Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức giận dữ, đầu tiên hạ lệnh cho người giám sát chặt chẽ động tĩnh của mấy lộ viện binh, tiếp đến lại hạ lệnh cho người tìm gọi Trương Bang Xương đến.
Trương Bang Xương thì không biết sự tình, thấy Hoàn Nhan Tông Vọng mặt đầy giận dữ, trong lòng bất giác thấy sợ. Tay Lý Kỳ kia đã chết rồi, ngài còn giận cái nỗi gì nữa đây! Y Ông ta nói:
- Không biết Nhị thái tử cho triệu gấp tại hạ đến, có việc gì dặn dò?
Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ thẳng Trương Bang Xương nói:
- Được lắm! Ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại lật lọng, đâm sau lưng ta một nhát.
Trương Bang Xương kinh hãi thất sắc, nói:
- Nhị thái tử, đây chắc chắn là hiểu lầm. Tại hạ tuyệt đối không làm chuyện gì đắc tội với Nhị thái tử.
Lưu Ngạn Tông hừ một tiếng, nói:
- Ngươi còn dám giảo biện? Vậy ta hỏi ngươi, tại sao tám vạn viện binh Lạc Dương đột nhiên lại tiến quân về Khai Phong?
Trương Bang Xương trợn trừng hai mắt, nói:
- Việc này…việc này là không thể!
- Việc này cực kỳ xác thực, ngươi đừng nói là ngươi không biết.
Lưu Ngạn Tông giận dữ nói.
Trương Bang Xương sợ quá quỳ sụp xuống, vội nói:
- Nhị thái tử minh giám, việc này tại hạ thực sự không biết, triều đình căn bản không có lệnh cho họ tới.
Hoàn Nhan Tông Vọng thấy y ông ta có vẻ thực sự không biết, đưa mắt nháy sang Lưu Ngạn Tông, trầm giọng hỏi:
- Ngươi thực sự không biết?
- Tại hạ thực sự không biết.
Trương Bang Xương mặt đầy mồ hôi, nói:
- Xin Nhị thái tử cho tại hạ thêm một cơ hội, tại hạ lập tức trở vệ xác minh rõ ràng việc này.
Hoàn Nhan Tông Vọng trong lòng sốt ruột, gãy đã ở đây đủ lâu rồi. Nhưng gãy cũng chẳng còn cách nào khác, vậy là hạ lệnh Trương Bang Xương lập tức điều tra rõ sự việc.
Trương Bang Xương vội vã gật đầu đồng ý, rồi mau chóng trở về trong thành.
Trở về trong thành, y ông ta tới thẳng Xu Mật Viện, chất vấn Ngô Mẫn, có phải là y cho Chủng Sư Đạo tiến đến hay không.
Ngô Mẫn cũng đầu óc mông lung, băn khoăn không biết.
Nếu không phải Xu Mật Viện hạ lệnh, vậy thì chắc chắn là Chủng Sư Đạo tự mình quyết định rồi. Còn như mấy lộ viện binh khác, binh lực thì không phải là lớn, cũng đều là lúc trước phụng mệnh Cần vương mà tới. Bởi vì việc truyền đạt thông tin thời cổ đại rất chậm, quốc gia lại lớn, do vậy, mấy lộ viện binh không hề biết tình hình Khai Phong.
Việc này khiến Trương Bang Xương tức chết, lập tức phái người hỏa tốc sáu trăm dặm thẳng tiến, chất vấn Chủng Sư Đạo.
Do Tây Kinh Lạc Dương cách Khai Phong rất gần, lúc đó Chủng Sư Đạo đã đi được nửa đường, nên chỉ trong thời gian nửa ngày, thư hỏa tốc đã chuyển tới.
Chủng Sư Đạo sớm đã tiên liệu, hồi một bức thư gửi Trương Bang Xương, nói là “lLúc đó ta phụng mệnh cứu viện kinh sư, do vậy dẫn tám vạn binh mã tức tốc tiến quân, căn bản không hề chuẩn bị quân lương. Nay quân lương đã cạn, hơn nữa tiến quân lần này sẽ đóng ở Đông Kinh, Tây Kinh không có nghĩa vụ cung cấp quân lương nữa, nên ta chỉ còn cách vào Khai Phong trước thôi”. Nhưng Chủng Sư Đạo cũng nói rõ, “tTa chuyến này tiến quân, tuyệt đối không phải để cản trở triều đình đàm phán. Quân Kim mà rút, đệ ta Chủng Sư Trung sẽ lập tức dẫn quân rút về.
Y Ông thậm chí còn bê cả Tống Huy Tông ra, “lLúc trước chính là Hoàng Thượng sai ta kinh lược đường kinh kỳ lộ, binh mã của ta vốn dĩ phải đóng quân ở lân cận kinh thành”.
Trương Bang Xương xem xong, cảm thấy Chủng Sư Đạo làm vậy cũng là dễ hiểu, lúc đó, Chủng Sư Đạo y ông gấp rút chạy tới cứu viện kinh sư, đó vốn là vì một lòng trung quân báo quốc mà tới. Mà lúc đó chiến cuộc vô cùng căng thẳng, triều đình cũng bao lần gửi thư hỏa tốc, kêu ôngy tiến về kinh thành với tốc độ nhanh nhất có thể, nếu đã phải nhanh, thì hiển nhiên là không mang được nhiều quân lương.
Nhìn từ góc độ Chủng Sư Đạo mà nói, khi đó là các ngươi giục ta tới, thì ta mới dẫn binh tới, bây giờ cổng thành lại đóng không cho ta vào, đến bữa cơm cũng không mời, ngươi đùa như vậy là hơi quá đáng đấy.
Tây Kinh căn bản chưa có chuẩn bị quân lương cho hơn tám vạn binh mã, chi phủ Lạc Dương chắc chắn cũng sẽ không muốn chu cấp cho nhiều người như vậy. Ngươi đi cứu Khai Phong, ngươi đâu thể kiếm ta đòi quân lương được chứ. Hơn nữa, hiện nay quân Kim hãy còn đang ở trong phạm vi Đông Kinh, ngươi cũng không thể nào cho viện binh rút về luôn phải không. Điều này về lý nói thế nào cũng không thông, Tống Huy Tông cũng không hề lệnh Chủng Sư Đạo lui binh, chỉ bảo ông y không gây hấn với quân Kim, hơn nữa, về lý mà nói, ngươi có thêm tám vạn binh mã, lợi thế đàm phán cũng sẽ cao hơn một chút.
Cho nên, Trương Bang Xương chẳng tìm nổi bất kỳ lí do nào để ngăn cản Chủng Sư Đạo tiến vào đóng quân ở Khai Phong.
Vậy mà, đúng vào lúc này, tình hình lại thay đổi, từ phía tây bắc đột nhiên có quân tình khẩn cấp báo về, đại quân tây lộ vốn dĩ đang công phá Thái Nguyên, đột nhiên tách ra một nnh mã nhánh binh mã thẳng tiến về Khai Phong, hiện nay đã đến Cao Bình, cũng chính là gần cận Thái Hành Sơn.
Việc này khiến cho triều định trên dưới sợ mất vía, lập tức lại triệu tập ngay một họp khẩn cấp trong triều.
Ngô Khai quả rất sợ chết, y cơ bản là không biết đánh trận, vội nói:
- Không được, không được, nếu quân phía Tây tới, quân Kim chắc chắn sẽ sinh nghi, bất lợi cho đàm phán, chẳng may quân Kim lại đánh, vậy thì biết làm thế nào, sao chúng ta không cấp cho y ông ta ít quân lương, cho y ông ta rút về.
Trịnh Dĩ Phu lập tức nói:
- Việc này tuyệt đối không được. Lúc trước, chính là triều đình liên tục ra mấy đạo quân lệnh, kêu Chủng Sư Đạo dẫn Phụng Tường quân mau chóng tới cứu viện. Nay quân binh của Chủng gia đã tới trước cổng, ngươi lại bảo người ta rút về, vậy tám vạn Phụng Tường quân sẽ nghĩ thế nào? Nếu còn lần sau, liệu chúng có cấp tốc đưa quân tới không? Còn nữa, chẳảng may Tây quân rút lui, quân Kim lại công phá Khai phong, vậy thì đại sự không hay rồi.
Mấy lời đó vừa nói ra, dù là phái chủ hòa, hay phái chủ chiến, đều thấy rất là có lý.
Bởi vì, Tây quân có địa vị rất cao ở Bắc Tống, Chủng Gia quân và Triết Gia quân là chủ lực của Tây quân, dù sao thì cứ đánh trận là đám quan văn này sẽ nghĩ ngay đến Tây quân, cho nên, bọn họ cũng không dám đắc tội với Chủng Gia quân. Ngươi đối xử với người ta như vậy, lần sau ngươi liệu còn dám mong người khác ngày đêm hành quân về cứu viện ngươi nữa không. Nếu đắc tội với Tây quân, vậy thì đến lúc đó, chính bọn chúng sẽ là người chịu trận.
Đến cả Ngô Mẫn cũng cảm thấy nên để Tây quân đóng binh Đông Kinh. Đối xử với Tây quân như vậy, chẳng khác nào ném đi bùa hộ mệnh của chính mình. Đặc biệt là cánh viện binh tây lộ càng khiến bọn chúng run sợ. Tây quân, nói thế nào thì nói, cũng không được để chúng rút về.
Mỗi sự việc khi đem ra xem xét, dù là chủ hòa hay chủ chiến, bọn chúng đều đặt lợi ích của mình lên trên.
Nhưng nếu như vậy, lại nảy sinh một vấn đề, đàm phán tính thế nào?