Lý Kỳ cười cười, thở nhẹ một hơi, tùy tiện tìm cái ghế dựa ngồi xuống. Lúc này, Điền Thất bỗng nhiên đi tới, nói:
- Đại ca, huynh đã ăn chưa. Hiện giờ phòng riêng Thiên Thượng Nhân Gian vẫn còn trống.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Phòng riêng đó giữ lại cho ta, lát nữa sẽ cần dùng.
- Ah.
Không đến một khắc sau, chỉ thấy bên ngoài tiến vào một đám người, đúng là đám người Tống Ngọc Thần, Trâu Tử Kiến.
- Kinh tế sử. Kinh tế sử, rốt cục ngài cũng chịu lộ diện, có thể để cho chúng ta tìm được rồi.
Đám người Tống Ngọc Thần nhìn thấy Lý Kỳ, đều kích động đến sắp rơi lệ luôn rồi. Mấy ngày này đã giày vò bọn họ đủ rồi đó.
Heo tới cửa tìm đồ tể, không làm thịt thì ta thật có lỗi với hương thân phụ lão. Lý Kỳ cũng không đứng dậy, ngồi giữa đại sảnh. Khoát tay một cái nói:
- Đừng đừng đừng, hiện giờ ta cũng không phải là kinh tế sử, các ngươi cứ gọi ta là Lý sư phụ được rồi.
Trâu Tử Kiến cười nịnh nói:
- Sao có thể chứ, trong thiên hạ, trừ ngài ra, thử hỏi ai còn có bản lĩnh làm được kinh tế sử này đây.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:
- Tiện huynh, ta nhớ lúc trước huynh không nói như vậy mà, hình như huynh nói cái gì mà, ta chỉ là một đầu bếp, cứ lo nấu ăn không phải là được rồi sao, còn đi làm quan làm gì, không phải là tự tìm tội hay sao. Không dối gạt tiện huynh, tại hạ ở nhà suy nghĩ mấy ngày, cảm thấy lời này của tiện huynh có lý, hôm nay ta đã chuẩn bị quay lại nấu ăn, hy vọng các vị ủng hộ nhiều hơn!
- Ôi, Lý sư phụ muốn quay lại rồi, kia thật sự là quá tốt.
- Chúng ta nhất định quay lại ủng hộ.
- Đúng vậy đó, nếu là Lý sư phó về Túy Tiên Cư, ta sẽ bao luôn cái bàn này.
Một đám khách bắt đầu ở đó ồn ào.
Lý Kỳ cảm động tột đỉnh chắp tay nói:
- Các vị ủng hộ như thế, tại hạ thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Tố chất trong lòng Trâu Tử Kiến dù sao không phải cùng cấp bậc với Lý Kỳ, nhất thời luống cuống, vội nói:
- Không không không, đây chẳng qua là lời nói khi say của Trâu mỗ, không thể là thật, không thể là thật được, kinh tế sử, nếu như ngài không làm chức kinh tế sử này, đó chính là tổn thất của bách tính thiên hạ, Trâu mỗ bất tài, nguyện thay mặt bách tính thiên hạ xin kinh tế sử có thể lấy thiên hạ thương sinh làm trọng, một lần nữa đảm nhiệm chức kinh tế sử.
Lý Kỳ oa một tiếng, nói:
- Ta nói tiện huynh, huynh quá khoa trương rồi. Khoe khoang cũng không phải cách khoe như vậy, ngươi có thể thay thế bách tính thiên hạ sao? Thật là không biết gì.
- Kinh tế sử nói rất đúng, đây là Trâu mỗ đã nói sai, Trâu mỗ có tài đức gì, sao có thể thay thế bách tính thiên hạ.
Trâu Tử Kiến hiện giờ đã sắp bị phụ thân gã bức treo ngược lại, cho dù giờ Lý Kỳ có hung hăng đánh gã, gã cũng phải cười thôi.
Lý Kỳ ôi một tiếng, nói:
- Hơi khát nước.
Thân hình mập mạp của Trâu Tử Kiến bỗng nhiên trở nên khỏe khoắn đứng lên, trong chớp mắt, gã đã đưa tới một ly trà, nói:
- Kinh tế sử, mời uống trà.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Xem ra tiện huynh vẫn khó chịu khi thấy ta nha.
Ta đã làm như vậy, ngươi còn muốn ta làm sao? Trâu Tử Kiến sắp khóc rồi, nghiến răng làm ra vẻ mỉm cười, nói:
- Sao Kinh tế sử lại nói lời này?
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Trời nóng như vậy, ngươi mang chén trà nóng như vậy cho ta, không phải muốn làm bỏng chết ta sao.
- Cái này thì đơn giản thôi, quạt cho nguội không phải là được rồi sao.
Lúc này bên cạnh lại vang lên một tiếng cười, ngay sau đó một cái quạt hương bồ được đưa tới trước mặt Trâu Tử Kiến.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy Hồng Thiên Cửu tay cầm cái quạt hương bồ này, vẻ mặt mang nụ cười giả tạo, phía sau còn có Chu Hoa và Sài Thông. Cười khổ nói:
- Sao ba người các ngươi tới đây?
Sài Thông cười nói:
- Tới đây đương nhiên là tới xem náo nhiệt, không thì đến ăn cỏ à.
Ăn cỏ? Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Sài Thông, xin chú ý lời nói của ngươi, chớ phá hỏng danh tiếng của tiểu điếm.
Hồng Thiên Cửu lại cầm cây quạt đi về phía trước, reo lên:
- Ay, tên mập, rốt cuộc ngươi có quạt hay không đây?
Toàn trường bỗng nhiên tĩnh lặng lại, ánh mắt mọi người đều hướng vào người Trâu Tử Kiến.
Lý Kỳ cười ha ha nhìn gã, nhưng cũng không lên tiếng.
Trâu Tử Kiến hai mắt nhìn chằm chằm cái quạt hương bồ thanh, cục thịt mỡ bên trái mặt khẽ run, khuôn mặt béo kia trở nên sáng loáng, bỗng nhiên gã nhắm hai mắt lại, thở nhẹ một hơi, lại mở mắt ra, giơ tay ra cầm cái quạt hương bồ kia.
- Tử Kiến.
Tống Ngọc Thần bỗng nhiên chụp tay gã lại, lại quay sang Lý Kỳ nhỏ tiếng nói:
- Kinh tế sử, có thể nói chuyện một lát không.
- Cái gì?
Lý Kỳ nghiêng tai nghe, bỗng nhiên reo lên:
- Tống công tử lại tính mời khách? Cái gì? Còn mời tất cả khách trong quán ăn cơm, oa! Quả nhiên là hào phóng.
Hắn nói xong liền đứng lên, cười nói:
- Các vị khách quan, hôm nay Tống công tử tâm trạng rất tốt, nói muốn mời khách, còn không mau cảm ơn Tống công tử.
Tống Ngọc Thần nhất thời ngây ngẩn cả người.
Lý Kỳ mắt mỉm cười thoáng nhìn, nói:
- Tống công tử, chẳng lẽ ta nghe lầm rồi sao?
Tống Ngọc Thần nao nao, vội nói:
- Không có, không có.
Y lại hướng tới mấy người khách này nói:
- Hôm nay tại hạ mời khách, các vị đừng khách khí.
Lý Kỳ vội bổ sung một câu nói:
- Nếu ai khách khí, chính là khinh thường đệ nhất tài tử Đông Kinh chúng ta.
Một tiếng “tài tử” này nói ra đúng là cực kỳ mỉa mai nha.
Hồng Thiên Cửu kêu lên:
- Đại ca, trong quán các huynh hiện giờ tất cả đều là đồ chay, ai mà thích ăn chứ.
Ôi, ta lại quên mất chuyện này, lại thiếu đi mấy cân thịt, thật là đáng tiếc. Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Tống công tử mời khách, đương nhiên lấy rượu làm đầu rồi.
Túy Tiên Cư Tthiên hạ vô song này cũng nổi danh là đắt, đương nhiên, có người mời khách, vậy thì phải nói khác.
Các khách hàng ánh mắt lấp lánh, khen ngợi ầm ầm, đều cảm tạ Tống Ngọc Thần. Tống Ngọc Thần hiện giờ nào có hơi sức đi hưởng thụ sự hoan hô này, tắc trách vài câu qua loa, lại quay sang Lý Kỳ nói:
- Kinh tế sử, đó…
Lý Kỳ nhấc tay nói:
- Cây quạt này coi như bỏ đi. Tuy nhiên, nếu là nói việc tư, ta và các vị giao tình không sâu, hơn nữa, ta là một đầu bếp, các ngươi là tài tử, bát gậy tre không đi cùng với nhau, cũng không có gì có thể nói. Nếu là nói chuyện công, các ngươi, ha hả, vẫn chưa đủ tư cách.
Đám người Tống Ngọc Thần biến sắc.
Lý Kỳ sắc mặt cũng biến đổi, liếc mắt nhìn Trâu Tử Kiến, khinh thường nói:
- Tiểu tiện, ngươi đừng bày ra vẻ mặt đáng thương này, ta sẽ không thông cảm ngươi, nhưng ta cũng sẽ không nhân cơ hội mà ức hiếp ngươi, cũng không phải nói ta là quân tử chó má gì, chỉ có điều… mấy người các ngươi đến tư cách bị ta ức hiếp cũng không có. Còn đứng ở đây làm gì, chẳng lẽ ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Tài tử nên hiểu chuyện mới phải.
Cảnh giới cao nhất của đạp lên người khác, chính là coi đối phương là một đống cứt chó, giẫm lên cũng sợ làm bẩn chân mình.
Việc đã đến nước này, đám người Tống Ngọc Thần cũng đã hiểu rồi, nếu mình còn tiếp tục đứng đây, cũng chỉ có mất mặt mà thôi, nói một tiếng cáo từ, sau đó xoay người về phía cửa đi ra ngoài.
- Nhớ phải trả tiền rồi hãy đi, quán này không cho ký sổ đâu.
Lý Kỳ không quên bổ sung một câu.