Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về tư, Lý Kỳ tuyệt đối không muốn vị đại anh hùng này cả đời gặp nhiều trắc trở, lại một lần nữa vì không thể thấy được Đại Tống quật khởi, mà không cam lòng ra đi. Về công, trong bố cục của hắn Đăng Châu chiếm vị trí quan trọng. Song, nhân tài trong tay hắn mới chỉ có mấy người ít ỏi, mà đám người Nhạc Phi vẫn chưa trưởng thành, e là Hàn Thế Trung không muốn tới Phúc Châu, sợ là cũng không thể đảm nhiệm được trọng trách ở đó, duy chỉ có Tông Trạch văn võ song toàn là thích hợp nhất. Không hề khoa trương chút nào, sức khỏe của Tông Trạch ảnh hưởng trực tiếp tới toàn bộ bố cục. Lý Kỳ sao có thể không lo lắng cho được. Tông Trạch chỉ cần sống thêm được một năm, đó chính là cái phúc của Đại Tống, cũng là cái phúc của hắn rồi.

Mặc dù là người làm ăn thì nói chuyện làm ăn. Khi ngươi không còn đáng giá với đồng tiền này, cũng không ai muốn tìm tới ngươi. Đó cũng là đạo lý đơn giản.

Tông Trạch luôn vì mình không có bản lĩnh, lại không có đất dụng võ, mà cảm thấy thất vọng. Tuy nhiên, biểu hiện coi trọng của Lý Kỳ hiện giờ, đối với khả năng của y mà nói cũng là sự đảm bảo vô cùng. Đừng thấy Lý Kỳ còn trẻ mà cho rằng địa vị hiện tại của Lý Kỳ mà muốn nhận được sự ưu ái của hắn thì không phải là chuyện đơn giản chút nào. Có câu nói là kẻ sỹ chết vì người tri kỷ, trong lòng Tông Trạch không khỏi xúc động.

Lý Kỳ thấy Tông Trạch đồng ý, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn có thể làm được cũng chỉ có tới đây mà thôi. Tiếp theo thì còn phải tùy thuộc vào sự sắp đặt của ông trời. Đơn giản cũng không nên nghĩ quá nhiều, lại cùng Tông Trạch nói về tình hình của Đăng Châu.

Tông Trạch nói tới chuyện công, lập tức mặt mày hớn hở. Suy nghĩ chôn chặt trong lòng đã lâu được nói ra hết, nhưng nói tới cuối cùng cũng không thể thoát khỏi địa chủ cường hào. Dù sao, từ xưa tới nay, đất đai mới là căn bản của người dân! Nói:

- Nói vậy Kinh tế sử cũng biết, trước đây ta đã từng tới Đăng Châu rồi. Về chuyện anh em Đào Thị tạo phản lần này cũng có cơ sở rồi. Huynh đệ họ tạo phản chỉ vì Tri phủ tiền nhiệm Đăng Châu ngu ngốc vô đạo. Đây chính là ân oán cá nhân, mà sở dĩ người dân ở đó hưởng ứng với họ đều là vì không có đất mà lại phải nộp thuế. Sự thực là không thể sống nổi, mới khiến cho họ đi tới bước đường cùng này.

Nói tới đây, y lại thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Ban đầu khi ta ở Đăng Châu làm thông phán cũng đã có tình trạng này rồi. Chỉ là quan điền Tông Thất bá chiêm hàng trăm hecta rồi. Hơn nữa đều là đất cằn sỏi đá. Nhưng việc thu thuế nông vẫn đổ lên đầu người dân. Vì vậy ta đã dâng tấu lên triều đình. Sau khi triều đình biết chuyện, mới miễn trì khoản thuế này. Nhưng, không ngờ đến giờ lại biến thành như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Triệu Tinh Yến hừ lên một tiếng, nói:

- Lợi dụng loại đất cằn sỏi đá này đề cướp lấy thu nhập từ thuế, nâng cao thành tích và ham tư lợi. Ở Đại Tống ta sớm muộn cũng đã quen rồi, quả thực đã khiến cho người ta trơ trẽn rồi.

Lý Kỳ quay đầu sang nhìn Triệu Tinh Yến, nói nhỏ:

- Đừng nói ta không nhắc nhở cô, cô hình như cũng là hoàng thân quốc thích.


Triệu Tinh Yến sửng sốt, cũng cảm thấy lời nói này được nói ra từ miệng hắn có điều không ổn lắm, không khỏi lúng túng.

