Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàm luận thi từ ca phú? Một đầu bếp nhà ngươi có hiểu không? Lâm Thiên vội nói:

- Đây là tại sao chứ? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cả đời sống ở hỏa phòng sao? Đây cũng quá lãng phí nhân tài rồi.

- Đúng vậy đó, đúng vậy đó, Lý sư phụ ý chí đại tài, xuất lực vì quốc gia mới phải, có rất nhiều người muốn xuất lực vì quốc gia, cũng không có cơ hội này nha.

- Đúng vậy, bây giờ chỉ cần Lý sư phụ ngươi gật đầu một cái, như vậy thì vị trí kinh tế sử không phải ngươi thì còn ai khác nữa. Cơ hội tốt như thế, chớ có bỏ qua.

- Hơn nữa, ngươi từng vì tân pháp mà bỏ ra rất nhiều nỗ lực, nếu như ngươi từ bỏ như vậy, chẳng nỗ lực trước đây của ngươi là uổng phí rồi à.

Quả nhiên đều là uyên bác chi sĩ, không đi làm thuyết khách thật là lãng phí, tìm nhiều lý do như vậy, nói đường hoàng như vậy, đơn giản chỉ là muốn che dấu việc mình muốn cầu cạnh ta thôi. Lý Kỳ thở dài một tiếng, nói:

- Già rồi.

Hai chữ đơn giản này. Thiếu chút nữa đã khiến các vị đang ngồi đây bất tỉnh rồi.

Chúng ta đây cộng lại cũng gần năm trăm tuổi, ngươi vẫn chưa tới ba mươi, mà lại nói già trước mặt chúng ta, còn muốn để cho người sống hay không. Mấy lão già chúng ta đây không màng tới thân thể, đã chạy tới cầu ngươi, ngươi lại còn châm chọc chúng ta sao.

Tống Mặc Tuyền cắn răng, chịu đựng cơn giận, nói:

- Lý sư phó nói đùa, ngươi cũng chỉ lớn bằng khuyển tử. Đang là lúc hừng hực sức sống, sao có thể nói già rồi.

Lý Kỳ thở dài:

- Không phải ta nói tuổi của ta đã già rồi, là ta nói tâm ta già rồi, cũng đã gần chết già rồi. Đây có thể chính là cái gọi là nỗi buồn lớn tới mức tâm tử.

Lục Bách Hiểu nói:

- Đâu có, đâu có, nam tử hán đại trượng phu, làm co được dãn được. Trở ngại nho nhỏ, thật sự là không đáng nhắc tới, Lý sư phụ chớ có hành động theo cảm tính. Lãng phí tiền đồ tốt đẹp.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Lục học sĩ có điều không biết đó thôi, mấy ngày nay ta ở nhà đóng cửa suy ngẫm, tự kiểm điểm sâu sắc một phen, phát hiện ra ta là người quá ngây thơ, quá lương thiện, đã nói quan trường hiểm ác, thật sự là không thích hợp với ta, lần này thì ta không giữ được chức quan, lần sau cố gắng sẽ là không giữ được đầu, vẫn là đừng mạo hiểm thì hơn.

Ngươi ngây thơ lương thiện? Chúng ta đây chẳng phải là mấy con thỏ vô hại rồi sao, ngươi còn có thể không hổ thẹn một chút sao.

Những người còn lại nghe được đều không thể nói được lời nào.

Tống Mặc Tuyền thấy Lý Kỳ đưa đẩy, thầm nghĩ, tiểu tử này đơn giản chỉ là muốn bức chúng ta cúi đầu trước mặt hắn thôi, được rồi, được rồi, việc đã đến nước này, ta đây đã hoàn toàn thua, làm sao còn có mặt mũi để nói. Nói:

- Lý sư phó, chúng ta cũng biết trước kia ngươi bị rất nhiều oan ức, đối với chuyện này, ta đây cảm giác thật sự có lỗi, kính mong Lý sư phó ngươi có thể mở một mặt lưới, giúp chúng ta lần này.

Tiểu tử! Nhà ngươi vẫn còn tiếp tục vờ vịt với ta, xem ai qua được ai. Lý Kỳ cực kỳ sảng khoái nói:

- Con người ta đây vẫn thích lấy việc giúp người làm niềm vui, chỉ cần không phải là chuyện bỏ tiền bỏ sức, còn lại đều nói được.

Không bỏ tiền không bỏ sức? Vậy ngươi giúp thế nào hả? Tiết Chí thầm mắng một câu, có vẻ hơi lúng túng nói:

- Không dám giấu giếm, kỳ thật lần này là Hoàng thượng lệnh ta đến mời ngươi, nếu ngươi không đáp ứng, chúng ta phải bị giáng chức làm thứ dân, nếu là một mình ta, thì cũng không sao cả, nhưng nhà ta từ trên xuống dưới, còn có mấy chục miệng ăn, toàn bộ trông cậy vào ta, cho nên, kính mong Lý sư phó giúp chúng ta lần này.

Những người còn lại đều gật đầu, lau khóe mắt, diễn xuất đúng là cực kỳ chân thật, dù sao nơi này cũng có người ngoài, còn không ra sức diễn.

Làm trò, đúng là làm trò nha! Lý Kỳ khó khăn lau trán, nói:

- Đây…

Tống Mặc Tuyền tinh thông đạo làm quan, vừa thấy Lý Kỳ lộ ra vẻ mặt này, biết giờ là lúc nên đàm luận ích lợi, nói:

- Lý sư phó xin yên tâm, chỉ cần ngươi đồng ý đảm nhiệm chức Kinh tế sử một lần nữa, ta nhất định ủng hộ Tân pháp của ngươi.

Những người còn lại đều gật đầu cam đoan.

Oa! Ngươi đây đã muốn tống cổ ta, các ngươi có bản lĩnh thì đừng ủng hộ ta nha, trải qua lần này, phái bảo thủ các ngươi nguyên khí đại thương, ta còn sợ các ngươi được à, khi ta chưa làm ăn buôn bán, đồng giá trao đổi đều không rõ! Lý Kỳ ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói:


- Các vị, thật ra ta thật sự rất muốn giúp các ngài, nhưng, có câu là, vô công bất thụ lộc, ta không có một cái cớ nào thích hợp, đương nhiên, chức quan của các ngài cũng là một cái cớ, nhưng người khác phải biết rằng, không được nói ta lấy công mưu tư nha.

Lục Bách Hiểu nói:

- Lý sư phó, kỳ thật Hoàng thượng cũng rất muốn ngươi trở về, chỉ cần ngươi gật đầu là được rồi.

Lý Kỳ lắc đầu thở dài:

- Không được, không được, cho dù như thế, ta cũng không qua được cửa ải này của chính mình, lúc trước ta bị bãi quan, là có lý do đầy đủ, chứng cớ vô cùng xác thực, phạm phải lỗi như thế, cho dù là bản thân ta, cũng không thể tha thứ cho chính mình, nếu không có một lý do thích hợp, ta thật sự là không có mặt mũi nào quay lại.

Tiểu tử này nói nhiều như vậy, còn không phải là ở cò kè mặc cả, vả lại thử xem xem cuối cùng hắn muốn nói cái gì trước đã. Tống Mặc Tuyền nói:

- Thứ lỗi cho ta ngu muội, không biết Lý sư phó muốn một lý do như thế nào?

Lý Kỳ vẻ mặt bi tráng nói:

- Một cái lý do triều đình cần của ta.

Mọi người đều là sửng sốt, lại ngơ ngác nhìn nhau.

Lục Bách Hiểu kinh ngạc nói:

- Triều đình hiện giờ vô cùng cần có ngươi đó.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Đâu dám, đâu dám, Lục học sĩ nói đùa.

Lâm Thiên buồn bực nói:

- Nhưng chúng ta đi đâu tìm lý do đây? 

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, mơ hồ nói:

- Kỳ thật à, trước mắt vẫn còn có lý do vô cùng thích hợp, nhưng có can hệ lớn lao với các vị, hay là đừng nhắc, đừng nhắc nữa.

Ngươi đã nói ra rồi, chúng ta có thể không nhắc sao? Mọi người nghe vậy trong lòng rùng mình, âm thầm thiết lập phòng bị. Tống Mặc Tuyền hết sức cẩn thận nói:

- Không biết lý do Lý sư phó nói đến là chỉ?

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Không có gì, không có gì, bây giờ nghĩ lại, các vị nhất định sẽ không đáp ứng lý do này đâu.

Tiết Chí ngượng ngùng nói:

- Lý sư phụ, chúng ta đồng ý hay không cũng chỉ là điều tiếp theo, ngươi có thể nói ra lý do này trước, chúng ta cũng sẽ thương lượng một chút được không.

- Ôi, lời này của Tiết phán quan thật là không sai.

Lý Kỳ cười, nói:

- Vậy thì ta sẽ nói.

Mọi người đều gật đầu, nhưng trong lòng đều vô cùng căng thẳng.

Lý Kỳ cũng không nói thẳng, hắn vẫn sợ là sẽ hù bọn họ bị bộc phát bệnh tim, thế là lấy tay chấm một ít nước trà, viết lên bàn mấy chữ.

Mọi người đều đứng dậy, đi đến sau lưng Lý Kỳ xem. Một người đọc lên:

- Giá lương thực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK