Trong lòng Lý Kỳ rất tò mò. Đi lại gần nhìn, chỉ thấy có ba nam tử đứng trước và sao Phong Nghi Nô. Ba người này đều ăn mặc kỳ dị. Đầu đội mũ tròn, có cắm lông vũ ở trên. Rất rõ ràng không phải là người Đại Tống. Nam tử trung niên bị ăn tát của Phong Nghi Nô ước chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc dù hoa lệ, nhưng tướng mạo không dám khen tặng, chiều cao còn không bằng Phong Nghi Nô. Gương mặt xấu xí, gò má cao, để bộ râu lưa thưa, thuộc về hạng người vừa nhìn là biết không phải hạng tốt đẹp gì. Cho đóng làm Hán gian quả thực quá thích hợp.
Tuy nhiên, hai kẻ vạm vỡ phía sau Phong Nghi Nô lại không thể khinh thường. Dáng người không cao, chừng một thước bảy, nhưng cực kỳ cường tráng, Cánh tay còn thô hơn cả đùi Lý Kỳ. Hai người đều có mặt vuông, môi dày, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run, hai tay khoanh lại, cơ ngực phình lên.
Lý Kỳ không dám khinh thường hai người này. Đi tới thừa dịp bọn họ còn sững sờ, không nói hai lời kéo tay của Phong Nghi Nô, dùng sức kéo tới bên cạnh hắn. Nam tử trung niên tựa hồ cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bàn tay trống không. Đợi cho y tỉnh lại, thì Phong Nghi Nô đã đứng ở đằng sau Lý Kỳ rồi.
Mã Kiều thấy Phong Nghi Nô an toàn, lập tức bỏ tay người nam tử trung niên kia ra. Còn lau tay lên áo vài cái, rõ ràng, y là một nam nhân thích sạch sẽ.
- Ngươi…Các ngươi là ai?Nam tử trung niên kia chỉ vào Lý Kỳ, hỏi.
Lý Kỳ hỏi ngược lại:- Ngươi là thằng chó nào vậy?
Cơ mặt của nam tử trung niên khẽ run, lông mày nhướn lên, mắng:- Tiểu tử ngươi thật to gan, dám quấy nhiễu chuyện tốt của chủ nhân nhà ta.
Lý Kỳ cười lạnh:- Tên chó chết nhà ngươi mắng cái gì. Gọi chủ nhân ngươi ra đây. Ta muốn nhìn xem là thần thánh phương nào mà cũng dám giương oai nơi này. Mẹ nó chứ, chắc là chán sống rồi.Nếu đám người này là người Đại Tống, thì chủ nhân của bọn chúng khẳng định không phải là đại thần trong triều. Cho nên Lý Kỳ không cần phải kiêng sợ.
Nam tử trung niên có vẻ như không ngờ tên tiểu tử có khuôn mặt gầy kia lại kiêu ngạo như vậy, sững sờ trong chốc lát, ngón tay chỉ vào Lý Kỳ, sau đó hướng hai tên to cao kia thì thầm gì đó.
Ba người Lý Kỳ không nghe thấy bọn họ nói gì, cũng không biết tiếng của bọn chúng, nên không hiểu ra sao.
Bỗng, tên to con ở bên trái vọt tới trước, tay trái vung lên đấm về phía ngực Mã Kiều.
Mã Kiều một mực phòng bị, rất nhanh thò tay ra nắm lấy cổ áo của nam tử trung niên kia kéo về phía y. Tên to con thật không ngờ Mã Kiều giảo hoạt như vậy. Lông mày rậm nhướn lên, tranh thủ thời gian dừng quyền lại. Mã Kiều cười nhạt, dùng sức đẩy, đẩy người nam tử trung niên về phía tên to con. Chân phải thuận thế đá ra.
Hai chiêu cùng phát, tên to con không chút sợ hãi. Tay trái tiếp lấy nam tử trung niên, tay phải vươn tới. Chân trái của Mã Kiều bỗng thay đổi trên không trung, hướng về phía đầu đối phương.
Biến cổ đột ngột đã vượt ngoài ý liệu của tên đô con. Hơn nữa Mã Kiều biến chiêu cực nhanh, làm cho y ứng phó không kịp. Chợt nghe Bịch một tiếng, chỉ thấy tên đô con còn lại ra tay ngăn cản thế công của Mã Kiều.
Mã Kiều như đoán ra được y sẽ ra tay. Hai mắt lóe lên, không chút dừng lại, hai tay đều xuất động, tấn công hai người kia. Lý Kỳ buồn bực thở dài. Người này tự tin có chút mù quáng. Tên to con kia dù xuất thủ, nhưng là một chiêu phòng thủ, rõ ràng không muốn dùng hai địch một. Vậy mà Mã Kiều lại chủ động khiêu khích hai người. Giống như không chơi threesome thì không sướng vậy.
Quả nhiên, tên còn lại thấy Mã Kiều tấn công, bất đắc dĩ ra tay đánh trả. Có lẽ trong lòng y cũng rất buồn bực. Dù sao Mã Kiều nhìn qua như một thư sinh vậy, dùng hai đấu một, dù thắng cũng không vinh quang gì. Nhưng chỉ sau một lát, bọn họ không dám nghĩ như vậy nữa. Tên nam nhân nhìn qua văn nhã này, nhưng thân thủ tuyệt đối không yếu. Hơn nữa tốc độ cực nhanh, làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Từ lúc vừa mới bắt đầu Mã Kiều đã muốn tốc chiến tốc thắng. Cho nên căn bản không cho đối phương thời gian tự hỏi. Thế công càng hung ác, càng nhanh chóng.
Mặc dù hai người kia không nhanh nhẹn bằng Mã Kiều, nhưng bọn họ làm gì chắc đó. Dù thủ thay công, từng chiêu từng chiêu đều rất vững vàng. Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn trúng Mã Kiều vài quyền. Tuy nhiên sức chịu đựng của bọn họ rất cao, bị vài quyền của Mã Kiều mà giống như không có việc gì, không chút đau đớn nào.
Lý Kỳ thấy Mã Kiều không tấn công vào những bộ phận yếu hại, liền biết y còn chưa dùng toàn lực. Cũng biết y không dám đả thương tính mạng, cho nên chiêu nào cũng lưu lại đường sống. Chiêu thức dù sắc bén, nhưng không hung ác.
Tiếp tục đánh như vậy cũng không phân ra được thắng thua. Lý Kỳ chuyển ánh mắt, thấy nam tử trung niên kia đầu đầy mồ hôi, tựa vào vách tường thở hổn hển, không dám có một cử động. Thầm nghĩ, mình đánh y còn thoải mái hơn. Quyết định xong, hắn bỗng tung một cước đá vào bụng tên trung niên kia.
Nam tử trung niên một mực chú ý chiến cuộc, đâu ngờ Lý Kỳ chợt ra tay. Phía bụng bị trúng một cước, đau đớn kêu lên một tiếng, hai tay che bụng.
Lý Kỳ cười hắc hắc:- Xin lỗi, ta thấy bọn họ đánh nhau mà chân tay có chút ngứa. Ngươi không sao chứ?
Ngươi rõ ràng là cố ý. Nam tử trung niên vừa nghe, liền tức giận, vừa ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ ràng, Pằng một tiếng, một cái bạt tai khiến cho y nhãn mạo kim tinh.
Ba ba ba.
Lý Kỳ một hơi tát ba cái, khiến nam tử trung niên kia mặt mũi bầm dập.
Đánh người không đánh mặt, Lý Kỳ tự nhiên biết đạo lý đó. Nhưng khuôn mặt của người này quá xấu, cảm giác không giúp y chỉnh lại dung mạo thì xin lỗi y vậy. Lại giơ tay lên, nam tử trung niên kia tranh thủ thời gian che mặt lại. Y thật không ngờ người thanh niên thoạt nhìn hòa ái dễ gần này, ra tay lại cực kỳ ngoan độc.
Hai tên to con kia kia thấy Lý Kỳ tát người người của mình, muốn xông lên cứu. Nhưng hai người vừa sốt ruột lập tức lộ sơ hở. Mã Kiều không buông tha cơ hội này, tung liên hoàn đá. Rầm rầm, ngực của hai người lần lượt trúng hai cước.
Đây chính là hai cước dùng lực. Hai người kia rốt cuộc phát ra tiếng kêu đau đớn.
- Dừng tay.
Đúng lúc này, đằng sau bỗng vang lên tiếng quát.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy phía sau có bốn người. Trong đó có ba người ăn mặc khác lạ, chỉ có một người mặc quần áo người Hán. Người này còn là người quen của Lý Kỳ, chính là đệ nhất tài tử Tống Ngọc Thần. Tuy nhiên, điều khiến cho Lý Kỳ hiếu kỳ, chính là hôm nay Tống Ngọc Thần mặc quan phục.
Đứng bên cạnh Tống Ngọc Thần là một nam tử trung niên ăn mặc quý khí, mà ngay cả lông vũ gắn trên đầu cũng đẹp hơn bình thường, một màu trắng tinh.
Nam tử quý khí kia trầm giọng nói vài tiếng dị vực, hai tên to con kia lập tức dừng tay. Mã Kiều thấy thế cũng không tấn công nữa, hào hứng thoáng cái bị ảnh hưởng, lắc đầu thấp giọng nói:- Thật mất mặt.
Nam tử bị Lý Kỳ đánh cho bầm dập kia khóc rống chảy nước mắt tới bên cạnh nam tử quý khí, khóc lóc kể lể.
Dù Lý Kỳ nghe không hiểu y nói gì, nhưng cũng có thể đoán được bảy tám phần. Đơn giản chính là đánh thua mách gia trưởng.
