Ven sông Hoài là thảm cỏ xanh mượt mà, mà cuối sông lại là ánh nắng chiều diễm lệ, ánh sáng rạng rỡ nhuộm đỏ cả không trung, giống như một bãi biển đỏ rực rộng lớn mạnh mẽ, vô cùng đồ sộ, thật sự là “Cảnh này thượng giới có thôi. Trần gian thử hỏi mấy hồi được xem“. Lúc này, trời chiều càng ngày càng đỏ, đỏ đến gần như là máu, tựa như một đóa mẫu đơn đỏ to lớn được gieo xuống nhân gian, tận tình tỏa hương thơm ngát.
Ánh sáng chiếu lên mặt sông, lấp lánh từng đóa từng đóa kim hoa, rực rỡ lóa mắt.Trên thảm cỏ ven sông, nhô lên từng dãy lều trắng chỉnh tề, từng lá từng lá cờ Triêu Dương phấp phới tung bay, chính như tâm tình Tần Cối lúc này, trong lòng y đang suy nghĩ về triêu dương, thế nhưng, trước mặt lại là tịch dương.
Một vị nam tử ăn mặc như học giả đứng ở bờ sông, trước mặt đặt một chiếc bàn dài, chỉ thấy tay y cầm một cây bút lông nhỏ dài, tùy ý vung bút lên tờ giấy trắng bày trên chiếc bàn dài, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú, tuyệt đối tập trung.
Lúc này, trong trướng bồng lại có ba người đi đến, là Trần Đông, Âu Dương Triệt cùng với Hàn Thế Trung. Bọn họ thấy Tần Cối vẫn còn có tâm tình vẽ tranh, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu.
Hoá ra sau khi Lý Kỳ bày kế đẩy lui đại quân Tây Hạ, liền gửi cho Tần Cối một phong thư, bảo y tiếp tục hoàn thành sứ mệnh chưa hoàn thành kia, nhưng khi đámngười Tần Cối đi được nửa đường, Thánh chỉ đột nhiên lại đến, bốn chữ, đợi mệnh tại chỗ, không có nguyên nhân, không có lý do gì cả.
Ba người đi lên trước, vụng trộm liếc mắt nhìn trên bàn, thấy cảnh trong tranh không phải là mỹ cảnh trước mặt, Trần Đông nhất thời kinh ngạc nói:
- Đâyđây không phải ánh bình minh sao?
Âu Dương Triệt cũng thoáng sửng sốt. Bọn họ thấy Tần Cối đối diện với ánh nắng chiều, cho rằng y đang vẽ nắng chiều, nhưng lại không ngờ y đang vẽ ánh bình minh.
Cũng không biết Tần Cối vì quá chuyên chú nên không nghe thấy, hay căn bản không muốn trả lời kẻ lỗ mãng Trần Đông này, dưới ngòi bút vẫn đang miêu tả từng nét từng nét.Hai người Âu Dương Triệt, Trần Đông dù sao đều là văn nhân, nhìn thấy cũng cảm thấy có chút hứng thú, nhìn thấy có chỗ đáng để khen, còn liên tiếp gật đầu. Chỉ có Hàn Thế Trung không hiểu rõ lắm đối với bức tranh này, liếc nhìn hai lần rồi đưa ánh mắt nhìn về phía mặt sông, dường như đang do dự có nên xuống nước bắt hai con cá chép lên đánh bữa ăn ngon hay không.
Qua một hồi lâu, Tần Cối rốt cuộc đặt bút xuống, cười nói:
- Trần Đông, Âu Dương, các ngươi cảm thấy bức tranh này như thế nào?
Âu Dương Triệt cười nói:
- Tuần sát sứ bút pháp thần kỳ, Âu Dương không bì kịp.
Trần Đông nói:
- Tranh là tranh đẹp, đáng tiếc tranh không ứng cảnh.- Đung vây nha! Đích thật là tranh không ứng cảnh.
Tần Cối gật đầu, cười nói:
- Ta vốn dĩ thấy ánh chiều tà thật đẹp, vậy là ngứa tay, đáng tiếc càng vẽ, phát hiện ra càng nhớ ánh bình minh, đến khi tỉnh ngộ lại, thì trời đã tối rồi.
Âu Dương Triệt đột nhiên vỗ tay nói:
- Bức họa này thật sự là hay lắm, hay lắm!
Trần Đông kinh ngạc nói:
- Âu Dương nói vậy là sao?
Âu Dương Triệt nói:
- Đứng trước mặt trời lặn, lại vẽ ra sự rực rỡ của ánh bình minh, không phải haylắm vậy là cái gì. Thật ra ánh bình minh, ánh chiều tà chỉ khác nhau một chữ thôi, cũng khác nhau không nhiều, chỉ xem cách nhìn của huynh thôi.
- Nói rất hay.
Tần Cối ha hả cười, mắt ngắm phía tây, thở dài:
- Ánh chiều tà tuy đẹp, nhưng bây giờ chúng ta chưa đủ tư cách hiểu được sự mê hoặc của ánh chiều tà. Nếu cảnh không ứng với tình, vậy tại sao họa lại phải ứng cảnh.
- Ty chức hiểu rồi.
Trần Đông nhẹ nhàng gật đầu.Hàn Thế Trung mặc dù không hiểu tranh, nhưng ý tứ trong tranh này, y vẫn hiểu, thoáng gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Tuần sát sứ, từ sau lần triều đình hạ chỉ lệnh ta đợi mệnh tại chỗ, thì không có tin tức gì nữa, đợi như vậy cũng không phải biện pháp.
Tần Cối nói:
- Hẳn là tới nhanh thôi. Có điều những gì chúng ta có thể làm cũng có chờ đợi thôi, những chuyện bên trên kia chỉ có thể giao cho Bộ soái xử lý, chúng ta còn chưa đủ tư cách này.
- Những chuyện bên trên kia?
Trần Đông kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Tuần sát sứ đã sớm dự đoán được sẽ xuất hiện tình huống này?Tần Cối gật đầu nói:
- Thật ra trước khi đi ta cùng Bộ Soái cũng đã liệu trước. Vốn dĩ chúng ta dự định nhân lúc những người đó chưa kịp phản ứng, thì giết sạch bọn họ không chừa một ai, cho nên, lúc đầu ta luôn thúc giục đi nhanh hơn, ít nhất cũng phải tới Hàng Châu, đáng tiếc người tính chung quy cũng không bằng trời tính, Bộ soái đột nhiên đi Phượng Tường, còn xảy ra chuyện lớn như vậy.
Trần Đông nói:
- Tuần sát sứ, những người kia mà ngài nói là chỉ ai?
Tần Cối chỉ về phía Trần Đông.
Trần Đông kinh ngạc nói
- Ta?Hàn Thế Trung ha ha nói:
- Tuần sát sứ không phải chỉ ngươi, mà là người đọc sách các ngươi, cũng là những sĩ đại phu đó.
Tần Cối cười gật đầu.
Âu Dương Triệt nghe xong, cau mày nói:
- Như vậy xem ra, tình hình e rằng không ổn rồi.
Ở Bắc Tống, ba chữ sĩ đại phu đã bao hàm hết mọi ý nghĩa.
Tần Cối nói:
- Là cực kỳ không ổn.Trần Đông nói:
- Vậy chúng ta làm sao mới được đây?
- Đợi!
- Đợi?
Tần Cối cười nói:
- Bằng không ngươi định làm thế nào? Chỉ với mấy người chúng ta, ngươi cho rằng sẽ là đối thủ của sĩ đại phu sao? Tuy nhiên, nếu Bộ soái đã sớm liệu được, vậy ngài ấy nhất định có phương pháp giải quyết, cho nên chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một người phi ngựa lại đây:
- Báo!
- Đến rồi.
Hai hàng lông mày Tần Cối nhấc lên, bước nhanh tới, mở miệng liền hỏi:
- Là thư của Bộ soái, hay là Thánh chỉ.
Do thám kia hơi sửng sốt, nói:
- Là thư Bộ soái gửi.
Sắc mặt Tần Cối vui vẻ, đưa tay nói:
- Mau mau đem tới.Do thám kia vội vàng đem giao thư cho Tần Cối. Tần Cối mở ra xem rất lâu, trực tiếp đưa cho Hàn Thế Trung, vuốt vuốt chòm râu, bỗng nhiên nói:
- Hàn Tướng Quân, trong quân còn áo tù và xe tù không?
Hàn Thế Trung tiếp nhận thư, vừa mới xem phần mở đầu, chợt nghe Tần Cối hỏi, ngơ ngẩn nói:
- Áo tù có, xe tù lại không có.
Trong lòng lại nghĩ, ngươi vội vã chạy đi như vậy, sao còn mang theo xe tù được chứ.
Tần Cối cũng cảm thấy vấn đề của mình có chút dư thừa, lập tức nói:
- Người đâu!
Hai gã thân binh lập tức đi tới, hành lễ nói:- Đại nhân có gì phân phó?
- Lập tức đi làm hai chiếc xe tù.
- Tuân mệnh.
Trần Đông kinh ngạc nói:
- Vì sao phải làm xe tù?
Tần Cối cười nói:
- Đương nhiên là có người cần nên mới làm.
Trần Đông, Âu Dương Triệt đồng thanh nói:
- Ai?- Là ta cùng Tuần sát sứ.
Hàn Thế Trung cười khổ một tiếng, đưa thư của Lý Kỳ cho Trần Đông.
Tần Cối ha hả nói:
- Hàn Tướng quân, thật là có lỗi, lần đầu tiên làm bạn đồng hành cùng ngài, thì phải ngồi xe tù, thật sự là châm chọc quá mà.
Hàn Thế Trung biết y đang ám chỉ, bản thân liên lụy đến mình, nhưng tính cách y hào sảng, nghe được cười ha hả, nói:
- Hàn mỗ trước nay chưa nếm qua mùi vị xe tù, thử xem cũng không sao.
Nói xong y lại hạ giọng nói:
- Thư này thật sự do Bộ soái viết ư?Tần Cối kinh ngạc nói:
- Đúng vậy đó, chữ viết của Bộ soái rất dễ nhận ra đấy.
Hàn Thế Trung gật đầu nói:
- Cái này ta đã nhìn ra, thật ra ta chính là muốn hỏi cái này.
Tần Cối ngượng ngùng cười, ra vẻ không biết, vỗ vỗ bờ vai của Trần Đông nói:
- Được rồi, bây giờ ta và Hàn Tướng quân đã trở thành tù nhân, tiếp theo thì xem các ngươi rồi, Trần Đông, chuyện này ngươi am hiểu nhất. Chớ khiến Bộ soái và chúng ta thất vọng nha.
- Hả!
Trần Đông mờ mịt nhìn Tần Cối.Tần Cối cười, không để ý tới y, nói:
- Hàn Tướng quân, phiền ngài sắp xếp một chút, đêm nay nhất định phải làm xong xe tù, ngày mai toàn quân có thể nhổ trại đi tới Sở Châu.
- Ừ, ta biết rồi.