- Ăn đi, ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Tên ăn hàng Ngô Tiểu Lục này vội vàng bắt đầu ăn, so với rượu ngon, gã càng thích món ngon hơn.
- Ưm ưm ưm, Lý ca, món cật này huynh làm sao vậy, tại sao không có mùi gì cả, hơn nữa tê cay non giòn, thật kích thích ăn uống mà.
Lý Kỳ cười nói:
- Xào lăn. Dựa vào công phu hiện tại của ngươi, quay về suy nghĩ một chút,không khó lắm.
- Ôi ôi ôi.
Ngô Tiểu Lục lại gắp một miếng cá mỏng lên, nhìn thấy, kinh ngạc nói:
- Miếng cá này sao lại mỏng như vậy chứ.
Nói xong, liền ném vào miệng, phát hiện miếng cá này không chỉ mỏng, hơn nữa trong mềm có giòn, trong thịt cá chứa nước gừng nồng đượm, thật sự thanh nhã ngon miệng. Điều này càng khiến Ngô Tiểu Lục thêm tò mò, dò hỏi:
- Lý ca, miếng cá mỏng non mềm này, tối kỵ nhất là đem luộc, bằng không dễ vỡ, vì sao miếng cá này của huynh có thể giữ được sự non giòn, có thể giữ được hoàn chỉnh như vậy?
Lý Kỳ cười nói:- Bởi vì cái đệ ăn không phải miếng cá, mà là thịt cá băm, ta thêm vào một ít bột mì kết dính, làm thành miếng cá, cho nên không bị vỡ.
Ngô Tiểu Lục dường như học được kiến thức mới, dáng vẻ dường như đang suy nghĩ, nhưng chiếc đũa lại không ngừng lại.
Lý Kỳ chợt thấy Tửu quỷ mặc dù đang ăn thức ăn, nhưng ánh mắt trước sau vẫn nhìn vào thùng rượu gỗ kia, vội nói với người hầu:
- Các ngươi ngây ngẩn ra đó làm gì, rót rượu nhanh lên.
- Dạ.
Bộp một tiếng.Những người hầu kia vừa mới cạy nút lọ ra, chỉ thấy một cỗ bọt màu trắng sủi lên.
Ba người cả kinh thất sắc. Tửu quỷ kinh hô:
- Đây là rượu gì?
Lý Kỳ tức giận nói:
- Dĩ nhiên là Thiên Hạ Vô Song.
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy một loại chất lỏng màu vàng kim rót trong thùng gỗ ra, một mùi rượu nồng đậm vả lại vô cùng đặc biệt tràn ngập ra, ùng ục ùng ục vài tiếng, lại là một loạt bọt trắng sủi lên.
Là rượu sủi bọt? Ba người nhìn đến ngây ngốc, mỗi người đều mở to hai mắtnhìn rượu trong chén.
Thật ra đây là bia của hậu thế, qua gần hai năm trồng trọt, thứ mà người đời sau gọi là hoa bia đã mọc khắp núi đồi, Lý Kỳ cũng tức thời chuẩn bị đẩy thần khí nghịch thiên này ra.
- Ta gọi các ngươi tới thử rượu đấy, chứ không phải xem rượu đâu.
Lý Kỳ thấy dáng vẻ của ba người họ, cười khổ một tiếng, giơ tay ra hiệu nói:
- Mau uống đi.
Ngô Tiểu Lục kinh ngạc nói:
- Lý ca, món đồ này có thể uống sao?
Hứ. Ngươi có ý gì hả? Chắc không phải nói ta lấy độc dược đến đầu độc cácngươi chứ, sao có lý này được chứ, Lý Kỳ hận không thể tát một cái, đen mặt nói:
- Không thể uống, ngươi cũng phải uống cho ta.
- Chẹp, rượu này đông lạnh sao?
Bên này còn đang nghiên cứu khả năng uống được hay không của rượu này, bên kia Tửu quỷ đã bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, chép miệng vài tiếng, hai mắt lóe lên một ánh hào quang kỳ lạ.
Lý Kỳ cười nói:
- Được ướp lạnh qua đấy, dĩ nhiên lạnh như băng rồi
- Sảng khoái, thật quá sảng khoái, rượu này thật sự quá ngon.
Tửu quỷ lau miệng, gắp một miếng cá trích và hành lấp vào miệng, chỉ cảm thấyngoài cháy sém trong non mềm, cay đến mười phần, ăn vào thật thỏa mãn mà.
Ngô Tiểu Lục thấy vẻ mặt lão hưng phấn, lòng đầy hiếu kỳ cũng uống một hớp nhỏ, sau đó lại uống một hớp lớn, ngạc nhiên nói:
- Hương vị rượu này đúng là kỳ lạ, phối hợp với mấy món ăn này, thật sự là quá sảng khoái mà.