Lý Kỳ đã chiếm được thế thượng phong từ Triệu Tinh Yến, trong lòng cảm thấy rất đỗi vui mừng. Hắn bật cười, khẽ nói:

- Tông Tri phủ yên tâm đi, chuyện này rất dễ giải quyết, không sao, không sao.

Thế lực ở phương diện này rắc rối phức tạp, có lẽ là khó giải quyết nhất mới đúng. Tông Trạch không hiểu ra sao cả, liền hỏi:

- Vậy không biết Kinh tế sử có hướng giải quyết thế nào?

Triệu Tinh Yến liền nhắc nhở:

- Chuyện này ngươi đừng có nói linh tinh, bậy bạ đấy. Những khu đất đó phần lớn đều là Hoàng thượng phong ban, hợp lý hợp pháp. Nếu ngươi có hành động thiếu suy nghĩ, vậy thì những tông thất đó cũng không phải dễ động tới đâu.

Lý Kỳ lừ mắt nói:

- Chuyện này ta đương nhiên là biết rồi. Trước mắt ta không phải có một tấm gương rồi sao.

- Thật là lòng tốt không dễ báo đáp.

Triệu Tinh Yến hừ lên một tiếng, lại nói:

- Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu, mau nói đi, rốt cuộc ngươi có cách gì?


Lý Kỳ cười hì hì nói:

- Cô cũng là tông thất, vấn đề nhạy cảm này ta thấy cô nên tránh mới đúng.

Triệu Tinh Yến cười lạnh một tiếng, nói:

- Ban đầu khi ngươi nói tới đề tài nhạy cảm này, vì sao ngươi lại không nói để ta tránh ra, ngược lại còn tới cửa thỉnh giáo?

- Khụ khụ khụ, thôi được, thôi được, ta sợ cô rồi.

Lý Kỳ sợ nàng lại làm ra chuyện không thể lường trước được, liền ngăn nàng lại, nói:

- Kỳ thực chuyện này ta đã giải quyết rồi.

- Hả?

Hai người Tông, Triệu đều hiện rõ vẻ kinh ngạc, trong mắt đầy hoài nghi.

- Không tin à!

Lý Kỳ lấy từ trong áo ra hai ba tờ giấy, nói:

- Các ngươi nhìn xem. 

Tông Trạch liền cầm lên xem, thấy là một khế ước, hơn nữa lại là khế ước của một vị tông thất ở Đăng Châu. Phía sau là một tờ giấy ủy quyền, nói rõ miếng đất này ủy quyền cho Thương vụ Cục toàn quyền xử lý. Trong lòng càng thấy kinh ngạc hơn, chuyển lại cho Triệu Tinh Yến xem.

Triệu Tinh Yến xem xong, không dám tin nói:

- Chuyện …. Chuyện …. Rốt cuộc là ngươi làm thế nào mà có được?

Lý Kỳ tức giận nói:

- Vì sao ta làm được? Thôi xin đi, ta căn bản chẳng phải làm gì cả, là họ tới cửa cầu xin ta được chưa? Hơn nữa Thái tử điện hạ đi theo cạnh họ nói, ta mới càng không muốn đồng ý. Ta cũng không ngại thật cho ngươi biết, chuyện này ta có lẽ đã bị thiệt thòi lớn rồi.

Tông Trạch kinh ngạc nói:

- Vậy rốt cuộc chuyện này là thế nào? Vì sao họ lại giao hết cho Thương vụ Cục xử lý?

Lý Kỳ cười nói:

- Xem ra Tông Tri phủ không hiểu lắm về cách của ta rồi! Cái gọi là đất cằn sỏi đá cũng chính là đất cằn cỗi. Những khu đất này ngay cả cỏ cũng không mọc lên nổi, càng huống hồ là hoa màu. Rơi vào tay họ, họ cũng chỉ có thể dựa vào đó mà bóc lột người dân, đổi lấy một chút lợi ích cỏn con. Nhưng, rơi vào tay ta thì lại khác. Khu đất đó có thể trở thành khu đất quý sinh ra vàng bạc. Thực không dám giấu, ta vốn muốn ép giá thấp xuống, thu mua những mảnh đất cằn cỗi này. Cũng thực sự là họ cũng đủ thông minh, trước tiên đã tới cửa cầu xin ta, còn nhờ vả rất nhiều ân tình, ta mới đồng ý, hừ! Còn muốn bóc lột người dân, nếu để ta tức lên, ta sẽ không chỉ ép họ bán cho ta giá thấp, mà còn phải nhìn ta phát tài.

Lời nói đầy ngang ngược này!

Triệu Tinh Yến biết Lý Kỳ từ trước tới giờ luôn có chủ ý xấu, cũng tin vào lời nói của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK