Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Kỳ không khỏi cảm khái một phen, đây là vấn đề mà hào môn nhất định sẽ đối diện nha.

Thái Kinh bỗng nhiên lại thở dài: - Chỉ đáng tiếc, lão phu vốn dĩ còn dự định đề cử Chủng Sư Đạo thống lĩnh Kinh kỳ lộ, thực hiện lời hứa trước đây đã hứa với ông ta, chỉ có điều Du nhi thân là Xu Mật Sứ, nếu nó không đáp ứng, việc này rất khó hiệu quả, ôi.

Lý Kỳ cười nói: - Hạ quan nghĩ Chủng công đã đợi lâu như vậy, cũng sẽ không gấp gáp nhất thời đâu.

- Ngươi nói cũng đúng.

Thái Kinh khẽ gật đầu, nói: - Đúng rồi, ngươi không quen thuộc lắm với tình huống bên Giang Nam, về mặt này Chu Ngự sử có lẽ có thể giúp đỡ ngươi, ngươi có gì không hiểu, có thể đi tìm y.

Phụ tử Chu Miễn đều dựa vào Thái Kinh để lập nghiệp, ngay cả việc của Ứng Phụng Cục đều là Thái Kinh giúp ông ta tranh đoạt được, nói là tâm phúc cũng không quá chút nào.

Biết ngay thiên hạ không có cơm trưa miễn mà! Lý Kỳ vuốt cằm cười nói: - Hạ quan đã biết.

Lúc này, phía sau chợt nghe có người hô: - Thái sư dừng bước, Thái sư dừng bước.

Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lương Sư Thành chạy bước nhỏ về phía bọn họ, bước chân tuy nhỏ, nhưng tốc độ cũng không chậm, dù sao ông ta cũng nhẹ hơn nam nhân bình thường mà, đây ưu thế của ông ta nha!

- Là Ẩn Tướng sao.

Ba người chắp tay với Lương Sư Thành.

Lương Sư Thành thở gấp nói: - Ôi, chúng ta vừa rồi thật sợ Thái sư ngài đã đi chứ, Hoàng thượng đã lâu không tâm tình với Thái sư rồi, bảo ngài đến điện Cảnh Phúc bồi người tâm sự.

- Hoàng thượng có mệnh, tội thần không dám không theo. Thái Kinh nói xong lại nói với Thái Thao:

- Con đi về trước đi.

- Dạ, phụ thân.

Hiện giờ Lý Kỳ cũng không biết thái độ Lương Sư Thành đối với hắn là gì, bỗng nhiên nói: - Ẩn tướng, vừa lúc tại hạ có một chuyện muốn nói với ngài.

Lương Sư Thành kinh ngạc nói: - Chuyện gì?

Thái Kinh thấy thần sắc Lý Kỳ, cười nói: - Ẩn tướng, lão phu đi trước một bước.

- Vậyvậy cũng tốt, tránh để Hoàng thượng đợi lâu, hai người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau giúp đỡ Thái sư, nếu lão nhân gia ngài có sơ xuất gì, ta sẽ bắt các ngươi gánh tội đó. Lương Sư Thành khiển trách hai tiểu thái giám đi cùng hắn.

Hai tiểu thái giám kia vội dìu Thái Kinh đi trước.

Thái Thao cũng cười nói: - Lý Kỳ, ta chờ ngài ở phía trước.

- À.

Đợi mấy người đi rồi, Lý Kỳ mới nhỏ giọng nói: - Ẩn tướng, tiền rượu xuất khẩu nộp cho quốc gia năm nay toàn bộ đã đến rồi.

Lương Sư Thành nghe được ánh mắt sáng bừng, hỏi vội: - Có bao nhiêu?

Lý Kỳ vươn một ngón tay.

Lương Sư Thành nói: - Mười ngàn quan?

Lý Kỳ buồn bực, nói: - Ẩn tướng, ngài cho rằng nhiều quốc gia, phiên quốc như vậy mà chỉ mua mười ngàn quan rượu sao?

Lương Sư Thành kinh hô: - Đừng nói là một trăm ngàn quan?

Nói xong ông ta lại vội che miệng lại, con ngươi liếc một vòng chung quanh, thấy chung quanh không có ai, lúc này mới yên lòng.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Trừ đi tiền vốn, ước chừng là một trăm ngàn quan, thật ra đây chỉ là năm đầu tiên, cho nên kiếm không nhiều lắm.

Vậy mà không nhiều? Lá gan bé nhỏ của Lương Sư Thành có phần không chịu nổi.

Lý Kỳ lại nói: - Căn cứ ước định của chúng ta lúc trước, Hoàng thượng được bảy vạn quan, ta và ngài, còn có Cao thái úy, mỗi người mười ngàn quan, Ẩn tướng, ngài cũng đừng chê ít nha.

Không dưng có thêm doanh thu một vạn quan, còn gì khiến người ta vui vẻ hơn chứ. Lương Sư Thành xoa tay cười nói: - Đâu dám, đâu dám, quá nhiều rồi, quá nhiều rồi.

Lý Kỳ cười nói: - Vây ba ngày sau, ta bảo người mang tiền cho ngài.

- Được, được, được. Lương Sư Thành cười đến híp cả mắt lại rồi.

Lý Kỳ lại nói: - Vậy khoản tiền kia của Hoàng thượng?

Lương Sư Thành cau mày nói:

- Đây mới là vấn đề. Ngài có chủ ý gì không?

Lý Kỳ nói: - Ta nghĩ như vậy, rút ra ba vạn quan trong bảy vạn quan để nộp cho triều đình, xem như kiếm được, dù sao hàng năm triều đình cũng phải xuất ra rất nhiều nguyên liệu, như vậy cũng để ngăn chặn miệng lưỡi mọi người, còn lại bốn vạn quan thì xem Hoàng thượng xử lý thế nào.

Lương Sư Thành khẽ gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, phải làm như vậy. Đợi lát nữa ta nói với Hoàng thượng.

- Vậy làm phiền rồi.

- Nào có, nào có. Được rồi, ta đuổi theo Thái sư trước, ngày khác ta lại đích thân bái phỏng quý phủ.

Đúng là có tiền dễ làm việc nha, xem ra cái tên âm dương này cũng không có khúc mắc với mình. Lý Kỳ chắp tay cười nói: - Ẩn tướng đi thong thả. Hắn tin tưởng, chỉ cần tiền vàng trong tay hắn liên tục không ngừng chảy vào trong túi Lương Sư Thành, vậy càng vững chắc hơn so với đốt giấy tiền, chặt đầu gà gì đó nữa

Sau khi từ biệt Lương Sư Thành, Lý Kỳ quẹo vào một khúc quanh, thấy Thái Thao đang đứng dưới mái hiên, bế môn trầm tư, thầm mắng, trời lạnh như vậy, ngươi đứng ở đây ra vẻ thánh nhân gì chứ. Đi tới, chắp tay cười nói: - Để Nhị gia đợi lâu, thứ tội, thứ tội.

Thái Thao ha hả nói: - Nào có, nào có. Đi thôi.

Hai người sóng vai bước ra ngoài cung. Thái Thao bỗng nhiên nói: - Lý Kỳ à, phụ thân vô cùng coi trọng kế hoạch lần này, dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Thái gia ta. Ngài đừng khiến lão nhân gia thất vọng đó.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đương nhiên, đương nhiên.

Thái Thao lại nói: - Hiện giờ Vương Phủ đã đổ, không đáng lo nghĩ, nhưng có một người, ngài không thể không phòng nha.

- Ai?

- Còn không phải là vị đại ca kia của ta sao. Khóe miệng Thái Thao nổi lên một tia cười lạnh, nói: - Mới vừa rồi phụ thân kiêng dè mặt mũi Thái gia ta, vì vậy không nhiều lời, nhưng ta muốn nhắc nhở ngài một câu, ngài có thể chưa từng chứng kiến thủ đoạn của đại ca ta, huynh ấy cũng không dễ chọc đâu. Từ nhỏ đến lớn, nếu huynh ấy muốn thứ gì đó, thì chưa từng thất thủ bao giờ, ngoại trừ lần này.

Lý Kỳ hạ chân mày nói: - Vậy ý của Nhị gia?

Thái Thao than nhẹ một tiếng, nói: - Phàm là người làm đại sự, quyết không thể nhìn trước ngó sau, như vậy tám chín phần mười sẽ thất bại, ngài thẳng tay làm thì được rồi, có những lúc không cần bận tâm nhiều quá.

Hoá ra y muốn mượn tay ta để đối phó Thái Du à. Lý Kỳ biết huynh đệ bọn họ thường hay bất hòa, mà nguyên nhân bất hòa chính là Thái Kinh tương đối thích Thái Thao tài hoa hơn người, mà không phải là Thái Du không học vấn không nghề nghiệp. Thái Du là con cả, đương nhiên sẽ không thích. Ban đầu gã cần phải dựa vào Thái Kinh, bây giờ gã lông cánh đầy đủ, tự nhiên không cần nữa. Nói đến nói đi, đều là do lòng đố kị tác quái nha. Nhưng luận thủ đoạn, Thái Thao cũng không phải đối thủ là đại ca của y, cho nên y vô cùng vui mừng khi thấy Lý Kỳ và đại ca của y đối nghịch. Lý Kỳ tuy rằng hiểu rõ trong lòng, nhưng cũng chả sao, dù sao hắn và Thái Du cũng không phải bằng hữu, lợi dụng lẫn nhau thôi, cười nói: - Đa tạ Nhị gia nhắc nhở, ta đã biết.

Trong lúc nói chuyện, hai người ra đến cửa cung, Thái Thao và Lý Kỳ lại hàn huyên hai câu, liền lên kiệu rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK