầm cô rồi.
Triệu Tinh Yến lườm hắn nói:
- Ngươi không để ta nói câu nào.
- Sự thực bày ra trước mắt, giải thích chẳng khác nào che giấu.- Ngươi vừa mới từ bên ngoài vào có người nào không?
- Lẽ nào bốn người kia là ma?
- Ngoài họ ra.
Triệu Tinh Yến bất đắc dĩ nói:
- Ta chỉ chính là cái hồ.
- Hồ?
Lý Kỳ gãi đầu nói:
- Vừa rồi ta không nhìn thấy trên hồ có chiếc thuyền hay nhà trênmặt nước nào.
- Đáy hồ.
- Đùa gì thế? Người nào lại nửa đêm chạy xuống đáy hồ ngủ!
Lý Kỳ tức giận nói.
- Người chết.
- Ách
Lý Kỳ ngẩn người ra, bỗng đứng dậy nói:
- Cô lẽ nào cô đã giết chết chủ nhân đó? Cô độc ác quá đi.Người này rốt cuộc là hồ đồ thật hay là giả hồ đồ? Triệu Tinh Yến đau đầu nói:
- Kỳ thực chủ nhân của căn nhà này sớm đã chết từ cuối năm ngoái rồi. Nghe nói vốn ở trong căn nhà này là một đôi mẹ con. Người mẹ bệnh tật khắp người, dựa hết vào người con trai trồng trọt nuôi gia đình, còn trị bệnh cho mẹ. Vì vậy ngươi còn tới 30 tuổi vẫn chưa đón được dâu. Năm ngoái cả Phượng Tường đều gặp nạn đói, nhà họ cũng khó may mắn tránh khỏi kiếp nạn. Người con trai đã đưa hết lương thực tích trực cho mẹ, còn hàng ngày lên núi tìm cái ăn, mà người mẹ đó thấy con trai như vậy, trong lòng cũng thấy áy náy. Bà thấy mình đã làm liên lụy tới con trai, do đó vào buổi trưa một ngày, nhân lúc con trai ra ngoài tìm cái ăn, đã nhảy xuống hồ tự tử. Sau khi người con trai trở về, biết đượcsự tình, cảm thấy mình đã hại chết mẹ ở đây, do đó cũng đã nhảy xuống hồ tự tử.
Cô sợ Lý Kỳ lại ngắt lời, liền nói liền một mạch.
Thật sự là một bi kịch của nhân gian! Lý Kỳ âm trầm không nói gì. Hắn tin trên thế giới này tuyệt đối không dùng lại ở đôi mẹ con này như vậy. Hồi lâu sau, hắn mới nói:
- Kỳ thực cô không cần phải kể chi tiết như vậy. Chuyện này đã xảy ra rồi, cô nói cho ta nghe, ta cũng không có cách gì, chỉ có thể khiến ta thêm buồn, lần sau nhớ đấy.- Nếu ta không nói, ngươi không chừng còn nói tội ác này là do ta làm. Ôi, kỳ thực đừng nói ngươi, thử hỏi ai muốn nghe chuyện này chứ?
Triệu Tinh Yến lắc đầu, lại nói:
- Sau đó mọi người xung quanh còn đồn đại buổi tối ở đây thường xuyên nghe thấy tiếng khó của lão bà bà, một đồn mười, mười đồn một trăm, từ đó về sau không ai còn tới đây nữa. Đúng lúc ta mượn dùng chút, dựng cho mẹ con họ một tấm bia bên hồ.
Người phụ nữ này không phải là đang cố ý dọa ta đấy chứ? Lý Kỳ nghe xong mà dựng tóc gáy, hai tay ôm ngực, nuốt nước miếng nói:
- Vậy cô còn dám tới đây? Lẽ nào cô không sợ ma sao?Triệu Tinh Yến liền nói:
- Ta còn dám ở chung phòng với ngươi, còn sợ ma quỷ.
Lý Kỳ trừng mắt nhìn, tức giận nói:
- Cô đã nhìn thấy ma nào đẹp thế này chưa. Lời này của cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của ta rồi đấy. Nếu cô không xin lỗi, ta chỉ có thể nói xin lỗi không tiếp chuyện được.
Triệu Tinh Yến hơi ngửa người ra sau, một đôi mắt đẹp không thể khiến cho người đàn ông nhìn thảng vào, nhìn chằm chằm hắn, cười mà không nói gì.Cái gì? Người phụ nữ này nhìn thấu ta có chuyện muốn thỉnh giáo cô, cho nên mới kiêu ngạo như vậy, quá đáng ghét. Chẳng phải đều nói là ngực to mà không có não, sao cô .? Ồ, ta hiểu rồi, hóa ra cô lại thích giấu đôi ngực đầy đặn của mình đi như vậy, chính là vì IQ cao. Cách này quả thực là quá tuyệt. Lý Kỳ giơ tay lên nói:
- Thôi đi, cô cũng không cần phải xin lỗi, vì người dân của Phượng Tường, chút tự trọng này của ta chẳng đáng một văn tiền. Nhưng, ở đây quả thực có chút kỳ dì, ta bỗng cảm thấy phía sau lành lạnh.
Da mặt của người này thực sự không biết là muốn làm gì, Triệu Tinh Yến chỉ về phía cửa nói:
- Đó là vì khi ngươi vào, không có khép cửa lại.