Y Hạ Bách Xuyên trầm tư nửa ngày, cực kỳ chân thành nói:
- Kỳ thật Nhật Bản so với Cao Ly càng cần phải mua thuyền.
Đằng Cát Tam Mộc nhướn mày, nhỏ giọng nói:
- Nhưng ----.
Y Hạ Bách Xuyên nhấc tay ngắt lời:
- Chúng ta bắt buộc phải bỏ tiền ra để mua thuyền, nhất định sẽ có rất nhiều người ở quốc nội ủng hộ quyết định của chúng ta.
Bình Võ Lang cũng tán thành:
- Y Hạ nói không sai, bất kể thế nào, nhất định phải mua thuyền.
Các ngươi muốn bàn bạc thì để về nhà mà nói sau, nói thế này khác gì muốn cho ta lên giá, như vậy thì thật ngại quá. Nghĩ vậy nhưng Lý Kỳ vẫn cười nói:
- Thực không dám dấu, ta cũng nghĩ như các vị, so với Cao Ly, quốc gia các vị càng cần mua thuyền, Đại Tống chúng ta cũng rất thích tiếp xúc cùng người dân xứ Phù Tang, nhưng khổ nỗi không thể dùng hai chân đi qua được.
Y Hạ Bách Xuyên hỏi:
- Không biết thuyền của quý quốc bán ra sao?
Lý Kỳ nghiêm túc đáp lời:
- Trước mắt vẫn chưa có phương án cụ thể, còn cần phải thương lượng cùng các quốc gia khác nữa, các vị cũng biết con người của Lý mỗ, trong buôn bán luôn đặt thành tín lên hàng đầu, không bao giờ làm loại chuyện dùng bên này kích bên kia, đến lúc bán chúng ta sẽ căn cứ vào số lượng có nhu cầu, để định ra một giá thống nhất, đối xử bình đẳng. Đương nhiên chúng ta cũng có thể căn cứ theo nhu cầu đặc biệt của các vị để đóng tàu, nhưng như vậy sẽ có giá khác. Nếu các vị có hứng thú, chỉ cần liên hệ cùng ta, dĩ nhiên, nếu các vị không muốn mua … thì cũng không có vấn đề gì. Chuyện mua bán vốn chú ý ngươi tình ta nguyện.
Bình Võ Lang thực sự không biết cách làm người của Lý Kỳ, hướng đến có ấn tượng rất tốt với Lý Kỳ, cảm thấy hắn đáng giá tín nhiệm, gã nói thẳng:
- Kinh tế sử đại nhân, thuyền thì chúng ta nhất định sẽ mua rồi.
Thật sự quá trực tiếp, tuy nhiên, ta thích. Lý Kỳ cười nói:
- Tốt lắm, ta trước hết tính các ngươi một phần.
Trong lòng Đằng Cát Tam Mộc thầm than một tiếng, y nghe nói không ít chuyện về Lý Kỳ. Biết con người hắn buôn bán không chịu lỗ vỗn. Y sợ người ngay thằng như Bình Võ Lang càng nói càng sai, nhưng lên tiếng nhắc nhở lại không tốt, vì thế y nói sang chuyện khác:
- Kinh tế sử đại nhân, mục đích chủ yếu chuyến đi này của chúng ta thứ nhất là tham gia triều hội Nguyên Đán của quý quốc, thứ hai là có chuyện muốn thỉnh cầu sự giúp đỡ từ quý quốc.
Lý Kỳ ồ một tiếng hỏi:
- Không rõ là có chuyện gì?
Đằng Cát Tam Mộc nói:
- Là như vậy. Gần đây ta nghe nói không ít tin tứ về tân pháp, đặc biệt là vài ngày trước đó, tham quan ở Giang Nam bị trừng trị, thật sự khiến lòng người vui sướng. Tại hạ đối với điều này phi thường khâm phục, tại bổn quốc cũng thường cùng bằng hữu đàm luận.
Nói đến đây, y đột ngột chuyển lời, thở dài nói tiếp:
- Nói đến cũng hổ thẹn, Nhật Bản dù không giàu có bằng quý quốc, những cũng không thiếu hiện tượng nhận tham ô hối lộ, ở Nhật Bản, bọn quý tộc không ngừng vơ vét đất đai, thu hết lợi ích của dân chúng, khiến người dân vô cùng khốn đốn. Bình thị, Y Hạ thị cùng với nhiều gia tộc võ sĩ chính nghĩa đều hướng triều đình thượng tấu, hy vọng được giống như quý quốc, chỉnh đốn quan trường, trả cho dân chúng một mảnh yên vui, nhưng do lực lượng của võ sĩ còn bạc nhược, vì vậy thu hoạch rất ít. Nhưng thành công ở quý quốc khiến chúng ta thấy được hy vọng, rất nhiều gia tộc võ sĩ đều cảm thấy quý quốc cùng chung chí hướng với bọn họ, cho nên bọn họ hy vọng nhận được sự ủng hộ từ quý quốc.
Bình Võ Lang cung kính hành lễ theo cách võ sĩ, nói:
- Nghe nói hoàng đế của quý quốc vô cùng tán thưởng tinh thần võ sĩ của chúng ta, điều này khiến võ sĩ chúng ta vui sướng vô cùng, kính xin quý quốc có thể duy trì gia tộc võ sĩ chúng ta.
Lý Kỳ không hiểu rõ lịch sử của Nhật Bản, thậm chí có thể nói là không biết, nhưng hắn cũng biết, hiện tại ở Nhật Bản, mâu thuẫn giữa võ sĩ và quý tộc càng ngày càng sâu, một trận chiến xảy ra chỉ là chuyện sớm muộn, bọn họ tới xin giúp đỡ, cũng là chuyện hợp tình lý. Trong mắt chợt lóe, đứng dậy nói:
- Như vậy a ----!
Nhìn hắn muốn nói không khỏi khiến ba người Y Hạ trong lòng rùng mình.
Bình Võ Lang hỏi:
- Kinh tế sử đại nhân có gì khó xử sao?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Thực không dám dấu, việc này liên quan đến quan hệ của hai nước, Đại Tống chúng ta là một nước láng giềng, lại là nước lớn ở Trung Nguyên, không có khả năng giúp các vị đối phó với triều đình của các vị, việc này sẽ khiến quan hệ của hai nước trở nên gay go, cũng sẽ khiến người khác nói chúng ta bất nhân bất nghĩa, quá không đạo đức. Hoàng thượng của chúng ta sẽ không đáp ứng.
Ba người nghe xong, trong lòng như rơi vào hầm băng.
Đằng Cát Tam Mộc chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thuyết phục:
- Nói vậy Kinh tế sử cũng biết, kể từ sau vương triều Đại Đường, bọn vương công quý tộc ở Nhật Bản vì tư dục bản thân, tổn hại hữu nghị giữa hai nước, khiến cho xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhiều lần ngăn trở hai nước lui tới. Mà những gia tộc võ sĩ như Bình thị lại hết sức coi trọng mối quan hệ với quý quốc, thậm chí bỏ mặc những lời phản đối của đám vương công quý tộc tới tham gia triều hội Nguyên Đán của quý quốc, dùng điều này thể hiện thành ý của chúng ta, nếu quý quốc ủng hộ chúng ta, sẽ làm cho tình hữu nghị song phương càng thêm vững chắc.
Oa! Nói cấp tiến như thế, xem ra võ sĩ cùng quý tộc đã tranh đấu đến thời kỳ cuối, vừa vặn đối với ta hữu dụng, nếu ta còn không giúp các ngươi, ta đúng là chày gỗ rồi, không không không, cũng không thể nói vậy, ta chính là giúp chính mình thôi.
Lý Kỳ lại lộ ra vẻ mặt do dự nói:
- Các vị nói cũng có đạo lý. Có câu ‘đạo bất đồng, tương bất vi mưu’, đúng là chúng ta thật sự không dám gật bừa với chính sách này của triều đình các vị.
Ba người nghe vậy, trong lòng lại dấy lên một tia hy vọng, cùng kêu lên:
- Kính nhờ Kinh tế sử.
Lý Kỳ hỏi:
- Không biết các vị muốn chúng ta ủng hộ như thế nào?
Bình Võ Lang đáp lời:
- Tốt nhất là quý quốc tán tành với võ sĩ của chúng ta, giúp các gia tộc võ sĩ đề cao danh vọng ở bổn quốc, về phương diện tiền tài, chúng ta cũng hy vọng được quý quốc ủng hộ một phần.
Con mẹ nó! Người Nhật Bản các ngươi đúng là không đem mình cho rằng người ngoài! Lý Kỳ nhất thời vui vẻ nói:
- Võ Đại Lang huynh hẳn là nên đi buôn bán.
Vì sao Kinh tế sử đại nhân cứ thích gọi ta là Võ Đại Lang? Trong lòng Bình Võ Lang có chút buồn bực, nhưng dù sao cũng chỉ là cách gọi thôi, gã cũng không để ý, vội hỏi lại:
- Không biết vì sao Kinh tế sử đại nhân lại nói vậy?
Lý Kỳ cười đáp :
- Ta xuất thân từ thương nhân, lại đảm nhiệm chức vụ Kinh tế sử, cho nên không cần cùng ta nói đến đạo lý lớn gì, nói về tiền đi. Ta muốn biết nếu chúng ta bỏ ra nhiều như vậy, có thể thu được gì? Tuy rằng bản thân và hoàng thượng đều rất thưởng thức tinh thần võ sĩ của các vị, nhưng chỉ dựa vào bốn chữ, khiến chúng ta bỏ ra một số lớn tiền tài đi ủng hộ các vị, tiền này đều là của dân chúng Đại Tống, đến khi đó chúng ta biết nói sao với bọn họ? Chẳng lẽ hai chữ ‘võ sĩ’ sủa các vị có giá trị nhiều thế dao? Chỉ sợ chính các vị đều không tin tưởng.
Bình Võ Lang chưa từng làm ăn mua bán, nhất thời bí từ, không biết trả lời ra sao.
Đằng Cát Tam Mộc nhíu mày, trầm ngâm nửa ngày mới nói:
- Chỉ bằng chúng ta có thể ủng hộ tân pháp của quý quốc.
Lý Kỳ cười ha ha, ôm ngực nói:
- Nói như vậy ta thích, nói tiếp đi.
Đằng Cát Tam Mộc lại nói:
- Vừa rồi Kinh tế sử cũng nói, trong việc buôn bán, một cây làm chẳng nên non, nếu quý quốc muốn tăng cường mậu dịch trên biển thì nhất định phải tìm được một số đối tác tin cậy, ta tin tưởng Nhật Bản cũng sẽ giữ một vị trí nhỏ nhoi trong tân pháp của quý quốc. Nhưng Kinh tế sử cũng biết, ở quốc gia của ta, bọn quý tộc phi thường tôn sung chính sách bế quan tỏa cảng, vẫn luôn áp dụng chính sách này, bọn họ chỉ lo theo đuổi cuộc sống xa xỉ, không để ý đến lợi ích của quốc gia, lợi ích của dân chúng, càng thêm không để ý đến quan hệ với quý quốc, điều này cũng không phải tin tức tốt với tân pháp của quý quốc, mà các gia tộc võ sĩ chúng ta thì bất đồng, chúng ta mong muốn mở cửa, tăng cường lui tới cùng các nước láng giềng, cộng đồng tiến bộ, nếu quý quốc nguyện ý ủng hộ chúng ta, sau này chỉ cần võ sĩ nắm giữ quyền lực, nhất định sẽ phối hợp với tân pháp củ quý quốc, đối với ân huệ của quý quốc, chúng ta sẽ trả lại gấp đôi.
Lý Kỳ nghe vậy liên tiếp gật đầu, nói:
- Đằng Cát tiên sinh nói rất có lý, ta vô cùng tán thành quan điểm này của ngài, chính sách bế quan tỏa cảng của quốc gia các vị có ảnh hưởng không nhỏ đến tân pháp của Đại Tống ta.
Y Hạ Bách Xuyên hỏi:
- Kinh tế sử nói vậy là đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Cũng không phải, đó chỉ là riêng ta tán thành ý nghĩ của các vị, nhưng giữa hai nước với nhau cần phải tuân thủ trật tự, lời này nói ra thì dễ nhưng nếu quốc gia chúng ta ủng hộ các vị, vậy Nhật hoàng của các vị sẽ nghĩ ra sao? Đại Tống chúng ta phải thừa nhận nhiều ít áp lực, mọi người đều biết Đại Tống là một quốc gia quân tử, sự tình như này dù thượng tấu lên triều đình, hoàng thượng và các vị đại thần nhất định sẽ không đồng ý.
Ba người nghe xong đều lộ vẻ mặt thất vọng, hơn nữa còn là cực kỳ thất vọng.
Lý Kỳ thấy tâm tình của bọn họ đã hoàn toàn bị chính mình nắm giữ, bèn nói:
- Nhưng ---.
- Nhưng gì?
Ba người đồng thanh hỏi
Lý Kỳ nhìn một bộ đức hành này của bọn họ, thiếu chút nữa cười ra tiếng, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Nhưng về tư nhân thì ta có thể hữu tình tương trợ được.
- Tư nhân? Hữu tình tương trợ?
Đằng Cát Tam Mộc mờ mịt, đây là chuyện liên quan đến quốc gia, riêng mình ngươi có thể giúp gì.
Lý Kỳ liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của bọn họ, hỏi:
- Đừng nói là các vị khinh thường bản nhân?
- Không dám, không dám.
Đằng Cát Tam Mộc lắc đầu liên tục, hỏi lại:
- Chỉ là tại hạ ngu dốt, không rõ lời này của Kinh tế sử là có ý gì?
Lý Kỳ nghiêm túc giải thích:
- Tuy rằng từ trước đến giờ xứ Phù Tang vẫn luôn áp dụng chính sách bế quan tỏa cảng, nhưng cũng chỉ giới hạn giữa triều đình hai nước, dân chúng hai nước vẫn lui tới rất nhiều, một khi như vậy, ta có thể lấy thân phận một thương nhân của Đại Tống để ủng hộ các vị. Các vị đơn giản là muốn được dân chúng trong nước ủng hộ, nhưng bất kỳ điều gì đều không rời khỏi tiền, chỉ cần các vị có thể nắm giữ đại bộ phận kinh tế trong nước, mang đến cuộc sống giàu có cho dân chúng, các vị có để đạt được hết thảy mong muốn.