Lý Kỳ lén thở dài, nói:- Cô tới học viện chính là muốn để người ta quên cô đi, sống một cuộc sống của người phụ nữ bình thường.
- Ừ, ta không muốn sống cuộc sống mà ngay cả quyền lập gia đình cũng không có, nhưng thường thì đều là chuyện không như mong muốn.- Sao cô lại nói với ta những chuyện này?
- Bởi vì ta muốn cho ngươi biết, ta đã chấp nhận rồi.
Ta không muốn tiếp tục nữa, ta thực sự rất mệt mỏi.Điều này không chỉ khiến Lý Kỳ nhớ tới lời xưa, cuộc sống giống như chà đạp. Nhưng khi ngươi không thể chống lại được, chỉ có thể im lặng hưởng thụ. Liền hỏi:
- Cô định đi tìm Thái đại gia?Mắt Phong Nghi Nô rưng rưng lệ nói:- Đúng vậy, Thái đại gia ta rất hiểu, không đạt được mục đích, quyết không bỏ qua. Bây giờ Hoàng thượng cũng đã hứa rồi, nếu còn tiếp tục, ta không những làm liên lụy tới ngươi, mà còn liên lụy tới Sư Sư tỷ tỷ. Đó là điều mà ta không muốn nhất.- Nhưng cô đã liên lụy tới ta rồi.
Cô nghĩ là cô có thể giải trừ được sự oán hận của Thái đại gia đối với ta sao?Phong Nghi Nô gật đầu nói:- Ta tin là ta có thể làm được.
- Cô vẫn thực sự rất tự tin.Lý Kỳ bỗng bật cười ha hả, nói:- Quả thực, uy lực của lời bên gối thật không thể khinh thường được, đó hầu như là cách duy nhất rồi. Nếu không, ta đưa cô đi, như vậy hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn.Phong Nghi Nô sửng sốt, hai mắt đau khổ, gật đầu nói:- Nói trước mặt cũng được.- Vậy bây giờ đi thôi.Phong Nghi Nô khẽ gật đầu, bước chân đi.Lý Kỳ liền kéo nàng lại, kinh ngạc nói:- Dựa vào! Nha đầu cô đi thật ư.Phong Nghi Nô bàng hoàng nhìn Lý Kỳ.Lý Kỳ thực sự muốn nhìn ánh mắt của người phụ nữ này, nói:
- Đại tỷ, cô đừng hành động theo cảm tính nữa được không? Vừa rồi cô đã gây cho ta rắc rối lớn rồi, sao cô lại không chịu tỉnh ra.Phong Nghi Nô nói:- Bây giờ ta đang tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào. Hơn nữa, chuyện này ta cũng đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định, dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn, sớm hay muộn cũng có gì khác đâu.
- Ách … vậy ta còn nguyện vì muội mà hành động theo cảm tính.Lý Kỳ không nói gì với người phụ nữ này nữa, nói:
- Ta mặc kệ muội nghĩ thế nào. Sau này muội nghĩ thế nào đều được. Nhưng, lần này ta tuyệt đối không thể cho phép muội làm như vậy. Lý Kỳ ta dù chẳng phải là quân tử gì, nhưng cũng không có thói quen lấy phụ nữ ra làm bia đỡ đạn. Muội đi chuyến này, e là cả đời ta cũng không ngẩng đầu lên được.Phong Nghi Nô nói:
- Nhưng ngài ăn nói thế nào với Thái đại gia? Nói không chừng bây giờ ông ta đã tới phủ Tần rồi.
Lý Kỳ tức giận nói:- Muội quá xem thường người ta rồi, sao ta phải ăn nói với gã ta? Chuyện này muội đừng để ý làm gì, trước tiên tìm một chỗ ngủ một giấc ngon đã. Ngày mai nếu muội thấy mặt trời vẫn lên, điều đó có nghĩa là không sao. Nếu không, muội chuẩn bị sẵn giấy tiền đốt cho ta đi.Phong Nghi Nô ngây người ra, liền phản ứng lại, lửa giận trong lòng phun lên, phát tiết ra ngoài:
- Lý Kỳ, ta không đùa với ngài. Ngài biết ngài đã đắc tội với loại người nào không?Người phụ nữ này quả đúng là vô pháp vô thiên! Lý Kỳ kéo cô ấy lại, giơ tay lên, chỉ nghe thấy một tiếp bốp, bàn tay đã “hung hăng” đặt lên cặp mông tròn trịa đó bốp một cái, thất kinh, oa! Thật đúng là tính đàn hồi rất tốt! Miệng quát lớn:
- Phong Nghi Nô, muội trách cái gì mà trách? Bổn đại gia làm việc còn cần muội bàn mưu tính kế nữa à? Kế chó má gì cũng không soi mặt vào nước tiểu mình mà xem? Muội nghĩ mình là ai chứ? Quán thế âm cứu khổ cứu nạn sao? Đơn giản là một cô gái ngốc nghếch.Phong Nghi Nô choáng váng, kinh hãi nhìn Lý Kỳ trước mặt, nói:
- Ngài … ngài ….- Tát vào mông muội đúng không!
