Bạch phu nhân đột nhiên cười ha ha nói: - Thái úy, ngài và Lý kỳ cũng không phải quen biết một hai ngày, sao hắn lại để lại một tai họa ngầm như vậy bên người chứ.
Cao Cầu hiếu kỳ nói: - Nói vậy là sao?
Bạch phu nhân nói:
- Thái úy đừng quên, thương thuế bây giờ đã đạt chín phần thu nhập của quốc khố, mà cải cách lần này, địa vị của thương nhân được nâng cao rất nhiều, đây đều là thứ mà Lý Kỳ cho thương nhân, những thương nhân kia dĩ nhiên sẽ coi hắn là ân nhân. Bây giờ lực lượng của thương nhân cũng không thể khinh thường được. Còn nhớ lúc trước tất cả thương nhân Đông Kinh đóng cửa tập thể, những sĩ đại phu kia cũng chỉ có khuất phục thôi sao. Theo sự phổ biến của cải cách, địa vị của thương nhân sẽ tiếp tục tăng lên, đến cuối cùng sẽ phát triển thành cái gì, không ai có thể đoán trước được. Sĩ đại phu muốn báo thù Lý Kỳ, đầu tiên phải qua được cửa ải của thương nhân đã.
Cao Cầu à một tiếng, cười gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, ta thiếu chút nữa đã quên mất điểm này. Ừm, Bạch phu nhân nói có lý, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
Bây giờ bọn họ đích thật rất khó xử, bởi vì bọn họ cũng là sĩ đại phu, địa vị của sĩ đại phu đi xuống, bọn họ cũng sẽ chịu cơn sóng này. Hơn nữa giai cấp sĩ đại phu sẽ đối đãi với bọn họ thế nào đây, nhưng bên này lại là Lý Kỳ, Lý Kỳ không tốt thì bọn họ càng thương tổn nhiều hơn.
Thái Kinh cười nói: - Việc chúng ta có thể làm không nhiều lắm, còn không bằng không quan tâm đến.
Bạch phu nhân lắc đầu nói: - E rằng không thể đủ. Lý Kỳ quay lại chắc chắn sẽ bảo Tuần san Đại Tống Thời đại đăng việc này lên, sau đó tuyên truyền khắp nơi, Xu Mật Sứ phạm pháp cùng tội với thứ dân, mượn việc này nâng cao danh vọng của hai viện, cũng có thể mượn việc này đe dọa sĩ đại phu, cho nên e rằng Thái sư sẽ bị liên lụy vào đó.
Dù sao Lý Kỳ là con rể của bà, bà đã dự đoán được Lý Kỳ sẽ mang phiền toái cho Thái Kinh, cho nên trước tiên châm một châm dự phòng cho Thái Kinh.
Thái Kinh ha ha nói: - Lão phu cũng đoán được, có điều việc này không sao cả. Tuần san Đại Tống Thời đại cứ đăng theo sự thật là được, có cái gì thì viết cái đó, lão phu đã bảo người chuẩn bị từ sớm rồi, đợi sau khi Lý Kỳ bị thẩm phán lần hai thì lập tức phát ra ngoài.
Cao Cầu cười nói: - Đăng việc này đối với cá nhân Lý Kỳ mà nói cũng không phải là một chuyện tốt, nói không chừng những người đó còn vỗ tay khen hay mà không biết bại cục của họ đã định rồi.
Lại ba ngày trôi qua, cuối cùng Lý Kỳ về đến Kinh thành rồi. Đến Kinh thành, Lý Kỳ không dám rêu rao khắp nơi giống như phủ Đại Danh vậy, ở đây có quá nhiều người quen, mặt mũi của hắn cũng không gánh nổi nha, sai người lấy vải bố che xe tù lại, buổi tối lặng lẽ vào thành.
Sau khi vào thành thì trực tiếp đi đến Tư Pháp Viện.
Nếu đã phải diễn thì phải làm trọn vẹn, không thể để người ta mượn cớ, tù phạm phải có dáng vẻ của tù phạm, quy trình nên làm thì phải làm.
Đi vào Tư Pháp Viện, Lý Cương, Mao Thư đã chuẩn bị tiệc đợi từ sớm rồi.
- Đại nhân, dẫn Xu Mật Sứ đến rồi.
- Mau mau mời vào.
- Dạ.
Sau khi sai nha dẫn Lý Kỳ vào nội đường, Lý Cương vung tay nói: - Các ngươi đi xuống trước đi.
- Dạ.
Sai nha vừa mới lui ra, Lý Cương, Mao Thư vội vàng đứng dậy, đến trước mặt Lý Kỳ vái dài nói: - Xu Mật Sứ xả thân vì nghĩa, trong lòng chúng ta vừa kính nể vừa cảm kích, không biết lấy gì báo đáp, kính xin Xu Mật Sứ nhận một lễ của chúng ta.
Lý Kỳ ha ha nói: - Lễ thì miễn đi, chỉ cần các vị đừng lạm dụng tư hình với ta thì được rồi.
- Không dám, không dám.
Lý Cương vươn tay ra nói: - Xu Mật Sứ mời ngồi.
- Việc này không tốt lắm đâu, ta đang mặc áo tù đó, vẫn là các vị ngồi đi.
Nói xong Lý Kỳ ngồi xuống gần đó.
Lý Cương đích thân châm trà cho hắn, phải biết là Lý Cương cũng là người cương trực công chính, nhưng chén trà này ông ta thật sự không châm không được, ông ta cũng cam tâm tình nguyện. Nói thẳng ra, Lý Kỳ làm nhiều việc như vậy, bản thân không nhận được chút lợi ích nào, toàn bộ đều vì hai viện, trong lòng Lý Cương vô cùng rõ ràng, ân tình này cũng không nhỏ nha!
- Làm phiền rồi.
Lý Kỳ cầm ly trà lên làm ấm tay.
Mao Thư nói: - Chuyến này của Xu Mật Sứ thuận lợi chứ.
- Vô cùng thuận lợi, chỉ là không thể lập tức gặp mặt thê nhi ta. Lý Kỳ thở dài một hơi nói.
Lý Cương nói: - Ta có thể lập tức cho người mời họ đến.
Lý Kỳ khoát tay nói: - Không cần, ta cũng không muốn để các nàng nhìn thấy dáng vẻ này của ta, đợi sau khi ra ngoài gặp cũng không muộn, chắc khoảng một hai ngày thôi.
Lý Cương nói: - Để Xu Mật Sứ chịu ủy khuất rồi.
Lý Kỳ uống ngụm trà, nói: - Chịu ủy khuất không quan trọng, quan trọng là ủy khuất này chịu có đáng giá hay không, đừng để ta ngồi tù uổng một chuyến, đây mới là điều ta coi trọng nhất. Ở Đông Kinh có Hoàng thượng, có hai vị ở đây, luật pháp mà Lập Pháp Viện ban hành có thể phổ biến nhanh chóng, nhưng đây chỉ là giả tượng, quan trọng vẫn là ở địa phương. Nếu không thể phổ biến ở địa phương, luật pháp này sớm muộn cũng sẽ trả lại cho Lập Pháp Viện, hơn nữa bây giờ là cơ sở, nếu không đặt xong cơ sở này, thì đừng nói đến sau này.
- Phải, những gì chúng ta làm vẫn không đủ. Lý Cương gật đầu, lại nói: - Có điều xin Xu Mật Sứ yên tâm, Hoàng thượng đã phong Trần Đông làm Kiến pháp Tuần sát sứ, phối hợp với hai viện xây dựng Lập Pháp Viện ở các châu huyện, hơn nữa còn phải nghiêm trị những người nuôi dưỡng tư kỹ nữa.
- Trần Đông?
Lý Kỳ sửng sốt, ha ha nói:
- Lần này thú vị, chỉ dựa vào việc này, ta hồi vốn rồi, tiếp theo thì xem lợi nhuận thôi.
Mao Thư nghe được mà nghĩ thầm, Xu Mật Sứ không hổ xuất thân là thương nhân, mở miệng ngậm miệng đều là hồi vốn, lợi nhuận.
Lý Kỳ lại hỏi: - Đúng rồi, suýt chút đã quên, Hoàng thượng dự định xử lý ta thế nào?
Lý Cương thoáng chần chờ, nói: - Việc này vẫn là lần đầu xảy ra, trước mắt vẫn chưa có luật pháp về chuyện này, mà Hoàng thượng cho rằng quan viên phạm pháp, tội nên tăng một bậc, cho nên đề nghị Đại Lý Tự phán quyết Xu Mật Sứ ngồi tù nửa tháng, phạt nửa năm bổng lộc, miễn chức một tháng, ở nhà phản tỉnh lại thật tốt.
Lý Kỳ nghe được lại mừng rỡ nha, thầm nghĩ, huynh đệ tốt, có nghĩa khí, lần này rõ ràng là cho Lý Kỳ nghỉ dài hạn mà, nhưng ngoài miệng lại nói: - Ta phụ hoàng ân, theo lý nên thế, ôi, nếu không phải Hoàng thượng nhắc nhở, ta suýt chút quên mất ta còn có bổng lộc nữa.
Nói tới đây hắn nhướn mày, nói: - Có điều phòng giam này?
Lý Cương khẽ đổi sắc mặt, chính khí lẫm liệt nói: - Để phòng ngừa Xu mật Sứ ngài thư từ qua lại với bên ngoài, tuẫn tư làm rối kỷ cương, quan lại bao che nhau, chúng ta đã suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng quyết định sắp xếp một phòng giam đơn độc giam cầm Xu Mật Sứ, kính xin Xu Mật Sứ chớ trách.
Lý Kỳ rít vào một ngụm khí lạnh, nói: - Không hổ là Viện trưởng Tư Pháp Viện, chấp pháp nghiêm minh, khiến người ta run sợ trong lòng. Tuy trong lòng Lý Kỳ ta rất không thoải mái, nhưng không còn lời nào để nói, khâm phục, khâm phục.
- Không dám, không dám.