Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Thiên Cửu ha ha nói:

- Chúng ta ---.

Cao Nha nội vội bịt miệng y, sau đó cười hì hì với Lý Kỳ:

- Chúng ta đến tìm ngươi chơi thôi.

Mẹ nó sao ngươi không tìm quả phụ mà chơi, tìm ta làm gì? Lừa ai đó? Lý Kỳ tức giận nói:

- Thế thì xin lỗi, ta không rảnh.

Cao Nha nội chẳng những không bực, mà còn ha ha nói:

- Không sao, không sao, chúng ta sẽ ngồi đây chờ, chờ ngươi có thời gian rảnh, chúng ta ra ngoài tìm thú vui.Có quỷ! Nhất định có quỷ! Nếu bọn chúng ở lại đây, ta phải xốc lại tinh thần. Lý Kỳ liếc mắt nhìn Phàn Thiếu Bạch, Phàn Thiếu Bạch lập tức ngẩng đầu, dường như đang nói, ngươi đừng nhìn ta, ta có biết gì đâu. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, Lý Kỳ quét mắt nhìn đám đông, nói:

- Các vị đến hàn xá là có chuyện gì vậy?

Không một ai trả lời.

Này, các ngươi không để ta vào mắt à. Lý Kỳ gọn gàng dứt khoát nói:

- Nếu không có chuyện gì, vậy mời các vị về cho, muốn làm gì thì đi làm đi.

Bỗng có người nói:

- Đây cũng không phải là nhà ngươi, còn nói là hàn xá? Thật không biết xấu hổ.Âm thanh không lớn, nhưng ngược lại Lý Kỳ lại nghe thấy một cách rõ ràng, hai mắt trừng to, nói:

- Nha nội, lời này của ngươi ý là gì?

Cao nha nội lí lẽ hùng hồn nói:

- Chủ nhân ngôi nhà này là họ Tần, không phải họ Lý.

Mọi người đồng thời gật đầu.

Chết tiệt, xem ra tên ngốc này đã tiến hóa nha, đã biết lợi dụng sơ hở rồi. Lời vừa nói ra, ngược lại Lý Kỳ không làm gì bọn chúng, hừ một tiếng, hắn xoay người đi ra ngoài, gọi Trần đại nương tới, hỏi nhỏ:

- Đại nương, bà thành thật nói với ta, rốt cuộc bọn chúng tới làm gì?Trần đại nương buồn bực nói: 

- Lão thân thật sự không biết, bọn họ nói muốn gặp phu nhân, nếu không thì không đi.

Phu nhân? Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Tìm phu nhân? Tìm phu nhân làm gì?

- Cái này lão thân không biết.

- Vậy phu nhân đâu rồi?

- À, phu nhân đang cùng với Triệu phu nhân ở nhà sau.

- Ta biết rồi.Lý Kỳ lập tức đến nhà sau, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi thẳng vào, chỉ thấy Tần phu nhân đang cùng với Lý Thanh Chiếu ngồi bên cạnh lò lửa, trong tay còn cầm một cuốn sách bằng trúc.

Tần phu nhân hoảng sợ khi thấy Lý Kỳ đột nhiên xông vào, ổn định lại tâm thần, không hài lòng liếc mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi dù gì cũng là đại quan tam phẩm, hấp tấp, lỗ mãng như vậy còn ra thể thống gì?

- Xin lỗi, xin lỗi, ta có nguyên nhân mà. Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ cũng ở đây à!.

Lý Thanh Chiếu mỉm cười gật đầu, cử chỉ tao nhã, động lòng người trước sau như một.Hiện giờ Lý Kỳ cũng không rảnh cùng với Lý Thanh Chiếu lôi kéo làm quen, hỏi vội:

- Phu nhân, những người bên ngoài tới làm gì vậy?

Trong đôi mắt đẹp của Tần phu nhân thoáng qua sự chán ghét, thản nhiên nói:

- Không cần để ý tới bọn họ.

- Ngược lại ta không nghĩ ra lí do, nhưng mấy tên vô lại đó không đi, cũng là một vấn đề đó.

- Vậy ngươi đuổi bọn chúng đi đi.

Đuổi? Ai da, không ngờ phu nhân cũng dùng tới chữ này, nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi. Con ngươi Lý Kỳ đảo trái phải một hồi, nghĩ thầm, bọn chúng đếntìm phu nhân? Nhưng phu nhân ngoại trừ đẹp tựa chim sa cá lặn, dáng người thon thả, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, thì không có bất cứ sở trường nào, nếu liên quan đến kinh doanh buôn bán thì cũng phải tới tìm ta chứ, chẳng lẽ --- nghĩ đến đây, Lý Kỳ mở to mắt, bật thốt lên:

- Chẳng lẽ bọn chúng tới đề thân hay sao?

Tần phu nhân nghe xong, bỗng chốc khuôn mắt đỏ lựng lên như máu, dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, càng thêm đẹp đẽ ướt át, cực kỳ mê người! 

Xem ra ta đoán không lầm, Lý Kỳ dò hỏi:

- Phu nhân, người bắt đầu chọn rể từ khi nào vậy? Sao ta không biết?

Mày liễu Tần phu nhân dựng thẳng, vẻ mặt giận dữ nói:

- Ngươi nói bậy bạ gì thế? Ta sao có thể làm những chuyện này, đều là mẹ ta---.

