Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giáo trường Long Vệ Quân thành Bắc

Gió thu lướt qua không cuốn theo những chiếc lá khô như trước kia, cũng không mang theo những ngọn cỏ khô, trong giáo trường đã được quét tước sạch sẽ, không có một hạt bụi nào.

Lúc này trên thao trường không có binh lính đang luyện tập, từ khi Lý Kỳ nhậm chức tới nay, tình huống này thường xuyên xuất hiện, thậm chí có khi cả mấy ngày liền không thấy ai cả, không cần hỏi cũng biết binh lính trong doanh trại này đã ra ngoài dã luyện.

Lý Kỳ và Mã Kiều ngồi trong đại đường trống trải, trong đó không có cả hạ nhân châm trà rót nước.Chỉ chốc lát sau, truyền vào tiếng bước chân nặng nề, Ngưu Cao đi nhanh đến, ôm quyền nói:

- Khởi bẩm Bộ Soái, đã đưa toàn bộ người tới.

Lý Kỳ ừ một tiếng, bỗng nhiên giơ tay lên ngoắc ngón tay.

Ngưu Cao sửng sốt, lập tức tiến lên thấp giọng nói:

- Bộ Soái có gì dặn dò?

Lý Kỳ nhỏ giọng hỏi:

- Những người này đáng tin không?

Ngưu Cao nói:

- Không ai đáng tin cậy cả.Lý Kỳ cười hỏi:

- Sao lại không đáng tin?

Ngưu Cao đáp:

- Trước khi Bộ Soái nhậm chức, một trăm người này vốn là binh sĩ Long Vệ Quân, nổi danh vô lại trong quân, bình thường thường không luyện tập, chơi bời lêu lổng bên ngoài, ban ngày lang thang trên đường lấy việc ức hiếp dân chúng làm niềm vui, buổi tối không ở thanh lâu thì ở đổ phường, ngày đêm không về. Hơn nữa, đám người này rất giảo hoạt, cũng không muốn rời khỏi Kinh thành, cho nên khi hoán đổi Cấm quân, bọn họ đều giả bệnh giả chết, thà chết cũng không ra ngoài, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn. Đợi qua đợt hoán đổi, họ lại sinh long hoạt hổ tiếp tục ở lại Kinh thành. Cho nên, bọn họ ở Kinh thành cũng khoảng mười năm rồi, tin rằng không ai hiểu hết về Kinh thành hơn tất cả bọn họ. Đừng nói là hỏi đường, cho dù là hỏi người, bất kể là lão phụ trên phố Biện Hà, hay là con nít nơi phố Mã Hành bọn họđều biết. Nói bọn họ là lưu manh vô lại đã là cất nhắc bọn họ rồi.

- Oa! Lợi hại như vậy?

- Nguyên nhân chính vì bình thường bọn họ đều không có việc gì để làm, vì vậy cả ngày lang thang gần Kinh thành, cho nên rất quen thuộc với mọi thứ trong Kinh thành.

- Vậy hiện tại thì sao?

Ngưu Cao nói:

- Từ sau khi Bộ Soái ngài nhậm chức, những người này ai nấy cũng bị đánh mấy gậy, chịu quân pháp vài lần, lúc này mới thành thật hơn, bây giờ ngài bảo bọn họ đi hướng đông, bọn họ tuyệt đối không dám đi hướng tây.- Vậy sao? 

Lý Kỳ nhíu mày nói:

- Vậy thật quá lãng phí.

- Hả?

Lý Kỳ không giải thích, đứng dậy ha ha nói:

- Đi thôi, dẫn ta đi xem đám tinh nhuệ này.

Ngưu Cao ngượng ngùng nói:

- Tuy rằng bọn họ đã rất tuân thủ quy củ, nhưng tinh nhuệ thì chưa tới, tổ của bọn họ đều xếp cuối cùng trong đợt huấn luyện hàng tháng.Lý Kỳ cười ha ha, nhấc chân đi ra bên ngoài, ngoài miệng còn nói:

- Nhân tài. Nhân tài a!

Nhân tài?

Ngưu Cao gãi đầu, không hiểu ra sao.

Đi vào khu huấn luyện phía sau thao trường, chỉ thấy chừng một trăm binh lính đứng đó xếp hàng chỉnh tề.

Soạt soạt soạt!

- Chào Bộ Soái.Những người này thấy Lý Kỳ đến, đồng loạt vung tay phải lên.

- Chào mọi người.

Sau khi Lý Kỳ đáp lại bằng quân lễ, những binh lính kia mới để tay xuống.

Lý Kỳ bước lên hai mắt lấp lánh hữu thần quét qua một lượt những binh lính kia, thấy bọn họ lưng hùm vai gấu, khuôn mặt cương nghị, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì ai ai cũng là hán tử hiên ngang, có điều cũng có không ít người mang theo vẻ vô lại.

Quả nhiên là một đám diễn viên mà! Lý Kỳ ha ha nói:

- Ta nghe Ngưu Chỉ huy sứ nói, các ngươi đều là tinh nhuệ của Long Vệ Quân, bình thường khi huấn luyện có thể lấy một địch mười, trong lúc nghỉ ngơi thì hay chạy đi giúp đỡ dân chúng, gặp chuyện bất bình trên đường rút đao tương trợ thìkhông cần phải nói nữa.

Ngưu Cao nghe được sửng sốt, thầm nghĩ, ta nói như vậy lúc nào chứ? Bộ Soái hắn không nghe lầm chứ hả.


Đám binh lính kia ngẩng đầu cùng hô lên nói:

- Đây đều là trách nhiệm của chúng thuộc hạ.

- Thật là không biết xấu hổ, ta thích.

Lý Kỳ cười ha ha nói.

Ánh mắt những binh lính kia hiện lên vẻ hoang mang, không dám lên tiếng nữa. Lý Kỳ là đại ma đầu nổi danh trong quân. Binh lính dưới trướng Lý Kỳ thà cầmtrường thương chém giết kẻ địch cũng không muốn đối mặt với Lý Kỳ, rất kinh khủng.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói:

- Những chiến tích vĩ đại trước kia của các ngươi, Ngưu Chỉ huy sứ vừa rồi đã nói rõ toàn bộ với bản quan, các ngươi chính là cặn bã trong Cấm quân, là tiêu biểu cho đội quân du côn khắp Kinh thành.

Những binh lính kia thấy Lý Kỳ bắt đầu lôi chuyện cũ ra, trong lòng bối rối không thôi, cả đám người cùng đồng thanh:

- Bộ Soái, chúng ta đã thay đổi hoàn toàn, mong Bộ Soái cho chúng ta thêm cơ hội.

Lý Kỳ khoát tay nói:- Có câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, số người có thể thay đổi hoàn toàn tối đa cũng chỉ có vài người mà thôi. Cho nên, bản quan luôn cân nhắc mấy phen, quyết định hủy bỏ quân tịch của đám lưu manh các ngươi, từ ngày mai, các ngươi đã không còn là binh lính Long Vệ Quân nữa.

Giọng điệu của hắn bình thản, nhưng lọt vào tai những binh lính kia lại như tiếng sét giữa trời quang, ai ai cũng ngây ra như phỗng.

Trên mặt Ngưu Cao cũng hiện vẻ kinh ngạc. Hành vi của những người này tuy rằng làm mất mặt Long Vệ Quân, nhưng cũng phải nói là trong một năm nay bọn họ cũng đã thu liễm rất nhiều, không tiếp tục làm ra những chuyện quá giới hạn nữa, bây giờ lại đuổi bọn họ đi, hình như có chút không có tình người mà.

- Bộ Soái tha mạng, trong nhà ta còn có mẹ già tám mươi tuổi- Bộ Soái, nhi tử của ta vừa mới sinh ra thôi

- Ta trên có mẹ già tám mươi, dưới có thê nhi, toàn bộ đều trông cậy vào ta, kính xin Bộ Soái tha cho ta một lần.

Dưới sự áp bức mạnh mẽ của Lý Kỳ, đám quân binh này đều lộ nguyên hình, lệ tuôn đầy mặt, người này còn khóc thảm hơn người kia. Những thứ khác không cần nói, chỉ riêng nước mắt thôi mà nói rơi là rơi, không chút do dự nào, chỉ e đến Lương Triều Vĩ cũng không được như vậy nữa!

Ta đã nói mà, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Lý Kỳ âm thầm cười khổ một tiếng, trầm giọng nói:- Tới đây thôi, các ngươi vẫn là binh sĩ Long Vệ Quân, có muốn trước khi đi được hưởng sự khoan hồng của quân pháp không?

Lời này vừa nói ra, những người đó vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

- Tuân mệnh!

Lý Kỳ thấy bọn họ ai cũng lệ rơi đầy mặt, lại thêm vẻ mặt bi tráng, cực kỳ buồn cười, thiếu chút nữa phì cười, ho nhẹ một tiếng, nói:

- Cứ như vậy đi.

Nói xong, hắn đi đến trước mặt một người hỏi:

- Lúc nãy ngươi nói trong nhà còn có mẹ già tám mươi phải không?

Trên mặt binh lính kia hiện lên chút kích động, vội nói:

- Dạ.- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi bảy.

- Nói cách khác mẹ ngươi năm mươi ba tuổi mới sinh ra ngươi, phải không? Khả năng sinh con của mẹ ngươi cũng mạnh thật nha!

Những người còn lại nghe xong đều buồn cười.

- Ặc

- Hửm?

- Hồi bẩm Bộ Soái, vừa rồi tiểu nhân nhất thời kích động nói sai, thật rathật ratiểu nhân muốn nói là tổ mẫu của tiểu nhân.

Lý Kỳ lắc đầu cười, lại đi đến trước mặt một người, nói:

- Vừa rồi ngươi nói nhi tử của ngươi mới sinh phải không?

- Cái nàyHồi bẩm Bộ soái, tiểu nhân muốn nói là tiểu hài tử của đại ca tiểu nhân.

Lý Kỳ lại đi đến trước một người nói:

- Vậy còn ngươi?

- Bộ Soái, mẹ của tiểu nhân tuy rằng đã qua đời, nhưng mỗi năm đi viếng cũng tốn không ít tiền.

- Mỗi năm ngươi đi viếng bà ấy bao nhiêu lần?- Ặcnhà tiểu nhân chỉ có bốn bức tường, do đó ba năm mới đi một lần.

- Ngươi đúng là hiếu thuận thật mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK