Lý Kỳ nghiêng mắt nhìn, cười mà không đáp. Hắn biết bất kỳ thứ gì mới lạ Hồng Thiên Cửu cũng nói là tốt. Cho nên lời nhận xét của cậu ta coi như không có giá trị.
Chỉ có Sài Thông từ lúc bắt đầu đã thưởng thức tạo hình này của Lý Kỳ. Tuy nhiên, y rất giận dữ. HIện tại y rốt cuộc minh bạch vì sao Lý Kỳ lại hảo tâm tặng bộ y phục kia cho bọn họ rồi. Hồng Thiên Cửu đứng bên cạnh Lý Kỳ, chẳng khác gì đại ca và tiểu đệ, không thể lẫn lộn.
Tuy nhiên, những thứ đẹp đẽ vẫn dễ dàng được mọi người tiếp nhân. Điều này không liên quan tới xưa hay nay. Mặc dù là đời sau cũng có rất nhiều trang phục thời cổ nhìn rất đẹp. Ánh mắt của mọi người dần dần chuyển từ hiếu kỳ sang hâm mộ và tán thưởng.
- Ài, Lý sư phó, lão nạp muốn dùng áo cà sa này để đổi bộ trang phục của ngươi.Hồ Nhị Ca cất cao giọng nói.
Con mẹ ngươi đừng tưởng bở, Lý Kỳ mỉm cười đáp:- Ta không dám đổi với ngươi. Ai biết ngươi trộm áo cà sa này ở chùa miếu nào.
Mọi người đều cười to.
Hiện tại Cao nha nội mới phát hiện Lý Kỳ chơi xỏ mình. Tức giận tới khó nhịn. Nếu không phải Cao Cầu ở đây, y đã đi lên tranh phải trái với Lý Kỳ rồi. Cắn răng cả giận nói:- Thằng nhãi này thật giảo hoạt. Có quần áo tốt như vậy mà không để cho ta một bộ.
Ở thời khắc này, Vương Tuyên Ân và Cao nha nội rốt cuộc đứng chung một chiến tuyến.
Triệu Giai không để ý lắm, thuần túy là thưởng thức, từ đáy lòng khen:- Lý Kỳ mặc trang phục này vào, công nhận là rất đẹp.
Tống Huy Tông càng xem càng thấy bộ quần áo liền thân này của Lý Kỳ đẹp mắt. Y vốn là người coi trọng dung mạo. Thủ hạ của y, có thể không có tài, nhưng tuyệt đối không thể khó coi. Nhìn đám gian thần Vương Phủ, Thái Kinh, Lý Bang Ngạn mà xem, ai cũng đẹp trai lồng lộng. Nhưng đồng thời trong lòng y cũng rất hâm mộ. Rõ ràng, bộ quần áo liền thân này của Lý Kỳ còn bắt mắt hơn bộ trang phục Lão Tử của y nhiều.
Lý Kỳ trả lời từng câu hỏi của đám đông, lại thuận thế giới thiệu những trang phục mới là mà cửa hàng tơ lụa Chu gia sắp bày bán. Đám đông vừa nghe, nhất thời liền vây quanh Chu Hoa. Dù bộ quần áo này dễ nhìn, nhưng đó là mặc ở trên người người khác.
Lý Kỳ đuổi được đám đông, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, đi tới khu khách quý. Hắn cũng không chắp tay hành lễ, mà gỡ mũ xuống, hơi khom người.
Kiểu chào theo kiểu châu Âu.
Kiểu chào mới cộng thêm cách ăn mặc mới lạ của Lý Kỳ, khiến đám người Tống Huy Tông cũng phải giơ ngón tay cái khen.
Triệu Giai thấy mái tóc của Lý Kỳ rất mượt mà, sáng bóng, liền cả kinh hỏi:- Ủa, Lý Kỳ, sao tóc ngươi làm được như vậy?
Lý Kỳ bảnh bao hất đầu lên, mỉm cười đáp:- À, ta dùng lòng trắng trứng bôi lên.
- Lòng trắng trứng?
Tống Huy Tông cổ quái nhìn hắn:- Ngươi đừng nói là ngươi cũng ngộ ra điều này từ việc nấu ăn đấy.
- Đại quan nhân, ngài đoán thật chuẩn. Nhớ một lần, lúc tiểu nhân lấy ra lòng trắng trứng, bỗng có vài cọng tóc rơi xuống. Tiểu nhân liền dùng tay gỡ nó ra. Nhưng đồng thời bàn tay cũng dính phải lòng trắng trứng, không để ý vuốt lên đầu. Kết quả là về sau tóc trở nên sáng bóng như vậy. Nên hôm nay tiểu nhân thử bôi lên xem thế nào.Lý Kỳ bịa đặt nói.
Tống Huy Tông nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, cau mày hỏi:- Nhưng bôi lòng trắng trứng lên đầu không sao chứ?
Lý Kỳ gật đầu:- Đại quan nhân thật đúng là tuệ nhãn như đuốc. Liếc cái đã nhận ra khuyết điểm của lòng trắng trứng. Đúng là không dễ chịu chút nào. Tí nữa tiểu nhân phải dùng nước gội sạch.
Cao nha nội thực sự nhịn không được, tức giận nói:- Nhưng hôm nay ngươi cũng đã đành hết danh tiếng.
