Hiển nhiên là không phải, mà bởi vì bà nhìn thấy tiềm lực trên người Lý Kỳ, bởi vì bà biết rõ tính nết của Tống Huy Tông, Cao Cầu có thể dựa vào đá cầu lên làm Thái Úy, vậy thì Lý Kỳ đồng dạng cũng có thể dựa vào nấu ăn để ngồi vào trên triều đình, mấu chốt vẫn là mặt mày của Lý Kỳ thanh tú, bộ dạng cũng là tuấn tú lịch sự, là bộ dạng hiếm thấy trong đám đầu bếp thời này, điều này phi thường phù hợp với ánh mắt của Tống Huy Tống. Cho nên bà kết luận sau này Lý Kỳ nhất định có thể thăng chức rất nhanh, quyết định đầu cơ kiếm lợi.
Hơn nữa thế cục trong triều lúc ấy, Vương Phủ một nhà độc đại, một phe phái của Bạch Thì Trung vẫn luôn bị chèn ép, vì vậy Bạch phu nhân cũng hy vọng sự xuất hiện của Lý Kỳ có thể đánh vỡ được cục diện này.
Hiển nhiên, bà đã đoán đúng được đoạn đầu, nhưng thật đáng tiếc là không đoán đúng được kết cục, Lý Kỳ muốn đứng cao hơn so với bà tưởng tượng nhiều.
Còn nói về Vương phu nhân thì bà ấy tương đối bảo thủ, bà vẫn luôn vâng theo việc môn đăng hộ đối, hiện tại đương nhiên bất đồng ngày xưa. Tình huống hoàn toàn trái ngược rồi, đừng nói đến Tần phu nhân là một góa phụ, cho dù còn là thiên kim đại tiểu thư chưa từng lấy chồng, là người Vương gia tiến vào cửa nhà Lý gia, thì phải là trèo cao.
Kỳ thật từ hai năm trước, Vương phu nhân cũng đã tác hợp cho Tần phu nhân cùng Lý Kỳ rồi, hơn nữa càng nhìn Lý Kỳ lại càng thích.
Điểm này trong lòng Lý Kỳ đương nhiên hiểu được, tuy nhiên điều này cũng không sao cả, bởi vì bất kể là đời sau hay là hiện tại, tâm tính của cha mẹ vẫn luôn đều như thế, bọn họ lại không cùng với các ngươi nói chuyện yêu đương, sao có thể biết được người trong cuộc khó bỏ khó chia tay, bọn họ xem trọng chính là tương lai. Đứa con của chính mình có một tương lai tốt đẹp hay không, đó mới là điều bọn họ coi trọng nhất đấy, dù sao thì bản thân ở những góc độ không giống nhay, cho nên cũng không có gì đáng trách cả. Dù sao trách móc cũng không thể cải biến được điều gì, dù sao đây là nền văn minh Hoa Hạ còn sót lại sau năm ngàn năm đấy, chính mình không chịu thua kém là được rồi.
Vương Trọng Lăng vung tay lên, không hài lòng nhìn thê tử nói:
- Bà làm gì vậy, Lý Kỳ lại không phải người ngoài, nếu hắn muốn gặp Tam Nương thì chính hắn đi là được, bà ngồi đây lo lắng vớ vẩn gì vậy.
Vương phu nhân “À … Ồ” hai tiếng, lập tức liên tục gật đầu bảo:
- Đúng đúng đúng, ta đây đều già rồi nên mới hồ đồ thế đấy.
Đổ mồ hôi! Các ngươi mà có thể coi là hồ đồ thì ta đây chính là người già si ngốc rồi. Lý Kỳ bị hai người này hát bè cho nhau khiến cho vô cùng xấu hổ, khẩn trương nói sang chuyện khác:
- Vương thúc thúc, hôm nay ta tới cửa thật ra là muốn nhắc lại chuyện xưa.
Vương Trọng Lăng hiếu kỳ hỏi:
- Chuyện gì?
