- Nếu không nể mặt gánh lê này, ta thế nào cũng phải cho ngươi nếm thử đả cẩu bổng pháp của ta.
Mã Kiều gật đầu không nói, y cũng biết, bây giờ y nói gì cũng đều sai cả.
Một lát sau, Lý Kỳ thấy cánh cửa này không có chút động tĩnh gì, buồn bực nói:
- Phủ đệ của tên nhãi này đâu có lớn như vậy chứ, thông báo một tiếng thôi mà lâu như vậy sao.
Lại qua một lúc thật lâu, đại môn rốt cuộc cũng mở ra lần nữa, lần này là một nam nhân ăn mặc như viện công đi ra, lấm la lấm lét, vừa nhìn thì biết không phảiloại lương thiện gì rồi.
- Đã để Kinh tế sử đợi lâu, thật có lỗi, có lỗi.
Viện công này vừa mới đi ra liền chắp tay nói với Lý Kỳ.
Hiện giờ Lý Kỳ cũng lười so đo nhiều với gã, nói:
- Không sao, không sao, Anh Quốc công bận rộn công vụ, ta có thể hiểu được, bây giờ có thể vào rồi chứ.
Việc công kia khoát tay cười nói:
- Thật xin lỗi, trước mắt vẫn không thể. Chủ nhân nhà ta đang đăng đàn làm pháp, không tiện tiếp kiến.- Gì? Đăng đàn làm pháp?
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Anh Quốc công còn có bản lĩnh này?
Viện công kia gật đầu nói:
- Chủ nhân được trời cao thương xót, nhìn trộm được thiên đạo, đăng đàn làm pháp dĩ nhiên là được.
- Oa! Có lợi hại như vậy không nha.
Lý Kỳ tỏ vẻ hoài nghi vô cùng, lại nói:
- Vậy không biết vì sao Anh Quốc công lại đăng đàn làm pháp? Pháp sự này phải làm bao lâu?Viện công kia nói:
- Ồ, chủ nhân nói đang giải oan cho vật.
- Giải oan cho vật? Giải oan cho người thì ta nghe nói rồi, nhưng là lần đầu nghe nói giải oan cho vật đó.
Mã Kiều bên cạnh không nhịn được nói.
Y nói xong, Lý Kỳ nhất thời phản ứng lại, trong lòng cười lạnh, vươn tay trái ra, bấm đốt tính toán, nói giống như thật:
- Nói đến đạo pháp, ta cũng có biết một chút, trên có thể tính ra lão mẫu ngươi quy thiên lúc nào, dưới có thể tính lúc nào nhi tử của ngươi chết non. Quả nhiên ta không tính sai mà, Anh Quốc công đang giải oan cho một vật tên là giao tử, không biết ta có nói sai không?Mã Kiều nghe thấy suýt chút bật cười thành tiếng, Bộ Soái này mắng người đúng là không có lấy một chữ thô tục mà.
Ánh mắt viện công kia đầu tiên là hiện lên chút kinh ngạc, nhưng lập tức phản ứng lại ngay, sắc mặt đen lại, thản nhiên nói:
- Kinh tế sử quả nhiên liệu sự như thần, tiểu nhân bội phục bội phục. Có điều, chủ nhân có nói, pháp sự này của ngài ấy, chí ít cũng phải làm đến hai ba canh giờ, kính mong Kinh tế sứ hai ba canh giờ nữa hãy quay lại.
Con mẹ ngươi làm pháp cái rắm, rõ ràng đang cố ý làm khó dễ ta. Nhưng làm sao gã biết ta có chuyện cầu gã mà không kiêng nể gì châm chọc ta chứ. Đúng rồi, ta và gã nước sông không phạm nước giếng, đổi lại là gã đột nhiên đến nhà tìm ta, ta cũng có thể đoán được gã chắc chắn có chuyện cầu ta. Hừ! Tốt lắm, vốn dĩ lão tử còn chưa nghĩ ra làm sao lừa gạt ngươi, lần này lão tử đã nghĩ ra cách rồi, thật sự phảicon mẹ nó cảm tạ rồi.
Trong cơn tức giận, trong lòng Lý Kỳ cũng mọc lên nhiều diệu kế, cười nói:
- Đã như vậy, vậy ta không làm phiền Anh Quốc công nữa, có điều, ngươi giúp ta chuyển lời cho Anh Quốc công, cứ nói, chuyến này của Lý Kỳ vốn muốn đến hiến công, đáng tiếc, thiên cơ đụng nhau, thời cơ không đúng, ô hô! Lý Kỳ chỉ đành uổng công mà về, không, nên nói là ôm công mà về. Nếu ngày sau Lý Kỳ ôm được đại công, mong rằng Anh Quốc công lượng thứ, đây cũng là thiên ý, không phải con người có thể làm. Cáo từ!
Hắn nói xong quay đầu đi, Mã Kiều hơi sửng sốt, sau đó mới đuổi theo, nhỏ giọng hỏi:
- Bộ Soái, chúng ta cứ đi như vậy sao?Lý Kỳ rung đùi đắc ý nói:
- Lúc này đi, chỉ vì lúc sau lại đến. Ngươi xem thử coi viện công kia có đi vào không, lén lút xem thôi, đừng để ai phát hiện.
Mã Kiều gật đầu, ánh mắt lén lút liếc ra sau, thấy trước cửa không một bóng người, vội nói:
- Bộ Soái, viện công kia đi vào rồi.
Sau đó lại nói thầm:
- Đi cũng nhanh thật đấy.
Chó săn mà có thể không nhanh sao? Lý Kỳ lập tức thở phào một hơi, vội nói:
- Đi chậm thôi, đi chậm thôi.
Nói xong khi hắn cất một bước, chí ít cũng ngừng lại ba bốn giây trên không.Mã Kiều ngơ ngác nhìn Lý Kỳ bước đi quỷ dị như vậy, trong lòng nghĩ, như vậy không khỏi có chút quá chậm? Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo y đi theo một lão đại vui buồn thất thường chứ, có có thể chầm chậm đi theo bên cạnh, trong lúc nhàm chán, còn thuận tiện cầm một trái lê, chà chà lên tay áo, rồi há to miệng bắt đầu ăn.
Thật lâu sau, Lý Kỳ nhỏ giọng nói:
- Mã Kiều, trước hết ngươi đừng ăn, nhìn thử xem phía sau có người đuổi theo không?
Mã Kiều ồ một tiếng, theo bản năng quay đầu lại nhìn, nói:
- Không có.
- Kỳ lạ? Lẽ nào ta đã đánh giá cao chỉ số thông minh của thằng nhãi đó? Hay làta đi quá nhanh, đối phương không đuổi kịp.
- Khụ khụ khụ.
Mã Kiều bị những lời này chọc cho bị sặc mà ho khan, suýt chút bị nghẹn chết, nói:
- Bộ Soái, chúng ta đi cũng nhanh thật nha, đi lâu như vậy rồi mà còn có thể thấy đại môn phủ Anh Quốc công đó.
- Vậy sao?
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy đại môn xa xa mở cửa ra, vội vàng quay đầu lại, nói:
- Đi nhanh chút.Nói xong hắn lập tức cất bước nhanh hơn.
Làm gì vậy chứ? Mã Kiều căn bản nhìn không hiểu được, lúc nhanh lúc chậm, khiến cho một cao thủ trong cao thủ như y cũng không ngừng kêu khổ a!
- Kinh tế sử xin dừng bước, xin dừng bước.
Lát sau, nghe thấy phía sau có người hô to.
Lý Kỳ vội nói:
- Đừng quay đầu, tiếp tục đi.
Hai người càng đi càng nhanh, nhưng tiếng gọi phía sau lại càng lúc càng gần. Chốc lát sau, tiếng gọi kia đã gần trong gang tấc rồi, lúc này Lý Kỳ mới quay ngườilại, chỉ thấy viện công kia đuổi theo đến đổ đầy mồ hôi, ra vẻ kinh ngạc nói:
- Hả? Vừa rồi là ngươi gọi ta sao?
