- Đương nhiên là tốt rồi.
Nói xong, liền chuyển đề tài nói:
- Nhưng, chuyện này không thể gấp gáp được, hơn nữa chưa nói tới tài lực, hiện giờ Giang Nam và Tây Bắc đều chưa có xây dựng. Ta sợ tiếp tục xây dựng như vậy, tới khi học viện mở cửa, bận bịu không thể hết việc, nên từ từ tiến hành.
Thái Kinh gật đầu, nói:
- Điều này cũng đúng, nhưng …. Ôi.
Mặc dù lão chưa nói hết, nhưng ý thì đã rất rõ rồi. Đó chính là lão không thể chờ lâu như vậy được. Nghĩ tới đây, trong mắt lão bất giác hiện lên một nỗi âu sầu, không muốn nói nhiều, liền chuyển đề tài:
- Đúng rồi, nghe nói gần đây động tác của ngươi không ít đâu nha.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Cuối năm rồi, có bận hơn chút. Hơn nữa, năm nay chỉ là tân pháp bộc lộ tài năng. Là đang khảo nghiệm khả năng chống đỡ của Thái sư và đám người của ta. Sang năm mới thực sự là khảo nghiệm tân pháp. Cho nên, để sang năm có sự khởi đầu tốt, phải chuẩn bị nhiều hơn nữa.
- Ngươi nói cũng không phải là không có lý.
Thái Kinh bật cười ha hả nói:
- Nhưng, lão phu đối với tân pháp cũng ngày càng có lòng tin. Không biết ngươi có phát hiện ra không, gần đây tân pháp cũng ngày càng gặp ít trở ngại trong triều.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Cũng có chút cảm giác này, Thái sư biết nguyên do chứ?
Thái Kinh cười nói:
- Đó chính là bởi vì đại thần trong triều đã bắt đầu tiếp nhận tân pháp rồi.
Lão nói xong cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Kỳ thực những người đó, bọn họ không có lập trường, cách tân gì, bảo thủ đó đều chỉ là viện cớ mà thôi. Có thể đón nhận hay không, không nằm ngoài hai từ quyền lợi. Ban đầu, sở dĩ hiền tướng thất bại, đó chính là vì quá lấy mình làm trung tâm, tổn hại tới lợi ích của họ, Còn tân pháp của ngươi lại rất tốt đối với họ, cũng giải tỏa được thế lực của họ bên trong. Họ bắt đầu hiểu tân pháp sẽ mang tới cho họ lợi ích khổng lồ. Ví dụ như đối với Giang Nam và Tây Bắc mà nói, sau khi họ biết được chính sách của triều đình, lập tức cử người tới địa phương mua đất, nhà cửa. Chờ tới khi tân pháp thực hiện, họ ngồi cũng có thể phát tài. Họ tận dụng được thiên thời địa lợi, vụ mua bán này ai có thể làm được như họ. Ồ, nghe nói họ cũng đã bắt đầu chuyển hướng sang hai châu Đăng, Lai rồi.
Lý Kỳ cười nói:
- Đó cũng là chuyện không còn cách nào khác. Số tiền này vốn đều tập trung trong tay họ. Nếu họ không xuất ra, kinh tế này cũng sẽ không đứng dậy được. Đối với những người dân ngay cả chuyện cơm áo gạo tiền cũng không thể giải quyết được đó, đi theo húp chút cháo, tin chắc người dân cũng có thể đủ rồi. Nhưng, lại thêm một khoảng thời gian nữa, ta tin dân gian cũng sẽ xuất hiện một lượng tài chủ lớn. Đó là những người dựa vào khả năng của mình.
- Đúng vậy! Điều này có lẽ chính là cục diện song thắng mà ngươi thường nhắc tới.
Thái Kinh gật đầu, nói tiếp:
- Không biết ngươi đã nghe nói lão phu đã đề bạt môn hạ tỉnh Thị lang Trần Bình đi Lai Châu nhậm chức Tri phủ chứ?
Quả nhiên là thế, lão già ngươi thực là lợi hại! Ra tay cũng quá nhanh. Lý Kỳ nói thật:
- Gần đây thực sự rất bận, vẫn chưa nghe nói.
Thái Kinh nói:
- Ta cũng rất hiểu động tác của ngươi gần đây. Ngươi cũng vẫn luôn xem trọng Lai Châu. Trần Bình này có lẽ ngươi cũng còn chưa hiểu. Hắn ta đã từng theo lão phu trả qua cải cách Hi Ninh. Về phương diện kinh tế vô cùng am hiểu, là một nhân tài. Sau khi hắn ta tới Lai Châu nhậm chức, ngươi có thời gian tới gặp hắn ta một lần.
Là một nhân tài, cũng là tâm phúc của ngươi. Lý Kỳ gật đầu nói:
- Vâng, ta sẽ tới.
- Không cần vội như thế.
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Mặc dù lực cản trong triều đã giảm bớt. Nhưng, nỗi lo của quan phủ các nơi vẫn còn. Ai dám đảm bảo họ không thể lợi dụng tân pháp để kiếm lợi cho mình. Giám sát, đốc thúc họ cũng là một thách thức lớn của Cục thương vụ sẽ gặp phải vào năm tới. Ồ, đúng rồi, ta định gia nhập vào hàng ngũ tuần san Đại Tống thời đại, dùng con mắt của người dân để giám sát và đốc thúc họ.
Thái Kinh nhíu mày nói:
- Ý của ngươi là?
Lý Kỳ bật cười ha hả nói:
- Rất đơn giản, chính là cử người đi điều tra ngoài dân gian. Nhưng, phàm thì khi gặp một số chuyện bất bình, liền đăng lên tuần san Đại Tống thời đại, tới khi đó một số người sẽ muốn bao che cũng không bao che nổi.
Thái Kinh nghe mà sắc mắt trở lên quái dị. Nhưng, sau đó liền gật đầu cười nói:
- Đây quả đúng là một cách hay. Ngươi tự mình xử lý đi. Nhưng, ngươi cũng phải cẩn thận, như vậy dù sao cũng sẽ đắc tội với không ít người. Hơn nữa, hành động này sẽ liên quan tới danh dự của triều đình. Lão phu đề nghị ngươi trước tiên phải bàn bạc với Hoàng thượng.
Lão hiểu, nếu Lý Kỳ đã nói với lão, vậy thì trong đó chắc chắn là đã suy nghĩ tới một số thông tin rồi, tuyệt đối không thể đăng những thông tin bất lợi cho hắn. Nên nhớ, tờ báo Đại Tống thời đại này được tính toán cẩn thận, tất cả quyền lợi đều thuộc về lão mà không phải Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói:
- Thái sư yên tâm, Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý. Trong triều gần đây không phải là đang khởi xướng chống tham nhũng sao? Ta định trước tiên thử ở Đông Kinh xem hiệu quả thế nào?
Thái Kinh vừa nghe tới phong trào chống tham nhũng liền thấy đau đầu. Lão có lẽ là người thích xa xỉ nhất. Gần đây cũng đã kiềm chế không ít rồi. Chỉ riêng phương diện ăn uống cũng đã thay đổi rất nhiều. Ngoài ra, tiền của lão phần lớn đầu tư vào xây dựng trường học, cũng không có xa xỉ, nói:
- Tiểu tử ngươi là sớm có chuẩn bị rồi sao?
Lý Kỳ liền quay đầu lại, nói nhỏ:
- Thái sư, kỳ thực đây là Hoàng thượng dặn dò đấy.
Trong lòng Thái Kinh liền hiểu, rõ ràng chính là Tống Huy Tông muốn quần thần đấu tranh tới cùng, trừng mắt nói:
- Biết là như vậy, nhưng, chuyện này ngươi cũng phải nói với Thái úy một tiếng. Ông ấy là một người có tiền đấy!
Lý Kỳ liền nói:
- Chuyện này ta biết rồi.
Thái Kinh bất đắc dĩ lắc đầu, lão ghét nhất là tiết kiệm, gặp Lý Kỳ cũng xem như là gặp phải khắc tinh rồi, sao còn muốn nói nhiều nữa:
- Còn có một chuyện quên không nói cho ngươi biết. Nghe nói triều hội năm nay, tiết sứ các nước đã lần lượt tới trước một tháng. Xem ra đều là vì tân pháp mà tới, ngươi đã chuẩn bị cho tốt.
Lý Kỳ mỉm cười, nói:
- Thái sư yên tâm, ta sớm đã bày trận chờ họ tới rồi.
Thái Kinh cười ha hả nói:
- Vậy lão phu sẽ chống mắt chờ xem.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân vội vàng:
- Lý đại ca, Lý đại ca, ca ở đây sao?
Là giọng của Trần A Nam. Lý Kỳ liền lên tiếng:
- Có ta, chuyện gì thế?
- Bạch phủ sai người tới nói, Hồng nương tử sắp sinh rồi.
- Cái gì?
Lý Kỳ phuẩy đít đứng dậy giống như ngồi trên đống lửa, suýt chút nữa đã nhảy lên tới nóc nhà.
Mọi người đều nói sinh con nên chuẩn bị từ sớm, lời này quả nhiên là chính xác.
Lý Kỳ nghìn tính vạn toạn cũng không tính được đứa bé này lại ra đời vào lúc tảng sáng. Suốt một đêm hắn không chợp mắt chút nào, đôi khi chỉ là vô ích thế thôi, bận rộn chạy tới Bạch phủ.
Thái Kinh nhàn rỗi vô sự, thấy chuyện vui lớn, cũng vội vàng đi theo.
Tới Bạch phủ chỉ thấy cả phủ đều đang náo loạn cả lên. Người hầu bận rộn qua lại, ngay cả công phu hành lễ cũng không có.
Lý Kỳ càng nhìn càng thấy lo lắng, liền chạy tới viện nơi Quý Hồng Nô đang ở. Vào trong viện lại nghe thấy trong phòng vang lên tiếng kêu thét.
Lý Kỳ liền chạy tới trước cửa, hô lớn:
- Hồng Nô, đừng sợ, đại ca tới rồi.
- Đại ca, ta không … a.