Lý Kỳ cười cười, làm như không nghe thấy.
- Bất kể như thế nào, Lý Kỳ, ngươi mặc bộ trang phục này, cộng thêm mái tóc kia, trông thật thú vị.Lý Bang Ngạn đứng lên, đi tới gần Lý Kỳ, nhìn trái nhìn phải. Tống Huy Tông cũng không cam lòng yếu thế, đứng dậy đi vòng quanh Lý Kỳ.
Hai lão đồng bóng này muốn làm gì vậy?
Lý Kỳ sợ hãi nhìn bọn họ.
- Đưa đây.Tống Huy Tông bỗng duỗi tay nói.
- Đưa cái gì?
- Mũ.
- Vâng.
Tống Huy Tông nhận lấy cái mũ, cầm trên tay vuốt vuốt, muốn đội thử xem, nhưng tiếc rằng búi tóc cao cao của y lại khiến y không đội được. Ừ một tiếng nói:- Cái mũ này thật thú vị.Cũng không trả lại cho Lý Kỳ, mà chỉ vào cái nơ hỏi:- Cái này tên là gì?
- Đây là nơ con bướm.
- Gỡ xuống cho ta xem.
- Đại quan nhân, liệu có thể đừng lấy không?
- Vì sao không thể lấy?
- Cổ áo được dựng lên là nhờ cái nơ này. Nếu lấy xuống, thì trông sẽ lôi thôi.Lý Kỳ cười ngượng ngùng nói.
Lý Bang Ngạn đi quanh vài vòng, bỗng vươn tay chộp lấy ngực của Lý Kỳ. Lý Kỳ tranh thủ thời gian bảo vệ trước ngực, kinh sợ hỏi:- Lý thúc thúc, ngài muốn làm gì vậy?
Lý Bang Ngạn chỉ trước ngực Lý Kỳ, hỏi:- Cái màu trắng này là cái gì?
Nguyên lại là muốn hỏi cái đó, làm mình sợ chết khiếp. Lý Kỳ vội vàng lấy tấm khăn trắng từ trong túi ra, cười đáp:- Đây chỉ là một cái khăn mà thôi.
- Ủa, để khăn chỗ đó, thật là mới lạ. Đúng rồi, trên người ngươi sao có nhiều động vậy?Lý Bang Ngạn hiếu kỳ hỏi.
Động? Lý Kỳ nhìn theo ánh mắt của y, thấy y luôn nhìn bên hông mình, nhất thời phản ứng tới, toát mồ hôi lạnh nói:- Đây…đây là túi quần, dùng để cất đồ vật vào đó.
Cao nha nội cũng lập tức nói:- Quần của ta cũng có túi.
Triệu Giai bỗng chỉ vào áo khoác ngoài, hỏi:- Lý Kỳ, còn cái áo này thì sao?
- À, đây gọi là áo khoác, mặc vào mùa đông.
- Áo khoác? Thú vị, thú vị, để ta thử xem.
Lý Kỳ vẻ mặt đưa đám nói:- Lạnh.
- Trán ngươi chảy đầy mồ hôi thế kia, ta thấy ngươi nóng thì đúng hơn.
Triệu Giai hào hứng dạt dào đi tới trước, thấy Lý Kỳ vẫn vẻ không tình nguyện, không vui nói:- Lý Kỳ, ngươi đừng keo kiệt như vậy được không.
Quần áo như lão bà, ta đưa quần áo cho ngươi, không phải là đưa lão bà cho ngươi sao. Còn nói ta keo kiệt.
Trong lòng Lý Kỳ rất không tình nguyện, nhưng nhớ tới mục đích ngày hôm nay, vẫn cởi áo khoác ra. Kể cả khăn quàng cổ màu trắng cũng đưa cho Triệu Giai. Nhưng Lý Kỳ cởi áo khóac ra, chẳng những không mất sắc, ngược lại có hương vị khác, quần đen với áo sơ mi màu trắng, có vẻ rất phong độ, vẻ đẹp trai tăng mấy lần.
Vô luận là quần áo hay là cách mặc đều khác hoàn toàn với thời này.
Tống Huy Tông càng nhìn càng thấy sự kỳ diệu của nó:- Cái áo trong của ngươi gọi là gì?
- À, là áo sơ mi, cũng là do tiểu nhân mới phát minh ra.Lý Kỳ giải thích.
Triệu Giai không thể chờ đợi được mặc cái áo khoác. Nhưng y mặc vào trông rất quái dị. Phải biết rằng y đang mặc quần áo thời cổ, rõ ràng là không hợp nhau. Mặc một lúc, Triệu Giai liền cởi xuống.
- Để ta thử xem.
Lý Bang Ngạn tranh thủ thời gian nhận lấy, mặc thử vào. Nhưng hiệu quả vẫn không tốt. Tuy nhiên may mà hôm nay y mặc một bộ áo trắng, cho nên cái khăn quàng cổ kia ngược lại hợp với y. Kết quả là áo khoác được cởi ra, nhưng cái khăn quàng vẫn để ở trên cổ. Cao nha nội không tin tà, nhận lấy áo khoác từ trong tay Lý Bang Ngạn mặc lên người. Tạo cho người ta cảm giác cái áo còn cao hơn người. Y chỉ cao một thước bảy, sao hợp với quần áo của Lý Kỳ.