Ngô Tiểu Lục và Tửu quỷ làm sao từng nếm qua mùi rượu như vậy, cho vào miệng vô cùng thoải mái, khẩu vị thuần sảng, hậu vị thanh tịnh, không khỏi buông lo lắng trong lòng xuống, há mồm uống ngụm to. Hai người càng uống càng hưng trí, tán gẫu càng lúc càng hăng say, tài ăn nói của Tiểu Lục tử cũng tương đối tốt, biết cái gì gọi là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng của quỷ, chỉ trong chốc lát, hai người còn chặt đầu gà, đốt giấy tiền kết bái làm bạn vong niên nữa.Mà Mã Kiều bị bỏ quên một bên lại cô đơn nhìn Thiên Hạ Vô Song bình thường trong chén của mình kia, trong lòng muốn buồn bực bao nhiêu thì buồn bực bấy nhiêu, rót vào một ngụm, lại liếc nhìn rượu ngon trong chén bọn họ, thật sự là nhạt nhẽo nha.
Lý Kỳ cũng không quan tâm tâm tình của y, uống vào một chén canh, ăn một chén cơm, sau đó lại ra sức mời Tửu quỷ và Tiểu Lục Tử uống nhiều hơn.
Rất nhanh Ngô Tiểu Lục và Tửu quỷ liền kết bạn đồng hành, đi nhà xí một chuyến, trở về tiếp tục uống, thật quá sung sướng. Qua một lúc lâu, khi bọn họ đi nhà vệ sinh lần thứ hai trở về, thùng rượu thứ nhất đã bị bọn họ tiêu diệt nhanh chóng rồi. Lý Kỳ lập tức cho người mở thùng rượu thứ hai ra.
BốpVừa uống thùng thứ hai một hồi, Ngô Tiểu Lục liền gục xuống đầu tiên, chốc lát sau dùng chút lý trí cuối cùng, chạy đến phía sau, đến nay chưa về, chắc là nôn ói, Lý Kỳ cũng lập tức sai người đi thu thập tàn cục. Mà tửu lượng Tửu quỷ hơi mạnh hơn chút, thùng thứ hai uống hơn phân nửa, lão mới bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng, nói chuyện bắt đầu líu lưỡi rồi, sau đó lại la hét phải đi nhà xí, Lý Kỳ vội vàng sai người dìu lão ra nhà xí phía sau, phỏng chừng tạm thời không về được.
Chờ hai người đều rời đi, Lý Kỳ lúc này mới thở phào một hơi, thầm nghĩ, xem ra chuẩn bị nhiều ngày như vậy không lãng phí vô ích nha. Lại nhìn vẻ mặt buồn bực Mã Kiều, ha hả nói:
- Mã Kiều, rượu còn dư lại này là của ngươi đó.
Mã Kiều hơi sửng sốt, thản nhiên nói:
- Ta không uống rượu thừa của người khác.Hắc. Ngươi ngây ngẩn như vậy còn dám ra vẻ tinh tướng trước mặt ta? mẹ kiếp, nếu không phải thời gian giữ lại bia chỉ có một lát, ta cũng không để cho ngươi uống. Sắc mặt Lý Kỳ thay đổi, cười ha hả nói:
- Đây là phần ta chuẩn bị cho ngươi từ sớm đó.
Mã Kiều nhíu mày nhìn Lý Kỳ, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Lý Kỳ cười nói:
- Loại rượu Thiên Hạ Vô Song này có nồng độ rượu thấp, tuyệt đối không thể quá mạnh, nếu ngay từ đầu ta cho ngươi uống, chỉ e ngươi uống đến già cũng không say nổi, mà ta lại không có làm nhiều, đương nhiên không thể để ngươi uống trước rồi. Ta hiểu rõ tửu lượng của Ngô Tiểu Lục và Tửu quỷ vô cùng. Nếu Tửu quỷ uống một thùng liền say, như vậy rượu này rất mạnh rồi, nếu Ngô Tiểu Lục uống liền hai thùng mà không say, như vậy nồng độ rượu này lại quá thấp, ta phải căn cứ điều nàyđể cải tiến, bây giờ xem ra, việc cải tiến của ta đã giảm bớt không ít rồi.
Mã Kiều nghe đến đó, mới bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Hoá ra Bộ soái thật sự gọi bọn họ tới thử rượu ư.
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:
- Bằng không ngươi cho rằng thế nào?
Mã Kiều ngượng ngùng nói:
- Ta cho rằng Bộ soái cố ý lấy bọn họ chọc giận ta.
- Ngươi không khỏi quá coi trọng mình rồi đó. Ngươi uống hay không, không uống ta lấy cho người khác uống.- Uống uống uống.
Mã Kiều đã sớm thèm đến chảy nước miếng, bây giờ Lý Kỳ cũng đã giải thích rõ ràng, buồn bực trong lòng y lập tức thành hư không, vội vàng nhấc thùng rượu của Ngô Tiểu Lục qua, trực tiếp rót vào miệng, lau miệng, hô to nói:
- Rượu ngon, rượu ngon, mùi vị thật sự là độc nhất vô nhị nha.
Khóe miệng Lý Kỳ cong lên mỉm cười, nói:
- Còn phải nói, đây là loại thứ nhất, tiếp sau đó có thể tiếp tục làm ra những loại sau nữa, đầu năm nay thật sự là không muốn phát tài cũng khó nha.