Trong lòng viện công kia thầm mắng, ta gọi đến mức cổ họng sắp bốc khói, mà ngươi còn hỏi ta gọi ngươi sao? Thật là buồn cười mà, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, chủ nhân nhà ta đã làm pháp xong rồi, bây giờ mời Kinh tế sử vào tiền sảnh nói chuyện.
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:
- Không đúng nha, lúc trước không phải ngươi nói phải làm pháp ít nhất hai ba canh giờ sao?
Viện công kia lúng túng nói:
- Làlà ta nghe nhầm, xin lỗi, xin lỗi.Lý Kỳ nói:
- Nhìn tuổi tác của ngươi không lớn lắm, mà đã già đến mức này rồi sao, không nghe rõ cả lời nói nữa, chậc chậc, khuyên ngươi nhanh chóng dặn dò hậu sự cho thật tốt, để tránh tới lúc đó không kịp nói gì thì nằm thẳng xuống rồi, ngươi hiểu mà.
Viện công kia nghe thấy mà run rẩy cả người, nhưng đối diện gã là Lý Kỳ, gã nào dám phát tác, tức giận cũng phải nuốt vào bụng nha! Gật đầu nói:
- Đại nhân nói rất đúng, nói rất đúng, mời đại nhân.
Lý Kỳ cười, chỉ vào gánh lê kia, nói:
- Ta vốn định mang cái này cho heo ăn, nhưng bây giờ vừa gặp ngươi mà như đã thân, liền tặng cho ngươi đó.
Trong lòng lại nghĩ, đến đây mà còn phải tặng lễ sao? Lý Kỳ, ngươi điên rồi chắc, cho thằng nhãi kia một chút ánh sáng, chi bằng chiếu sáng khắp cả người mìnhđi.
Mã Kiều cũng không quan tâm nhiều như vậy, đưa tay dỡ gánh hành kia xuống đưa qua cho viện công, viện công kia do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng nhận lấy.
Lý Kỳ cười ha ha, bước nhanh vào phủ Anh Quốc công.
Vừa vào cửa chính, viện công kia liền giao gánh lê cho đứa bé trông cửa, sau đó mời Lý Kỳ vào tiền sảnh.
Bước vào tiền sảnh chỉ thấy Thái Du quả thật đang mặc đạo bào ngồi trên ghế uống trà, Lý Kỳ không đợi viện công kia thông báo, liền nhanh chóng đi vào, chắp tay nói:
- Lý Kỳ mạo muội đến thăm, quấy rầy Anh Quốc công làm pháp, thứ tội, thứ tội.Thái Du khẽ nhấc mí mắt, thản nhiên nói:
- Hóa ra là Kinh tế sử, thật sự là khách hiếm, khách hiếm. Có điều người nên nói thứ tội là ta mới đúng. Kinh tế sứ lần đầu đến thăm mà không mang một trăm tám mươi con chó ra đón tiếp, thật có lỗi, có lỗi nha!
Tiểu tử giỏi lắm, mắng người cũng rất có phong phạm của ta nha. Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Nào dám, nào dám.
Nói rồi hắn liền tự mình ngồi xuống, cười tủm tỉm với nữ tỳ hầu hạ bên cạnh nói:
- Tiểu muội muội, mau chóng châm trà đi.
Tỳ nữ kia nghe thấy đỏ bừng cả tai, lại liếc sang Thái Du, Thái Du gật đầu, nàng mới rót cho Lý Kỳ một chén trà.Tên lưu manh vô lại này, xem nơi này như là nhà của mình vậy. Thái Du thầm mắng một câu, khẽ cười nói:
- Không biết Kinh tế sử đột nhiên đến thăm có chuyện gì quan trọng cần thương lượng với Thái mỗ vậy?
Lý Kỳ hớp một ngụm trà lớn, chắp tay nói:
- Hôm nay tại hạ đến đây, thật ra là muốn chúc mừng Anh Quốc công.