Nam tử quý khí kia nhướn mày, liếc nhìn Lý Kỳ, sau đó lại giận dữ nhìn sang Tống Ngọc Thần.
Hai mắt Tống Ngọc Thần hiện lên tia vui sướng khó phát giác. Quay đầu nhìn Lý Kỳ, vừa định mở miệng, Lý Kỳ bỗng đoạt trước:- Oa, Tống công tử làm quan rồi cơ à?
Tống Ngọc Thần hất cao đầu, ngạo khí nói:- Không sai, nhờ hoàng ân của Hoàng thượng, Hoàng thượng đã khâm phong ta làm viên ngoại lang của Lễ Bộ.
Dm, đám quan nhị đại này thật sướng. Học xong Thái Học liền lên làm quan. Còn những người có tài năng chân chính như Trần Đông, dù học xong vẫn chỉ là một kẻ bần dân. Trong lòng Lý Kỳ thổn thức không thôi. Hắn biết Tống Mặc Tuyền rất có địa vị trong triều, Tống Ngọc Thần làm quan là điều đương nhiên. Hắn chắp tay cười hì hì:- Chúc mừng, chúc mừng, đúng là việc vui. Tuy nhiên Tống công tử cũng thật keo kiệt. Sao không mời tại hạ uống vài chén rượu mừng?
Tống Ngọc Thần khinh thường cười nói:- Ta và ngươi không có giao tình gì, vì sao ta phải mời ngươi?
Mịa, thật kiêu ngạo. Sắc mặt Lý Kỳ bỗng tối sầm, thản nhiên nói:- Đã viên ngoại lang xa lạ như vậy, vậy thì chúng ta phán xét công bình. Ngươi chỉ là một quan lục phẩm nho nhỏ, thấy bản quan sao không hành lễ?
Mã Kiều trợn mắt, lại là một chiêu này.
Nam tử quý khi nghe tên nam tử trung niên kia phiên dịch, thấy người thanh niên tuấn tú kia rõ ràng tự xưng là bản quan, không khỏi sững sờ.
Tống Ngọc Thần cười ha hả:- Ngươi chỉ là một Phó Đô Chỉ, sao ta phải hướng ngươi hành lễ. Thật đúng là chuyện cười mà.
Tuy y chỉ là quan lục phẩm, nhưng dù sao cũng là quan văn, địa vị cao hơn Phó Đô Chỉ ngũ phẩm nhiều lắm. Đây cũng là vì sao Bạch Thế Trung luôn hy vọng Lý Kỳ chuyển thành quan văn.
Lý Kỳ cười tủm tỉm:- Lời ấy của Viên ngoại lang sai rồi. Phó Đô Chỉ chỉ là kiêm chức của ta mà thôi. Ta còn có một chức quan khác là Quan Yến Sử, chính thuộc tứ phẩm, cũng là do đích thân Hoàng thượng khâm phong. Còn cao hơn ngươi năm, sáu bậc. Lẽ nào bản quan bảo ngươi hành lễ là sai sao? Ngay cả lễ nghi cơ bản nhất ngươi còn không hiểu, còn con mẹ nó không biết xấu hổ làm cho Lễ Bộ, thật là buồn cười cực kỳ. Mà ngay cả một tiểu Thị Vệ Mã như ta còn hiểu chuyện hơn ngươi.
Phong Nghi Nô đứng ở đằng sau Lý Kỳ, mím môi cười. Xem ra không chỉ là mình, mà ngay cả đại tài tử như Tống Ngọc Thần cũng không chiếm được tiện nghi gì trước mặt tên xấu xa này.
Tống Ngọc Thần thấy Lý Kỳ ăn nói thô tục, trong lòng rất giận dữ. Nhưng vấn đề là chức Quan Yến Sử của hắn mặc dù chưa xác định, nhưng khẳng định không thuộc về võ quan. Đã như vậy, thì nó là quan văn. Nếu là quan văn, thì Lý Kỳ là tứ phẩm, y là lục phẩm, khẳng định phải hành lễ. Trong lòng y dù vạn lần không muốn, nhưng cũng chỉ có thể chắp tay cúi lưng nó:- Hạ quan bái kiến Yến Sử.
Ha ha, xem ra lão tử là văn võ ăn sạch. Lý Kỳ cười hì hì:- Ngoan, ngoan.
Đúng lúc này, nam tử quý khí kia bỗng ho nhẹ một tiếng, mới khiến Tống Ngọc Thần tỉnh ngộ, đứng thẳng người, chất vấn:- Quan Yến Sử, ngươi đừng chuyển chủ đề. Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi vô cớ ẩu đả đặc sứ của nước Kim.
Đặc sứ nước Kim?
Lý Kỳ chấn động, ánh mắt chuyển sang người nam tử quý khí kia, âm thầm cười nhạt. Con mẹ nó, nguyên lai là người Kim. Sớm biết như vậy, vừa rồi nên đá tên rùa đen kia thêm vài cước.