Tuy nhiên nói gì thì nói, nếu như không có bộ kế hoạch thứ hai này, nước Kim sẽ không thể nào xuất binh nhanh như thế được, dù sao thực lực của Đại Tống hiện giờ mạnh hơn so với mấy năm trước, hơn nữa quốc nội nước Kim đang cải cách phát triển, Hoàn Nhan Thịnh tuy rằng giao quyền quyết định cho ba người Hoàn Nhan Tông Vọng, nhưng trước khi đi, ông ta cũng đã dặn đi dặn lại, nhất định phải có sự nắm chắc tuyệt đối thì mới được khai chiến.
Cũng chính bởi vì sự tồn tại của bộ kế hoạch thứ hai này, mới khiến cho Lý Kỳ có chút trở tay không kịp, hắn thật sự không nghĩ đến nước Kim sẽ có mưu đồ xuôi nam nhanh đến vậy.
May mắn Chủng Sư Đạo có dự kiến trước, nhắc nhở Lý Kỳ và Triệu Giai, chúng ta hiện giờ phát triển như vậy rất nhanh, nước Kim nhất định sẽ cực kỳ lo lắng, mà thủ đoạn duy nhất của bọn họ chính là dựa vào vũ lực chèn ép Đại Tống, nhất định phải đề phòng đàn sói đói này, Lý Kỳ và Triệu Giai cũng đều tiếp thu ý kiến, chẳng những không có lập tức cải cách nội quy quân đội ở địa khu Yến Vân, hơn nữa, còn vận chuyển không ít địa lôi đến đây, phòng ngừa nước Kim đánh bất ngờ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao dù triều tống không dự tính đến, nhưng nhân mã vũ khí vẫn đều vô cùng sung túc.
Trong trướng lớn của quân Tống.
- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, Nhị Thái Tử của nước Kim đến đây.
Lý Kỳ đang thương lượng đối sách với Triệu Tinh Yến, lại nghe được hộ vệ thông báo như vậy, nhịn không được đột ngột đứng dậy, mừng rỡ hỏi: - Thật sao?
- Cực kỳ chính xác, hiện giờ Nhị Thái Tử của nước Kim đang đi thuyền qua sông.
- Ha ha ---!
Lý Kỳ vui sướng bật cười ha ha.
Triệu Tinh Yến đi tới, nhắc nhở: - Huynh cũng đừng vênh váo đắc ý, điều này cũng có thể là cái kế mê hoặc của gã mà thôi.
- Yên tâm đi, trong lòng ta có nắm chắc. Đi, đi gặp người bạn cũ này của ta đi.
…
Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến cưỡi ngựa đi đến bên bờ sông Tang Thiên. Từ xa xa nhìn thấy Hoàn Nhan Tông Vọng bước từ trên thuyền xuống dưới, hơn nữa, gã chỉ dẫn theo bốn tên hộ vệ
Triệu Tinh Yến có chút tán thưởng gật đầu, nói: - Không hổ là Nhị Thái Tử của nước Kim, thời điểm này cũng dám đơn đao đi gặp.
Có ý tứ gì, tại trước mặt nam nhân của chính mình lại khen một nam nhân khác, hơn nữa còn là kẻ thù nữa chứ, cô vợ này cũng thật là. Lý Kỳ hừ hừ nói: - Đơn đao đi gặp? Hừ, so với Quan Công, gã còn kém xa lắm.
Triệu Tinh Yến kinh ngạc hỏi: - Vì sao nói lời này?
Lý Kỳ nói với giọng tràn đầy khí phách: - Quan Công chỉ dẫn theo có một người. Nhưng gã dẫn theo tận bốn người, đây không phải là kém rất xa thì là gì.
Nói xong hắn tiến lên tiếp đón, lưu lại một mình Triệu Tinh Yến đứng đó sững sờ, qua một lúc lâu, Triệu Tinh Yến mới tỉnh ngộ lại, cười khổ liên tục lắc đầu.
- Nhị Thái Tử của nước Kim, không có tiếp đón từ xa, không có tiếp đón từ xa.
Lý Kỳ vừa đi lên, trên mặt lập tức thay đổi lớn. Như thể là tới đón tiếp một vị bạn cũ đã lâu không thấy vậy.
Hoàn Nhan Tông Vọng vừa nghe thấy tiếng nói này, trong lòng không hiểu sao lại thấy nổi nóng, nhưng dưới chân cũng không chậm, ánh mắt hơi đánh giá. Cười ha ha nói: - Kim Đao Trù Vương, hồi lâu không thấy, ngươi nhìn qua không thấy có chút thay đổi nào nha.
Lý Kỳ thật sự không có chút thay đổi nào so với mấy năm trước ư, đương nhiên không có khả năng, ý của Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ chính là khuôn mặt tươi cười này của Lý Kỳ, đây cũng là một điều mà Hoàn Nhan Tông Vọng cực kỳ khâm phục Lý Kỳ, bởi vì bất kể là Lý Kỳ đối mặt với người nào, kẻ thù hay là bạn bè, hắn đều có thể duy trì nụ cười trên mặt, hơn nữa còn không có chút khác biệt nào cả, đây chính là điều một người bình thường rất khó làm được.
