- Tại sao lại không có quan hệ, thực không dám dấu diếm, nhắc tới người này ta liền một bụng hỏa. Lý Kỳ nghĩ đến là bực, nói: - Lúc trước ta luôn luôn dặn dò y, nhất định không thể để cho Cao thị trốn đến Nam Ngô, tốt nhất có thể ở Đại Lý liền tiêu diệt liên quân Cao - Nam, nhưng --- nhưng ngươi xem một chút y đã làm những chuyện gì, không chỉ để cho Cao thị chạy mất, hơn nữa còn để cho bọn họ dẫn bốn năm vạn binh mã tới đây, nếu không phải hiện tại thế cục còn không ổn, ta đều hận không thể làm thịt y, thật sự là lý nào lại như thế.
Lý Kỳ trừng mắt hai mắt, cắn chặt răng, bộ mặt dữ tợn, chính là giận không kềm được, giống như đang đàm luận với kẻ thù giết cha mình vậy, trong lòng thầm nghĩ, con bà nó gâu, đấu kỹ xảo diễn kịch, lão tử còn chưa từng thua quá ai a!
Triệu Tinh Yến từ đầu đến cuối đều cúi đầu, thưởng thức trà, chỉ có điều thân thể có chút run rẩy rất nhỏ, nàng tuy rằng không nói câu nào, nhưng cũng thực không dễ dàng a, hiện giờ đánh chết cũng không được cười nha, nếu không liền phá hết cả màn diễn.
Đoàn Chính Nghiêm và Đoàn Thế Văn nhìn nhau liếc mắt một cái, vẻ mặt đều là quái dị.
Đoàn Thế Văn ngượng ngùng nói: - Xu Mật Sứ, việc này và Ngô Tướng quân ---
Không đợi y nói xong, Lý Kỳ lên đường: - Đoàn huynh không cần vì người như thế mà cầu xin tha thứ, Chiết Ngạn Chất đã đem tình huống lúc đó báo cho biết ta, y rõ ràng đã có cơ hội tróc nã Cao thị đấy, tuy nhiên lại thả Cao thị chạy, nếu ta không xử trí y bằng Quân pháp, sao có thể phục chúng.
Hắn càng nói, trong lòng Đoàn Chính Nghiêm lại càng phát hổ thẹn, khoát tay một cái nói: - Xu Mật Sứ bớt giận, bớt giận, mời trước hết nghe ta một lời.
Lý Kỳ nói:
- Đại Lý Vương cứ việc nói là được, ta biết rằng, Ngô Giới làm việc bất lợi, cũng đã mang đến phức tạp rất lớn cho các ngươi, các ngươi muốn xử trí Ngô Giới như thế nào, cứ việc nói ý kiến.
Càng nói càng rối loạn, Đoàn Chính Nghiêm có khổ khó nói nha, vội vàng nói: - Không không không, Xu Mật Sứ đã hiểu lầm, việc này không có liên quan gì đến Ngô Tướng quân, đều --- đều là Đoàn mỗ mắt bị mù, nhờ vả sai người, mới khiến cho Cao tặc chạy trốn tìm được đường sống.
Không thể tưởng được Đoàn Chính Nghiêm này lại thành thật như vậy. Triệu Tinh Yến nghe vậy chỉ muốn cười, nhịn thế này thật sự là vất vả a!
- Gì cơ?
Lý Kỳ "ngẩn ra", nói: - Cái này --- cái này có quan hệ gì với Đại Lý Vương, Ngô Giới là người ta phái đi, lỗi của y dù thế nào cũng không thể tính đến trên đầu Đại Lý Vương ngươi được a!
Đoàn Chính Nghiêm nói: - Ngô Tướng quân ở Đại Lý nhiều lần giúp ta chuyển bại thành thắng, lập nhiều công lao hãn mã, thậm chí có thể nói là công lao to lớn, một trận chiến Kim Sa giang, lại tiêu diệt tất cả chủ lực Cao tặc, tình huống lúc đó, Cao tặc đích thật là có chạy đằng trời, nhưng khi đó ta có chút coi thường, nghĩ đến Cao tặc là cá trong chậu, vì thế ta khiến cho đứa con lớn nhất không nên thân của ta kia tới đuổi bắt Cao tặc, nào biết lại bị Cao tặc đánh cho đại bại mà về, như vậy mới để cho Cao tặc bỏ trốn mất dạng, nếu ta trực tiếp khiến Ngô Tướng quân tiến đến, làm sao còn có nhiều chuyện như vậy.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Đại Lý Vương chuyên nay la thât sao?
Đoàn Chính Nghiêm nói: - Câu nào cũng là thật.
Lý Kỳ rất là "Xấu hổ" nói: - Ta đây chẳng phải là trách lầm Ngô Giới rồi sao?
Đoàn Thế Văn buồn bực nói: - Chẳng lẽ Ngô Tướng quân không có đem việc này nói cho Xu Mật Sứ?
Ách.... Không xong! Hình như diễn quá rồi. Lý Kỳ sửng sốt xuống.
Triệu Tinh Yến thiếu chút nữa bật cười, vội vàng nói: - Các hạ có điều không biết, Xu Mật Sứ trị quân đặc biệt nghiêm khắc. Thuộc hạ chỉ có thể phục tùng, ai cũng không dám tranh luận, hơn nữa Xu Mật Sứ ghét nhất chính là giải thích, cho dù như lời Đại Lý Vương nói, cũng mặc kệ quá trình như thế nào, từ kết quả mà xem, Ngô Giới đích xác là không hoàn toàn nhiệm vụ, y phải bị trách phạt.
Hoàn hảo, ta có một lão bà thông minh ở đây. Vợ chồng binh ta đây đều lên tiếng rồi, các ngươi còn không quỳ, vậy ta đây thật sự là quá thất bại rồi. Lý Kỳ lập tức chuyển tới lưỡng đạo ánh mắt cảm kích.
Đoàn Chính Nghiêm nghe vậy âm thầm tắc luỡi, nghĩ thầm rằng người này tuổi còn trẻ mà không thể tưởng được lại trị quân nghiêm minh như thế. Chỉ có điều ủy khuất Ngô Tướng quân kia, ôi, nếu ta có được nhân tài thế này, sao còn có thể nhẫn tâm trách cứ y chứ. Cho dù là cùng y cùng ngồi cùng ăn, ta cũng cam tâm tình nguyện a!
Giờ càng nghĩ ông ta lại càng buồn bực.
Đoàn Thế Văn biết rằng việc này hoàn toàn là trách nhiệm của Đoàn thị bọn họ, tránh nặng tìm nhẹ nói: - Nhưng việc này với việc Xu Mật Sứ thu nhận và giúp đỡ Cao thị thì có quan hệ gì cơ chứ?
- Tại sao không có quan hệ? Lý Kỳ thở dài: - Trời cao có đức hiếu sinh. Lúc trước ta thấy Thanh Long Phủ đã là cá trong chậu, không đành lòng lại khiến cho sinh linh lầm than, vì thế muốn chiêu hàng đối phương, nguyên bản mọi chuyện đều tiến triển vô cùng thuận lợi, nhưng nào biết đâu rằng, lúc này Cao thị dẫn bốn năm vạn đại quân chạy đến, điều này làm cho Thanh Long Phủ lại dấy lên một tia hy vọng, đàm phán cũng gặp phải trở ngại.
Triệu Tinh Yến bổ sung: - Ngay lúc đó thế cục vô cùng phức tạp, trong Thanh Long Phủ liền vì thế mà cãi vã không ngớt, chúng ta mất sức rất lớn mới khuyên được bọn họ động tâm, nhưng Cao thị vừa đến, phái chủ chiến Thanh Long Phủ lại chiếm được thượng phong, có thể nói như vậy, một khi Cao thị nhập trú Thanh Long Phủ, như vậy một trận chiến này là không thể tránh né.
Lý Kỳ nói: - Nói vậy, song phương nhất định phải có một phen chém giết thảm thiết, thậm chí còn khả năng kéo các ngươi xuống nước, đây không phải tình huống mà ta cùng Hoàng thượng hy vọng nhìn thấy, vì để tránh cho chúng ta chiêu hàng sắp thành lại bại, ta chỉ có thể đi trước một bước chiêu hàng Cao thị trước. Phải, ta biết ân oán giữa Cao thị và các ngươi, nhưng hy vọng Đại Lý Vương có thể theo góc độ đại cục mà nhìn, nếu Cao thị quy hàng, như vậy có thể tránh cho mấy vạn người hy sinh, tin tưởng đổi lại là Đại Lý Vương đồng dạng cũng sẽ làm như vậy, sự thật cũng chứng minh, một nước cờ này của ta là đi đúng rồi, Cao thị vừa đầu hàng, Thanh Long Phủ lập tức quy hàng.
Không thể không nói, đây là một cái lý do cực kỳ hoàn mỹ.
Hơn nữa truy cứu gốc rễ, sai lầm căn nguyên vẫn là một quyết định sai lầm lúc trước kia của Đoàn Chính Nghiêm, tuy rằng Lý Kỳ không có nói rõ, nhưng hắn nói khéo khiến Đoàn Chính Nghiêm chính mình nói ra, nếu không ngươi lúc trước không cẩn thận để cho Cao thị chạy, làm sao lại có hôm nay, ta không đi trách tội ngươi, coi như là cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi còn tới tìm ta vấn tội?