Lý Kỳ nói:
- Học viện Thái sư.
Nguyên bản hắn còn muốn hàn huyên vài câu trước rồi sau đó mới nói, nhưng hiện tại xem ra, hắn cảm thấy điều này căn bản là không cần thiết.
Vương Trọng Lăng sửng sốt, nghi hoặc nói:
- Cậu lúc nào cũng nhắc tới chuyện này, ta thấy mục đích của cậu không chỉ vì muốn tìm việc cho ta nuôi sống gia đình thôi đi.
Đương nhiên không phải rồi, hàng năm ngươi lừa bao nhiêu tiền từ Túy Tiên Cư của ta trở về, ngươi còn cần nuôi gia đình à? Khôi hài quá đi! Lý Kỳ cũng không giấu diếm nữa, việc này nên làm sớm không nên chậm trễ, hắn nói:
- Vương thúc thúc cũng nên biết, hiện giờ nho học còn đang không ngừng chèn ép các học phái khác, hy vọng trở lại thời đại học thuật nho gia độc tôn, nhưng hiện tại các học phái khác đều đã vùng lên, chỉ thiếu một người cầm đầu thôi.
Vương Trọng Lăng hơi hơi kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ cậu muốn đẩy ta lên ngồi trên vị trí này?
Lý Kỳ gật đầu.
Vương Trọng Lăng kinh hãi nói:
- Vương Trọng Lăng ta có tài đức gì, không được, việc này tuyệt đối không được.
Lý Kỳ cười nói:
- Vương thúc thúc, ngài làm quan trong triều đình lâu như vậy, đức cao vọng trọng, cũng hoàn toàn đầy đủ kinh nghiệm, nếu chỉ nói riêng tài học thì chỉ sợ cũng không có người thích hợp hơn nữa, dù sao ngoài núi này còn có núi cao hơn, Tần Cối y có thể mượn Nho báo để có được sự ủng hộ của nho sinh trong thiên hạ, Vương thúc thúc sao lại tự coi nhẹ mình được, chỉ cần Vương thúc thúc đáp ứng, những việc còn lại đều không thành vấn đề, ta đây sẽ thu phục hết.
Vương Trọng Lăng nghe đến Tần Cối, trong mắt hiện lên một chút oán hận, nhưng cũng hiểu được vì sao Lý Kỳ luôn nói mãi, mục đích chắc là muốn đối kháng Tần Cối, ông ta chần chờ một lát, hỏi:
- Vậy sao chính cậu không làm đi?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Ta đây thật sự là kém tiêu chuẩn xa, hơn nữa ta còn có rất nhiều chuyện phải bận bịu, căn bản là không thể lo được tới a.
Vương Trọng Lăng liếc mắt nhìn phu nhân, Vương phu nhân cũng không so được với Bạch phu nhân, trong lòng bà cũng không nắm chắc, bà cười nói:
- Lý Kỳ, hôm nay cậu khó mà đến được một lần, đừng cứ nói chuyện công việc mãi, chuyện công việc cũng không phải nói một ngày là xong hết được đâu.
Vương Trọng Lăng liên tục gật đầu, nói:
- Vương di của cậu nói rất đúng, khó được cậu đến đây một lần, cũng đừng mang những chuyện mất hứng này ra nói làm gì, hơn nữa việc này ta cũng cần phải suy nghĩ một chút.
Lý Kỳ cũng không nóng nảy, hắn cười gật đầu:
- Không có việc gì, không có việc gì, ta đây có thể lý giải được.
Mấy người lại kéo mấy chuyện nhà ra nói, hỏi một chút xem Chính Hi ra sao, quan hệ của Lý Kỳ cùng Bạch Thì Trung đã dịu đi hay chưa, tán gẫu trong chốc lát, vợ chồng Vương Trọng Lăng lấy cớ xin lỗi không tiếp được, trước khi đi còn tặng cho Lý Kỳ vài ánh mắt quỷ dị, đơn giản chính là khiến cho hắn đi tìm Tần phu nhân.
Việc này đương nhiên không cần đến bọn họ nhắc nhở, đây chính là mục đích chủ yếu của chuyến đi này của Lý Kỳ đấy. Sau khi đi ra từ sảnh trước, Lý Kỳ liền đi theo phía sau một nha hoàn.
- Tiểu muội muội, phu nhân bây giờ đang ở đâu?
- A, Tam tỷ đang ở hoa viên đấy.
- Lại là hoa viên? Nhưng ngày này tuyết đang rơi nặng hạt, chạy tới hoa viên làm gì?
- Hàng năm vào thời điểm này, Tam tỷ đều đến hoa viên để thưởng thức hoa mai.
- Hoa mai? Đúng đúng đúng, hiện tại hình như là mùa hoa mai nở rộ.
Hoa viên của Vương phủ không thể so với hoa viên ở Tần phủ được, hoa của mùa nào cũng có, lão mập Vương Trọng Lăng này sao có thể biết thưởng thức hoa được, chỉ tùy tiện trồng vào mấy thứ, bày ra sự cao nhã của chính mình thôi.
Lý Kỳ đi đến trước cửa hoa viên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khắp nơi đều là tuyết trắng, duy chỉ có ở góc tường phía nam hoa viên là có một số cành mai, tự mình nở ra giữa thời tiết rét lạnh.
Từng đóa hoa mai vẫn như trước là màu trắng ôm lấy màu hồng, trông vô cùng xinh đẹp.
Mà ở trong một đình viện cách cây mai không xa, chỉ thấy một vị giai nhân ngồi ở đấy, mặc áo choàng màu trắng, còn thấy bên trong giấu đi một màu hồng, cũng có thể nói là trắng ôm hồng, ở trong ngày tuyết trắng mịt mùng, mặc dù chỉ thấy một bên mặt, nhưng lại trông như tuyết trắng thuần khiết, giống như hoa mai cao ở trên cành, chỉ có thể xem từ xa mà không thể khinh nhờn được.
Lý Kỳ thấy Tần phu nhân đứng một mình trong đình, khi thì ngẩng đầu nhìn hoa mai phía trên nhánh cây, khi thì cúi đầu, vì thế hiếu kỳ hỏi:
- Phu nhân nàng ấy đang làm gì đó?
Nha hoàn đáp:
- Ồ, Tam tỷ nói rằng hoa mai năm nay đặc biệt xinh đẹp, vì thế muốn vẽ lại.
Có nhã hứng thế à? Xem ra tâm tình của nàng ấy cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Lý Kỳ nhìn kỹ, thật đúng là giống như đang vẽ tranh rồi.
Nha hoàn kia lại nói:
- Xu Mật Sứ, tiểu nhân đi trước thông truyền một tiếng.
Lý Kỳ hơi ngẩn ra, lại nhìn hướng xa xa, chỉ cảm thấy con người dường như hòa làm một thể với đất trời vậy, vô cùng mê người, hắn thầm nghĩ, nàng vẽ hoa mai, ta vẽ lại người đẹp, ha ha, thật sự là chuẩn xác rồi. Lý Kỳ cười ha ha, hỏi nha hoàn kia:
- Quý phủ của ngươi có cây bút nào thích hợp cho ta dùng không?
Nha hoàn kinh ngạc hỏi lại:
- Không biết Xu Mật Sứ quen dùng loại bút gì?
- Đương nhiên là bút than củi rồi, tiện nghi dễ dùng.
- Có, có, tiểu nhân ngay bây giờ sẽ đi lấy cho ngài.
- Đi nhanh, đi nhanh đi, tiện thể tìm một tờ --- không, tìm một tờ giấy đến.
- Xu Mật Sứ là muốn?
- Vẽ tranh, tìm chút giấy vẽ đến đây là được.
- Vâng.
----------oOo----------