Cao Cầu nghe đến ngây người, ông ta không dám tin hỏi:
- Ngươi --- ngươi vừa nói gì?
- Không có tiền a!
Lý Kỳ gãi đầu đáp.
Hồng Bát Kim không thể chấp nhận điều này, ông ta nhỏ giọng nói thầm:
- Ngươi mà không có tiền, thần tiên cũng không tin được.
Tuy ông ta nói cũng rất nhỏ, nhưng do mọi người trong phòng đều bị câu nói của Lý Kỳ khiến cho sợ ngây người nên yên tĩnh vô cùng, do vậy mỗi người đều nghe được rõ ràng.
- Hồ đồ!
Cao Cầu bỗng nhiên vỗ mạnh xuống bàn, hướng Lý Kỳ chất vấn:
- Tiểu tử ngươi có biết xấu hổ không mà nói mình không có tiền?
Lý Kỳ cảm thấy mờ mịt:
- Thái úy, vì sao ta phải cảm thấy xấu hổ, ta chỉ nói sự thực mà thôi.
- Ngươi ----.
Cao Cầu bị Lý Kỳ làm cho tức giận không nói được một lời, ông ta cùng với Lý Kỳ có nhiều lần hợp tác làm ăn, hai bên coi như hiểu rõ nhau, Lý Kỳ có bao nhiêu tiền, sao ông ta có thể không rõ được.
Triệu Hoàn đứng ra hòa giải nói:
- Lý Kỳ, có phải là ngươi không muốn đánh cuộc hay không, cho nên mới lấy cớ như vậy.
- Buồn cười.
Cao Cầu phẫn nộ quát lên:
- Bọn khỉ xơ cọ này đã dám cưỡi lên đầu chúng ta, nếu không người nào dám ứng chiến, chẳng khác nào nói cho người khác rằng Đại Tống ta không người?
Mẹ! Có người thì cũng không thể phung phí thế được, Lý Kỳ buồn bực nói:
- Các vị, việc này thật đúng không phải là lấy cớ, ta thừa nhận rằng lấy thực lực của Túy Tiên Cư, không phải không bỏ ra được năm vạn quan, nhưng Túy Tiên Cư cũng không so được với Hồng gia, Chu gia, sản nghiệp của bọn họ rộng khắp gia tộc, tiền đều nắm trong tay của bọn họ, mà chúng ta thì kinh doanh với hình thức đầu tư cổ phần, một mình ta không thể quyết định được, cần phải họp để thương lượng. Hơn nữa muốn lấy ra nhiều tiền vậy cũng không phải là chuyện sớm chiều có thể giải quyết, chắc chắn đến đêm mai sẽ không lấy ra nhiều tiền thế được.
Bạch Thì Trung vội vàng đứng ra ủng hộ:
- Lý Kỳ nói không sai, mặc dù lão phu chưa từng kinh doanh buôn bán, nhưng cũng nghe tiểu nữ nói qua, muốn lấy tiền từ Túy Tiên Cư rất phiền toái.
Cao Cầu nói:
- Hữu tướng, ngài đừng nói giúp hiền tế của mình, phủ Thái úy ta làm không ít buôn bán với hắn, ta sao không biết được năng lực hắn thế nào, chỉ cần hắn muốn thì nhất định sẽ làm được.
Xem ra trong mắt Cầu ca, ta tồn tại không khác gì cái máy rút tiền. Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói:
- Thái úy, triều đình sẽ không để mặc đối phương làm vậy, chắc chắn sẽ phái người đi thôi.
Triệu Hoàn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Kỳ thật sau khi phụ hoàng biết chuyện cũng vô cùng tức giận, hơn nữa do đối phương cũng có lời mời, cho nên phụ hoàng đã phái ta đi trước tham gia, hơn nữa cùng đi còn có một đám khách ngoại quốc, đây cũng vốn là chức trách của Hồng Lư Tự.
Lý Kỳ hỏi:
- Sao lại vậy?
Hắn trong lòng nghĩ thầm, phái ngươi đi khác gì đi đưa tiền.
Bạch Thì Trung nói thêm:
- Thế nhưng đối phương có tận hai người.
Lý Kỳ lập tức hỏi:
- Không phải còn có Thái úy sao?
Tiểu tử này phản ứng nhanh thật, Cao Cầu lộ vẻ mặt khó xử nói:
- Ta đi không sẽ tốt.
Kỳ thật ông ta chỉ là không nuốt trôi được cục tức này, nhưng ông ta cũng không muốn lộ mặt, dù sao làm vậy rất huênh hoang, để một quan viên như ông ta cầm nhiều tiền như vậy đi đánh cuộc sẽ có ảnh hưởng rất ác liệt, hơn nữa hiện tại triều đình đang cổ động chống tham nhũng, tuy Lý Kỳ cũng làm quan, nhưng hắn lại không giống những người khác, thế nhân đều biết Túy Tiên Cư của hắn một ngày có thể kiếm cả đấu vàng, cho nên mặc kệ hắn lấy ra bao nhiêu tiền cũng không người có ý kiến.
Dựa vào! Lúc nãy ngươi nói hăng nhất, thì ra ngươi chỉ là loại đầu voi đuôi chuột! Lý Kỳ ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao vậy?
Triệu Hoàn giải thích:
- Thái úy hiện giờ giữ chức vị quan trọng, nếu ra mặt sẽ có chút không ổn, vì vậy chúng ta phải từ dân chúng tìm được một vị phú thương để ra mặt, cũng khiến cho đám sử tiết ngoại quốc hiểu biết được thực lực của thương nhân Đại Tống.
- Điện hạ nói rất có đạo lý
Lý Kỳ gật đầu tán thành, nhưng ngay tức khắc hắn lại nói:
- May mà ta cũng là nắm giữ chức vị quan trọng.
Vô sỉ!
Tất cả mọi người đều kinh bỉ hắn.
Triệu Hoàn ho nhẹ một tiếng nói:
- Lý Kỳ, chúng ta cũng chỉ nghe ngóng được một chút chân tướng của sự việc, nếu chuyện này do ngươi dựng lên, ngươi cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác, hơn nữa có ai không biết Túy Tiên Cư các ngươi cũng coi như một nửa thương nhân, còn là người cầm đầu thương nhân ở Đại Tống, nếu do ngươi ra mặt thì sẽ không người thích hợp hơn.
- Nhưng ---
Cao Cầu nổi giận nói:
- Nếu tạm thời ngươi không có nhiều tiền như vậy, chúng ta sẽ có ngươi vay.
Kỳ thật ông ta có thể dễ dàng xuất ra được năm vạn quan, chỉ là ông ta cũng không dám quá mức lộ liễu, cho nên ông ta mới phải kéo Hồng Bát Kim xuống nước cùng.
Mẹ kiếp! Đây này rõ ràng là không trâu bắt chó đi cày. Lý kỳ cau mày phản bác:
- Bát Kim thúc cũng được đấy thôi ….!
Hồng Bát Kim phiền muộn nói:
- Thực không dám dấu, ban đầu ta cũng muốn thử xem, nhưng ngươi cũng biết, hiện tại tiền của ta đều chuyển đến Giang Nam và Tây Bắc, trước mắt không lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy.
Lấy cớ, lý do như thế cũng quá cũ rích. Lý Kỳ vừa định nói ‘ta cho ngươi vay là được’, nhưng Cao Cầu không cho hắn cơ hội, giành trước nói:
- Lý Kỳ, ngươi đừng từ chối nữa, việc này cứ quyết định vậy đi.
Ông ta biết được chơi bài tú lơ khơ là do Lý Kỳ nghĩ ra, Hồng Bát Kim cũng không phải đối thủ của hắn, cho nên ông ta tin tưởng Lý Kỳ hơn.
Con mẹ nó. Các ngươi đã sớm thượng lượng với nhau rồi, sao vừa rồi còn dùng giọng điệu thương lượng với ta, trực tiếp hạ thánh chỉ luôn không được sao? Thật là lãng phí thời gian. Đều nói đến nước này rồi thì Lý Kỳ cũng biết không thể cải biến được, cũng chỉ có thể chấp nhận nói:
- Vậy --- vậy cũng tốt, hạ quan đi thử một lần vậy.
Sau khi đàm phán thỏa đáng việc này, đám người Cao Cầu liền rời đi.
Đợi cho đám người Cao Cầu đi rồi, Triệu Hoàn nhân lúc Lý Kỳ tiễn y thì kéo Lý Kỳ qua một bên hỏi:
- Lý Kỳ, ngươi có nắm chắc được phần thắng không?
Lý Kỳ cười khổ đáp:
- Nếu như ta nắm chắc thì lúc đấy đã đáp ứng luôn rồi, có nhiều tiền thế ta cũng muốn kiếm chút, nhưng bài bạc đánh cuộc còn phụ thuộc vào vận may.
Triệu Hoàn cau mày nói:
- Nếu mà thua thì mất mặt lắm.
Lý Kỳ thở dài:
- Vì biết mất mặt cho nên ta mới không muốn đi, chuyện này rõ ràng là đối phương chiếm ưu thế.
Triệu Hoàn cũng gật đầu nói:
- Cũng không sợ nói cho ngươi biết, ta đối với bài bạc dốt đặc cán mai, sợ rằng đến lúc đó còn kéo ngươi chân sau.
Y nói cũng có chút đạo lý, với tính cách của y, đến đấy không bị người làm thịt thì hắn cũng phải phân tâm chiếu cố y. Lý Kỳ âm thầm nhíu mày:
- Nhưng điện hạ cần thực hiện chức trách, nhất định phải có mặt.
Triệu Hoàn bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đúng vậy! Cho nên --- lần này toàn bộ phụ thuộc vào ngươi đấy Lý Kỳ ạ.
Lý Kỳ ‘a’ một tiếng, nói một cách không thế nào thuyết phục;
- Không phải thế chứ, điện hạ, ngài nói việc này phải giúp thế nào, hiện giờ ta đều là bất đắc dĩ.
Triệu Hoàn vỗ vai hắn an ủi:
- Ngươi làm được, bổn vương hết sức tin tưởng ngươi. Tốt lắm, bổn vương cáo từ trước.
Y nói xong cũng nhanh chóng chuồn mất.
- Ai, điện hạ, ta ----
Lý Kỳ đang muốn nói mình cũng không nắm chắc, nhưng Triệu Hoàn chạy so với người khác còn nhanh chút, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng. Lý Kỳ tức giận trợn mắt mắng:
- Lãnh đạo đúng là lãnh đạo! Rất con mẹ nó không có trách nhiệm, xem ra lần này đi sẽ dữ nhiều lành ít.