Vào thời điểm gã quan sát Lý Kỳ, Lý Kỳ cũng đang quan sát gã, tuy nhiên Hoàn Nhan Tông Vọng ngược lại thay đổi rất nhiều, tuy rằng dáng người vẫn cứ vạm vỡ như xưa, nhưng hai bên tóc mai đã trắng xóa, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn, trong lòng hắn âm thầm sung sướng, cuối cùng cũng phát huy được ưu thế về tuổi tác rồi, hắn trái với lương tâm nói: - Nhị Thái Tử cũng là hơn ngày xưa nhiều nha.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng là phi thường tự mình hiểu lấy, khoát tay một cái nói: - Sao có thể hơn xưa được, mấy năm trước bị bệnh nặng một trận suýt chút nữa thì muốn mạng của ta rồi.
Thật hay giả, vậy sao ngươi còn không mau chết đi, trong lịch sử ngươi đã sớm ngẻo rồi. Lý Kỳ hỏi: - Thật sự a?
Hoàn Nhan Tông Vọng cười như không cười hỏi: - Ngươi rất hy vọng ta chết sao?
- Đâu có, đâu có, Nhị Thái Tử nói đùa, ta vẫn thường hay nói với hoàng thượng của chúng ta rằng, chỉ cần có Nhị Thái Tử thì liên minh Tống Kim vẫn cứ còn tồn tại, Nhị Thái Tử là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhất ngôn cửu đỉnh, tất cả ngựa của nước Kim cộng lại cũng không đuổi kịp, làm sao có thể bội bạc, làm cho con cái sinh ra không có hậu môn được, người khác nghĩ như thế nào, ta không biết, nhưng ta vẫn tràn đầy tin tưởng với nhân phẩm của Nhị Thái Tử đấy.
Vừa bắt đầu nói chuyện, Lý Kỳ đã nói liên tục không ngừng, hoa chân múa tay vui sướng, nước miếng tung bay nha.
Triệu Tinh Yến đứng ở một bên nghe được suýt chút nữa thì cười ra tiếng, nói đến công phu mắng chửi người, có thể vô cùng khẳng định rằng, trong thiên hạ này, Lý Kỳ mà nhận đứng thứ hai, thì không có ai dám nhận mình đứng thứ nhất cả.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không phải lần đầu tiên kiến thức đến bản lĩnh này của Lý Kỳ, trên mặt gã không có một tia lửa giận, cười ha ha nói: - Thế thì chưa chắc, gần nhất ta thường nghe được thương nhân Đại Tống nói một câu, ích lợi của quốc gia là trên hết, còn nói lời này là xuất phát từ miệng của Kim Đao Trù Vương nữa, không biết là có việc này hay không?
Sắc mặt của Lý Kỳ cứng đờ, nói: - Có lẽ là có a, ta không biết cổ nhân có từng nói qua những lời này hay không.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười hỏi: - Không biết Kim Đao Trù Vương cho rằng, là việc giữ chữ tín quan trọng, hay là lợi ích của quốc gia quan trọng hơn?
Lý Kỳ cười khẽ nói: - Đối với cá nhân thì đương nhiên là giữ chữ tín quan trọng, nhưng nói từ đại cục, nhất định là lợi ích của quốc gia quan trọng hơn.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha ha nói: - Cho nên Kim Đao Trù Vương vẫn là không cần ôm kỳ vọng quá lớn đối với nhân phẩm của ta, trên đầu của chúng ta đều phải đội lên lợi ích của quốc gia cả.
Những lời này mang theo ý vị sâu xa nha.
Ngươi nha rốt cuộc là có ý tứ gì?
Lý Kỳ trong lòng bắt đầu cao thấp bồn chồn.
Triệu Tinh Yến cũng là tà mắt nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng, dường như đang tự hỏi điều gì.
Thật không ngờ là thời điểm Hoàn Nhan Tông Vọng tới đây, là tính toán chỉ nhìn thấy mặt, thì lập tức ám chỉ giải trừ cảnh báo, nhưng lúc này vừa thấy mặt, Lý Kỳ đã nói móc mắng gã sinh con ra không có hậu môn, cho nên gã dứt khoát lười nói ra, còn biểu hiện ra bộ dáng lập lờ nước đôi, cố ý dọa dọa Lý Kỳ.
Chẳng lẽ gã cố ý thử ta sao? Bất kể như thế nào, ta nhất định không thể lộ ra sợ hãi được. Lý Kỳ cười ha ha nói: - Nhị Thái Tử qua khiêm nhường rồi, nhưng là bất kể như thế nào, Lý Kỳ ta thủy chung tán thành đặt lợi ích của quốc gia lên hàng đầu, vì quốc gia, cho dù là bội bạc thì cũng không có gì đáng trách cả, người bên ngoài càng thêm không thể dị nghị gì.
Tiểu tử này hay.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười gật gật đầu, nói: - Ta cũng nghĩ như vậy đấy.
Lý Kỳ nói:
- Bất kể nói thế nào, Nhị Thái Tử ngài có thể tới đây, vậy thì thật sự là khiến cho Lý Kỳ ta nở mày nở mặt rồi, trong lòng tại hạ phi thường cảm kích.
- Kỳ thật nếu ngươi không mời đến đây, ta cũng tính toán mời ngươi sang chỗ ta, chỉ là ngươi nhanh hơn ta một bước thôi.
Ngươi dám đến, ta cũng không dám đi, nếu chẳng may ngươi thật sự làm thịt ta, thì ta biết tìm ai mà khóc a! Mạng của ta có giá trị hơn mạng ngươi nhiều, bởi vì ta là người xuyên không duy nhất trên đời này. Lý Kỳ cười nói: - Hôm nay mời Nhị Thái Tử tiến đến, đầu tiên là để ôn chuyện, tiếp theo ---.