Có gì mà tài giỏi. Muội không phải là muốn tìm chỗ dựa sao? Hà tất phải chạy xa vậy? Trước mắt muội không phải có một cao soái giàu có, muốn tìm thì tìm ta đi.
- Ta … ngài muốn làm gì? Không cần.Không chờ Phong Nghi Nô nói xong, một chiếc miệng nóng hổi bịt chặt lấy bờ môi đầy đặn, gợi cảm của đó của nàng. Một tiếng vang lớn trong đầu nàng, tim nàng đập thình thịch, cảm giác như bỗng chốc đã mất đi vài phần.Tên Bộ soái này quả đúng là kẻ tài nghệ to gan.
Theo nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, Mã Kiều liền quay người đi, nhân tiện kéo theo huynh đệ của mình quay người bước đi.
- Ngươi … khốn kiếp … đừng đừng ….Phong Nghi Nô cố gắng giãy giụa, dùng cả chân tay, nước mắt tuôn trào.
Nhưng Lý Kỳ ôm chặt lấy eo nàng, nhân lúc nàng nói chuyện, đầu lưỡi liền thuận thế xông vào trong, thưởng thức sự ngọt ngào trong miệng nàng.Nước mắt trên mặt Phong Nghi Nô rơi xuống càng nhanh, nhưng trong lòng lại kiềm chế ái dục đã lâu rồi cũng nhất thời bộc phát ra, cơ thể dần mềm nhũn ra, không còn sức lực, suy nghĩ phiêu diêu, mật ngọt trong lòng hòa quyện vào với bi ai, quả nhiên là nhu tràng bách chuyển, cảm giác lẫn lộn.Lý Kỳ bây giờ cũng không muốn nghĩ quá nhiều nữa, chỉ muốn hòa mình vào người con gái vừa yêu vừa hận trước mặt này.
Dưới nụ hôn cuồng nhiệt của Lý Kỳ, Phong Nghi Nô bắt đầu ngượng ngùng, ngây ngô đáp trả. Nhưng đúng lúc này, nàng bỗng nhớ tới mọi chuyện đã quá, trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương.
Đối với những ngọt ngào mong muốn đã lâu này, nàng thực sự rất không cam lòng, phẫn nộ, sợ thoáng chốc trong người tràn ngập lên, vô thức cắn mạnh một cái.- A!Lý Kỳ bị cắn đau kêu lên một tiếng, cũng tỉnh lại, sờ lên môi, nhưng thấy trên ngón tay đã dính máu tươi. Hắc, người phụ nữ này đúng là tạo phản! Hắn lại tiếp tục đè lên Phong Nghi Nô, tức giận nói:
- Muội dám cắn ta, xem ta không cắn lại.Nhưng lần này hắn lại không yêu tiếp được nữa.Phong Nghi Nô ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, bỗng tức giận nói:
- Sao huynh không cắn nữa, huynh cũng đã cắn rồi đó thôi!Lý Kỳ thoáng sửng sốt, ánh mắt thương tâm tuyệt dục đó khiến lòng hắn áy náy không ngừng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt sắc này, dịu dàng nói:
- Xin lỗi.Phong Nghi Nô bỗng ngả đầu vào lòng Lý Kỳ, khóc lớn, đôi bàn tay trắng nõn đấm lên ngực Lý Kỳ, vừa khóc vừa nói:
- Ta hận huynh, ta hận huynh, sao ngươi lại ức hiếp ta? Sao huynh ngay cả chút tôn trọng như vậy cũng không tha cho ta? Vì sao huynh ghét ta như vậy lại năm lần bảy lượt giúp ta? Vì sao huynh lại khinh thường ta? Vì sao huynh lại muốn ta hận huynh?Mắt Lý Kỳ ngấn lệ, lúc này hắn mới hiểu mình yêu người phụ nữ này nhiều thế nào, cũng hiểu hành động vô tình ngả ngốn lúc đó của mình lúc đầu đã làm tổn hại tới cô ấy lớn thế nào. Hai tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy Phong Nghi Nô, khẽ nói:
- Dù muội hận ta thế nào, nhưng lần này xin muội hãy tin ở ta. Ta nhất định sẽ để muội hận ta cả đời.Cách đó không xa, một bóng dáng người đẹp cưỡi ngựa, nhìn thấy cảnh tượng này, ngẩng đầu lên thở dài một tiếng, lẩm bẩm:- Rốt cuộc ta cũng có thể tin được người đàn ông có điểm yếu chí mạng này hay không?Nàng nói xong ghìm dây cương lại, lại một lần nữa biến mất trong màn đêm.