Ngoài tiền công và nước sông ra thì cái gì cũng đang tăng. Vật giá đột nhiên phi mã, khiến tất cả mọi người đều thấy choáng váng. Ngay cả đám thương lái lương thực một tay đạo diễn cái vở kịch này thì cũng hoang mang lo lắng, trong lòng bắt đầu cảm thấy sốt ruột, cứ tăng thế này thì lương thực trong tay bọn họ e rằng sẽ hỏng hết cả.
Bọn họ ban đầu chỉ muốn dạy cho đám tửu lầu kia một bài học, tiện thể kiếm trác ít tiền, nhưng thật không ngờ đám tửu lầu kia không chỉ dạy lại bọn họ một bài học, mà thậm chí còn chơi bài ác hơn, bán đồ ăn sắp đắt hơn cả vàng, dân chúng đâu còn khả năng mua được nữa, chỉ còn cách thắt lưng buộc bụng mà qua ngày, một bữa cơm chia thành hai mà sống sót, cứ như vậy, kinh tế chắc chắn lại tạm thời đình trệ.Trên đại điện.
Tống Huy Tông ngồi cao trên long ỷ, trong tay cầm một miếng bánh hoa mai, cười ha hả nói:
- Trẫm từ ngày kế vị tới giờ, lần đầu tiên có người mang đồ ăn sáng tới cho trẫm, trẫm vui mừng lắm.
Câu đầu tiên mở màn buổi triều sớm khiến quần thần có chút sững sờ, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt như muốn hỏi bữa ăn sáng này rốt cuộc là ai mang tới.
Tống Huy Tông cười một tiếng rồi nói:
- Lý Kỳ.Lý Kỳ đứng ra nói:
- Có vi thần.
- Tấm lòng của ngươi, trẫm vô cùng cảm kích, nhưng cái bánh hoa mai mà ngươi mang tới, hương vị rất bình thường, có lẽ không phải là do ngươi tự làm đúng không?
Thì ra lại là tên tiểu tử này giở trò.
Mọi người xốc lại tinh thần, cũng chẳng rõ là từ khi nào, bây giờ chỉ cần Tống Huy Tông và Lý Kỳ bắt đầu cuộc đối đáp là bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Lý Kỳ đáp:
- Hoàng Thượng thật là lợi hại, thử một miếng đã biết không phải do vi thần làmrồi. Vi thần sớm nay trên đường tới dự triều sớm, thấy ở góc phố có một ông già bán loại bánh hoa mai này, vừa lúc ấy vi thần cũng chưa ăn sáng, thế là đi tới mua 1, 2 cái tính bỏ bụng, nhưng khi mua mới phát hiện ra bánh hoa mai của ông già đó vô cùng mới lạ, cho nên mới mua thêm mấy cái muốn dâng lên Hoàng Thượng dùng thử.
Tống Huy Tông ồ một tiếng rồi nói:
- Mới lạ? Bánh hoa mai này có điểm gì mới lạ vậy? Sao trẫm nếm không ra?
Lý Kỳ nói:
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, bánh hoa mai này bản thân mặc dù không có gì mới lạ, nhưng ăn vào thì khiến người ta khó mà quên được.
Tống Huy Tông càng nghe càng tò mò, đoạn cười ha hả nói:
- Còn có chuyện đó sao? Trẫm vừa rồi thử xong, có thấy điều mà ngươi miêu tảđâu. Gì mà khó quên, đây chẳng qua chỉ là một miếng bánh hoa mai rất bình thường thôi mà.
Lý Kỳ cười nói:
- Chính bởi vì nó rất bình thường, cho nên mới khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi. Hoàng Thượng có biết một cái bánh hoa mai này bán bao nhiêu tiền không?
Quần thần nghe mà trợn trừng hai mắt, trong lòng đã hiểu Lý Kỳ đang muốn nói gì.
Tên tiểu tử này thích làm ra vẻ bí hiểm, lại dùng cái bánh hoa mai ra để dẫn dắt vấn đề vật giá tăng vọt, cũng thật là nhọc lòng nhọc dạ đó. Tuy nhiên, như thế cũng giúp lão phu đỡ một phen phải trình bày. Thái Kinh khẽ mỉm cười, vở kịch bắt đầurồi đây.
Tống Huy Tông đã hoàn toàn rơi vào bẫy, hỏi một cách vô thức:
- Không biết là bao nhiêu văn tiền?
Lý Kỳ giơ thẳng hai ngón tay lên nói:
- 14 văn tiền.
Tống Huy Tông kinh ngạc nói:
- Chỉ một cái bánh hoa mai mà những 14 văn tiền? Chứ nó căn bản đâu có gì đặc biệt đâu.
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Không sai, ông lão kia còn nói, ở cái kinh thành này, ông ta bán là rẻ nhất, vithần ăn cái bánh này, trong lòng nghĩ đến 14 văn tiền, cái bánh lập tức trở nên ngon hơn bao giờ hết, không biết Hoàng Thượng có cảm giác đó không?
Tống Huy Tông cười lớn nói:
- Trẫm không có cảm giác đó, nhưng giá cái bánh hoa mai này thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Thái Thao đứng ra nói:
- Hoàng Thượng, đến nay vật giá kinh thành đột nhiên phi mã, mỗi li rượu đã bán tới 180 văn, dê lợn càng không phải nói, phải tính bằng quan thì mới mua nổi.
Tống Huy Tông thở một hơi thật mạnh, nói:
- Chuyện---chuyện gì xảy ra vậy? Gần đây cũng không có chiến sự hay thiên tai gì, vì sao vật giá lại tăng cao như thế?Lý Kỳ nói:
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, tất cả đều do lương thực mà ra.
Tống Huy Tông ồ một tiếng rồi nói:
- Ý ngươi là sao?
Lý Kỳ nói:
- Do lương thực ở kinh thành đã bị bọn thương lái kia lũng đoạn, giá cả đương nhiên là do bọn họ định đoạt, hiện giờ lại gần tới vụ thu hoạch mùa thu, lương thực trong tay người dân vô cùng có hạn, bọn họ đương nhiên là đầu cơ đẩy giá lương thực lên cao, cái thủ đoạn làm ăn này khá phổ biến, chỉ có điều cái giá này càng ngày càng cao, đến nay đã không thể khống chế nổi nữa, dẫn tới vật giá cũng tăng mạnh theo, lần trước vi thần tới chùa Tướng Quốc thắp hương, suýt thì đốt sạch tiền vì giá hương ở đó.Ngươi thắt lưng quấn vạn quan, cứ coi như đốt hết sạch toàn bộ hương mà chùa Tướng Quốc có thì e rằng nhà ngươi cũng chả thể nghèo được.
Tống Huy Tông đập bàn nói:
- Sao lại thế được, bọn gian thương này sao dám làm vậy, trẫm không tha cho các ngươi.
Lý Kỳ nói:
- Hoàng Thượng, kế sách trước mắt chỉ còn cách triều đình mở kho lương tung ra thị trường, ép giá lương thực đi xuống.
Hoàng Tín Nhân đứng ra nói:
- Hoàng Thượng, việc này nhất quyết không thể.
Nói rồi y quay sang Lý Kỳ nói:- Kinh Tế Sử, cũng không phải là Tam Ti bọn ta nhỏ mọn, là bởi kho lương Khai Phong đang trong thời kì khôi phục, căn bản chẳng có bao nhiêu lương thực, lần này mà mở kho thì e là phải vét sạch mất.
Thái Du nói chêm vào:
- Hoàng Thượng, triều đình có thể hạ chỉ trừng phạt đám gian thương kia, lệnh cho bọn họ hạ thấp giá lương thực xuống.
Tống Huy Tông khẽ gật đầu.
Lý Kỳ nói:
- Cách này không ổn. Mỗi nghề đều có quy tắc của nghề đó. Đám thương lái kia đẩy giá lương thực lên cao, mặc dù về phương diện đạo đức thì nên bị trừng phạt, nhưng đây cũng là một thủ đoạn trong kinh doanh, triều đình nếu như cố tình vô căncứ nhúng tay vào, e rằng sẽ tạo ra nhiều ảnh hưởng tiêu cực hơn. Hơn nữa, với tình hình hiện nay thì kể cả triều đình có nhúng tay vào cũng e là khó cản trở nổi.
Lời này vừa nói ra, không ít đại thần đều đứng ra phản đối cách làm của Thái Du, dù sao thì bọn họ mới là thương nhân bán lương thực chân chính, triều đình mà làm vậy thì với bọn họ mà nói là cực kì bất lợi.
Tống Huy Tông cau mày nói:
- Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, vậy phải làm sao cho phải đây?
Thái Kinh lúc này mới đứng ra, nói:
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, lão thần cho rằng việc thi hành chế độ Tân Thường Bình Thương không thể trì hoãn thêm nữa, duy chỉ có như vậy mới ngăn chặn đượctận gốc hiện tượng này.
Đây quả là ăn ý đó! Lý Kỳ trong lòng thầm tự cảm khái một câu, rồi lại nói:
- Thái Sư nói không sai, lần tăng giá này của lương thực, về nguyên căn cội nguồn vẫn là do ruộng đất chỉ nằm trong tay số ít người, nếu như nông dân có nhiều ruộng hơn, thì tình trạng này cũng sẽ biến mất, triều đình nên lập tức hành động, để trừ hậu hoạn.
Tống Huy Tông gật đầu nói:
- Nội dung cụ thể của Tân Thường Bình Thương Pháp của Kinh Tế Sử, trẫm đã đọc, cảm thấy bộ luật này hoàn toàn khả thi, không biết các vị ái khanh có quan điểm gì?
Thái Thao, Cao Cầu, Bạch Thì Trung, Triệu Hoàn, Lý Bang Ngạn đều lục tụcđứng ra ủng hộ Lý Kỳ.
Tống Huy Tông gật đầu nói:
- Vậy được, việc này quyết định thế đi, các vị ái khanh lập tức tiến hành thảo luận về bộ luật này, 3 ngày sau, trẫm cần có một quy định tỉ mỉ hơn.
- Vi thần tuân mệnh.
Quần thần đồng thanh đáp.
Tống Huy Tông lại nói:
- Còn về vấn đề vật giá ở kinh thành, Thương Vụ Cục không thể đổ trách nhiệm cho ai khác, trẫm không hi vọng tình hình này tiếp diễn, Lý Kỳ, ngươi nhất định phải nghĩ cách ngăn cản việc giá cả tăng cao.Lý Kỳ chắp tay nói:
- Vi thần tuân mệnh.
---
Sau khi bãi triều, Thái Kinh lập tức tìm tới Lý Kỳ nói:
- Việc này cũng do tiểu tử ngươi gây ra chứ gì?
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Thái Sư sao lại nói vậy?
Thái Kinh hừ một tiếng, nói:
- Ngươi chớ có giả bộ trước mặt lão phu, việc làm này của ngươi rõ ràng là lợi dụng việc vật giá tăng cao, gây sức ép với triều đình, khiến triều đình mau chóng cảicách. Nếu như không có lần tăng giá này, thì cái Thường Bình Thương của ngươi xem ra nhanh nhất cũng phải đợi tới năm sau mới có thể áp dụng, chứ không thể thuận lợi được như thế này. Bây giờ thì trong nháy mắt đã được thi hành sớm hơn mấy tháng.
Đôi con mắt của lão già này cũng thật cay độc đó, thật là, tuổi tác cao vậy rồi, lẽ ra mắt phải mờ đi mới đúng chứ, Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói:
- Thật chẳng dám giấu, đúng là ta mượn cái lần vật giá tăng cao này để đẩy nhanh tiến độ thực hiện tân pháp, nhưng việc tăng giá lương thực này thì chẳng liên quan gì tới ta đâu nhé, chỉ là ta có giúp bọn họ tí chút thôi.
- Tiểu tử ngươi thật là---ha ha, hình như việc gì qua tay ngươi đều có tác dụng cho ngươi được cả.
Thái Kinh cười mấy tiếng rồi lại nói:- Tuy nhiên ngươi có chắc là sẽ làm giảm giá lương thực xuống được không? Cho dù là ngay ngày hôm nay thi hành Tân Thường Bình Thương của ngươi, thì cũng phải đợi một quãng thời gian dài mới thấy được hiệu quả, ngươi cũng cần phải nghĩ cách giải quyết tình trạng khẩn cấp trước mắt chứ.
Lý Kỳ cười khà khà nói:
- Đương nhiên, đương nhiên, đành rằng người dân có thể gây sức ép lên triều đình, vậy thì ngược lại, bất kể chính sách nào của triều đình cũng gây ra những phản ứng trong dân gian, vật giá cũng chắc chắn bị ảnh hưởng, lại thêm một vài thủ đoạn nho nhỏ bên trong của ta thì giá lương thực tất yếu sẽ phải giảm thôi.
Thái Kinh vuốt chòm râu, trầm ngâm một hồi, rồi cười ha hả nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, ngươi đúng biến hóa thế nào cũng hay đó.---
Cũng vào chiều hôm đó, trong kinh thành đột nhiên tòi đâu ra 6 cửa hàng gạo, những hạt gạo trắng giá rẻ thật như từ trên trời rơi xuống vậy, khiến người ta mừng vui khôn xiết, hơn nữa, thứ làm người ta càng kinh ngạc hơn đó là 6 cái cửa hàng gạo này đều mở ngay đối diện với những cửa hàng gạo lớn, trông như dàn trận đánh nhau vậy.
Cửa hàng gạo lớn nhất kinh thành không ai khác chính là cửa hàng của Cố gia trên đường Mã Hành. Lúc này, trước cửa hàng gạo Cố gia, người đứng chật ních, chen chúc như nêm. Tuy nhiên, nỗi bi ai nhất của cái nghề buôn chính là tới cửa mà không vào, đám khách kia đều quay lưng lại với hàng gạo Cố gia, ánh mắt đều hướng về cửa hàng mới mở phía đối diện. Nhưng ngoài gạo trắng ra, trước cửa hàng gạo mới còn đặt một cái ổ quay bằng gỗ rất lớn.- Giá bất ngờ! Giá bất ngờ!
Một cậu bé chạc 15, 16 đứng trước cửa gõ chiêng, hào hứng hét lớn:
- Thưa bà con cô bác, chủ tiệm chúng tôi thấy giá gạo phi mã, dân chúng kinh thành ta ngay cả cuộc sống sinh hoạt cơ bản nhất cũng không được đảm bảo, thấy không đành lòng, cho nên mở kho xả lương, mỗi đấu chỉ bán 180 văn tiền, 180 văn tiền đây, rẻ hơn đúng 1 nửa so với giá gạo hiện tại.
- Oa!
Một trận hưởng ứng vang lên như sấm rền.
Cậu bé kia hô to:
- Sao nào, đủ thấp chứ. Tuy nhiên, sức lực của một nhà chúng tôi dù sao vẫn vôcùng có hạn, không thể quan tâm được đến tất cả mọi người trong kinh thành, cho nên ông chủ chúng tôi để đảm bảo công bằng, sẽ thực hiện chế độ quay thưởng rút thăm. Tin là các vị đã thấy cái ổ quay lớn này, trong ổ quay có rất nhiều viên bi nhỏ, trên một số viên viết “có”, trên một số viên lại viết “không”, phàm những ai bốc được “có” thì sẽ vào trong mua gạo, nhưng giới hạn mỗi người chỉ được mua 1 đấu, không thể mua nhiều hơn, điều này nhằm giúp cho nhiều người có thể mua, hi vọng các vị thông cảm. Ai mà bốc phải “không”, chúng tôi chỉ còn cách nói câu xin lỗi, ngày mai lại tới, hôm nay chúng tôi chỉ giới hạn cho 100 vị khách, hay nói cách khác là chúng tôi chỉ bán 100 đấu gạo.