Nói đến đây, nàng đột nhiên bừng tỉnh lại, biết là bị lừa, tức giận hừ một tiếng, quay đầu ra chỗ khác.

Thì ra là thế, xem ra lòng mai mối của Vương bá mẫu vẫn chưa chết nha, lần này nàng về nhà, nhất định đã xảy ra nhiều chuyện thú vị. Lý Kỳ hoàn toàn hiểu, thật ra với sự khổ tâm kia của Vương phu nhân, Lý Kỳ vẫn có thế giải thích được. Thử hỏi có người mẹ nào bằng lòng nhìn con gái mình thủ tiết cho đến hết đời, hơn nữa, phải biết rằng Vương phu nhân vẫn luôn áy náy với việc này, cho rằng chính mình đã hại con gái, hơn nữa ở phương diện này Đại Tống khá là cởi mở, phu nhân tái giá đâu đâu cũng có, đặc biệt là trong những gia đình phú quý, điều này không hiếm gặp, ngay cả Lưu hoàng hậu của Tống Chân Tông cũng đi tái giá, cho nên điều này không có gì là quá đáng. Vốn dĩ Trịnh Dật là ứng cử viên tốt nhất, nhưng đáng tiếc quá si mê bị Tần phu nhân trực tiếp đánh chìm, đến cả bọt nước cũng không nổi.Sau khi Lý Kỳ hiểu ngọn ngành sự việc, cũng không quá nóng nảy, còn mỉm cười vui sướng khi người khác gặp họa nói:

- Đây là chuyện tốt nha, ta vừa rồi nhìn một chút, tố chất bên ngoài của những người đó đều không tệ lắm, miễn cưỡng cũng xem là phong độ ngời ngời, phu nhân, người đi gặp cũng không mất gì đâu mà. Khi nói chuyện, hắn tự ngồi xuống, tự mình châm một ly trà, tự mình uống.

Tần phu nhân nghe xong nổi giận lôi đình, đang muốn mắng Lý Kỳ, Lý Thanh Chiếu bỗng nhiên liếc mắt ra hiệu với nàng, lại liếc mắt nhìn Lý Kỳ, khóe miệng cười mang theo giảo hoạt, nhỏ giọng nói vài câu.

Tần phu nhân nghe xong sửng sốt, ánh mắt bất an nhìn Lý Thanh Chiếu.

Lý Thanh Chiếu nhẹ nhàng gật đầu.Tần phu nhân do dự một lúc, đột nhiên nói:

- Lý Kỳ, hôm qua Hàng Châu gửi đến đây một phong thư.”

- Liên quan gì tới ta?

Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Kỳ đột nhiên nhảy dựng lên, vội hỏi:

- Là Thất nương gửi tới?

Tần phu nhân gật gật đầu nói:

- Đúng vậy.

- Mau mau mang ra đây. Lý Kỳ vui vẻ nói.Tần phu nhân thản nhiên nói:

- Ngươi muốn xem cũng được, nhưng nhất định ngươi phải đồng ý với ta một việc.

Lý Kỳ sửng sốt, chợt hiểu ra, không khỏi nhướn mày, thầm nghĩ, phu nhân từ lúc nào trở nên gian trá như vậy rồi. Bỗng nhiên ánh mắt liếc nhìn Lý Thanh Chiếu, buồn bực nói: 

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, đây là chủ ý của tỷ đúng không?.

Lý Thanh Chiếu cũng không phủ nhận nói:

- Ngươi giúp cô ấy đi, ngươi cũng nói, những người đó tụ tập ở chỗ này cũng không phải là chuyện hay.

Lý Kỳ gãi gãi mặt nói:- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ chắc không biết, chuyện lần trước của Trịnh nhị ca, Vương bá mẫu đã có thành kiến với đệ rồi, lần này đệ mà ra mặt, không biết Vương bá mẫu sẽ nghĩ thế nào, hơn nữa đây cũng không phải là nhà của đệ, đệ cũng không phải là người gì của phu nhân, không có lí do gì để giúp đỡ cả.

Lý Thanh Chiếu cười nói:

- Chủ ý của ngươi từ trước tới nay vẫn luôn rất nhiều, điểm nhỏ này sao có thể làm khó đến ngươi.

Lý Kỳ ha ha nói:

- Không thể nghĩ đệ trong mắt Thanh Chiếu tỷ tỷ, lại túc trí đa mưu như vậy, có thể so với Gia Cát

Lý Thanh Chiếu bất đắc dĩ cười, trầm mặc.Tần phu nhân lại nói:

- Có đi hay không thì tùy ngươi.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Phu nhân, ngươi làm vậy quá không quang minh lỗi lạc rồi.

Tần phu nhân thản nhiên nói:

- Học theo ngươi đấy.

- Đâu có, đâu có, là trò giỏi hơn thầy. Lý Kỳ ngầm châm biếm một câu, lại nói:

- Nhưng ta không tin, thư Thất nương gửi cho ta sao có thể nằm trong tay ngưoi.- Ta không nói đâu.

- Ngươi --- ngươi điên rồi.

Lúc này sắc mặt Lý Kỳ với Tần phu nhân vô cùng hung dữ, nhưng người ta hoàn toàn không nhìn hắn, tự mình làm mất mặt mình, hắn hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK