Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Ngươi ngàn vạn lần đừng nói những lời này. Không gì đánh không được, trăm trận trăm thắng, những chữ này thì Phụ vương ta không kém gì cả, nhưng ta còn kém xa. Nói đến trận chiến thất bại lớn nhất trong đời ta vẫn là nhờ ngươi ban tặng đấy, hơn nữa đến nay đều đều chưa hiểu được, ta đến tột cùng là thua ở đâu, còn muốn thỉnh giáo ngươi đây.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Ta đây ngược lại là có thể giải đáp cho Nhị Thái Tử đấy.
- Mời nói.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Ở trong mắt của Nhị Thái Tử, ta thủy chung luôn là một người đầu bếp, đây chính là nguyên nhân.
Hoàn Nhan Tông Vọng sửng sốt, đột nhiên nói: - Chắc ngươi không biết, hiện giờ ở nước Kim, ai mà dám nói ngươi như vậy, ta tuyệt đối không tha cho y.
- Nhị Thái Tử quả nhiên là đầy nghĩa khí. Lý Kỳ giơ ngón tay cái lên.
- Không phải là nghĩa khí, chẳng qua là nếu nói vậy, chẳng phải là ngầm châm biếm ta không bằng cả một tên đầu bếp sao, ta đây sao có thể tha cho kẻ đó được.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói xong, hai người liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên bật cười ha ha.
Chẳng được bao lâu, chỉ chấy một đội nhân mã nhanh chóng chạy tới.
Triệu Tinh Yến nói: - Là Chủng lão tướng quân.
Người tới chính là Chủng Sư Trung.
Chỉ trong chốc lát, Chủng Sư Trung đã đi tới trước mặt bọn người Lý Kỳ, ông nhảy xuống ngựa, chắp tay với Hoàn Nhan Tông Vọng: - Nhị Thái Tử đại giá quang lâm, Chủng mỗ không có tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội.
- Hóa ra là Chủng lão tướng quân. Hoàn Nhan Tông Vọng hành một lễ của người Nữ Chân với Chủng Sư Trung, rồi nói: - Nghe qua uy danh của Chủng lão tướng quân, Tông Vọng khâm phục đã lâu, hôm nay vừa thấy, coi như là được thỏa mãn tâm nguyện.
Lời này cũng không mang theo nửa điểm khen tặng, uy danh của hai vị lão tướng quân Chủng Sư Trung, Chủng Sư Đạo đã lan xa ở tây bắc, chỉ cần là một người dân chúng nói đến hai người bọn họ, thì đều giơ ngón cái lên, trong lòng Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn cũng khá khâm phục hai người bọn họ đấy, mặc dù đối phương là kẻ thù, điều này có lẽ chính là cái gọi là anh hùng tiếc anh hùng.
- Không dám, không dám, Nhị Thái Tử khen nhầm rồi.
Mấy người hàn huyên một lát, Lý Kỳ liền mang theo Hoàn Nhan Tông Vọng đi thị sát quân doanh, đương nhiên, hắn cũng sẽ không mang Hoàn Nhan Tông Vọng đi thị sát những vùng yếu địa chiến lược, chỉ là đi dạo ở trong quân doanh thôi.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không trông cậy vào chuyến đi này có thể lấy được thứ gì mang tính cơ mật quân sự cả.
Đi vòng vo vài vòng, Chủng Sư Trung liền xin lỗi không tiếp được rồi, bởi vì ông còn phải an bài những vấn đề liên quan đến quân diễn, khá là bận rộn.
Đi dạo một lúc lâu, Lý Kỳ cười hỏi: - Nhị Thái Tử cảm thấy như thế nào?
Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói: - Không tệ, không tệ.
Lý Kỳ có điều ám chỉ hỏi: - Có hơn so với đám phụ nữ không?
Hoàn Nhan Tông Vọng hơi sững sờ, cười ha ha nói: - Không ngờ rằng cách lâu thế rồi mà Kim Đao Trù Vương còn đối với những điều ta nói ra canh cánh trong lòng a.
Lý Kỳ thấp giọng nói: - Cũng không phải là ta canh cánh trong lòng, mà là Hoàng thượng của chúng ta canh cánh trong lòng a.
- Hả?
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Xem ra ta còn khá được Hoàng thượng của các ngươi coi trọng a.
Lý Kỳ nói: - Cực kỳ coi trọng.
Lời này tuyệt đối không phải giả dối, người có ảnh hưởng sâu nhất với Triệu Giai chính là Hoàn Nhan Tông Vọng đấy.
- Đấy là chuyện tốt hay là chuyện xấu vậy?
- À --- chưa nói tới tốt xấu, chẳng qua chính là một loại khẳng định với năng lực của Nhị Thái Tử đi, nếu như tài trí bình thường thì sẽ không làm người ta đố kỵ rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng nhẹ nhàng cười, ngược lại nói: - Tuy nhiên có một vấn đề ta ngược lại muốn thỉnh giáo Kim Đao Trù Vương đây.
- Mời nói.
- Ta nghe nói quân diễn là do Kim Đao Trù Vương sáng tạo ra, nhưng quân diễn này dù nói thế nào, cũng có sự khác nhau rất lớn so với chiến trường chân chính đấy, mục đích ngươi làm vậy đến tột cùng là gì?
Đương nhiên là các ngươi a! Nhưng ta cũng không thể nói ra như vậy được, Lý Kỳ cười nói: - Nhị Thái Tử nói không sai, quân diễn vẫn là có khác biệt rất lớn so với chiến trường chân chính đấy, nhưng cũng không phải là trăm lời không dùng được một, nói đơn giản ấy, chính là để huấn luyện năng lực chấp hành của binh lính.
- Năng lực chấp hành?
- Không sai. Lý Kỳ gật đầu, nói tiếp: - Không biết Nhị Thái Tử có từng nghe qua về phản xạ có điều kiện chưa?
Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu.
Cũng đúng, nếu như gã đã từng nghe qua thì ta còn có việc gì nữa, Lý Kỳ giải thích: - Nói đơn giản là thế này, chính là quen tay hay việc, khi một người ở dưới một tình huống được đặt ra không ngừng lặp lại một động tác, thì sau mấy trăm lần, mấy ngàn lần làm thế, khi thật sự gặp được tình huống này, bọn họ sẽ không cần phải tự hỏi, có thể phản ứng lại theo bản năng của mình, phản ứng này chính là kết quả sau một thời gian dài huấn luyện.
Nói xong, hắn chỉ tay ra hướng xa xa nói: - Mời Nhị Thái Tử nhìn xem, vài đội lính kia đang huấn luyện nếu như gặp phải địch nhân đánh bất ngờ thì bọn phải trước tiên tiến đến tiền tuyến bố trí phòng thủ. Trước kia khi quân tống ta gặp phải đánh bất ngờ, đều là bị hoảng sợ không biết làm thế nào, nhưng mà, sau khi trải qua một loạt quân diễn, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là chạy tới tiền tuyến, nhưng mà tuyến đường, cách đeo vũ khí đã trở thảnh một loại động tác mang tính phản xạ của thân thể, là không cần trải qua bộ não tự hỏi đấy, do đó có thể trước tiên thi hành mệnh lệnh, mà ở trên chiến trường, người cần tự hỏi chính là tướng lĩnh, điều duy nhất binh lính cần phải làm chính là chấp hành thôi, yêu cầu của ta đối với binh sĩ rất đơn giản, chính là phục tùng, phục tùng và phục tùng.
Thằng nhãi này thật sự chỉ là một tên đầu bếp thôi sao? Hoàn Nhan Tông Vọng nghe vậy liên tiếp gật đầu, cười như không cười hỏi: - Đánh bất ngờ? Không biết Kim Đao Trù Vương đây là đang phòng ngừa ai đánh bất ngờ vậy?
Lý Kỳ sửng sốt, cười ha ha nói: - Kẻ thù.
- Kẻ thù?
Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn chung quanh, nói: - Mấy năm nay những vùng xung quanh vẫn luôn bình an vô sự, tại sao lại có kẻ thù a.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Trung Nguyên chúng ta vốn có một câu nói thế này, sống ở trong gian nan cực khổ để được chết trong yên vui, những binh lính của Đại Tống ta mỗi ngày đều luôn làm cùng một việc, việc này cũng không có gì ly kỳ cả, không phải nói không có kẻ thù thì sẽ không huấn luyện, cũng không phải là hiện tại không có kẻ thù thì tương lai cũng không có, lòng người luôn khó dò, ai biết được đâu, Nhị Thái Tử nói xem có đúng hay không.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha ha nói: - Nói có lý a!
----------oOo----------n