Gợi cảm như thế nào, tin rằng ở thời đại này không ai có thể hiểu rõ hơn Lý Kỳ.
Hơn nữa dùng bức tranh biếm họa tuyệt đẹp này phác họa ra hình ảnh cô gái, bất kể là đáng yêu, thuần khiết hay là gợi cảm đều không ai sánh bằng.Đây cũng là nguyên nhân khiến Cao Nha Nội phấn khích, hiện giờ ở trong lòng y, làm gì còn có cái gọi là Gia Cát thánh nhân, điều này mới là thứ y yêu thích nhất.
Tống Huy Tông đứng trên lầu nhìn thấy bức tranh Điêu Thuyền, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi lẫn vui mừng, gật đầu nói: - Xem ra bức tranh biếm họa này thật là uyên thâm à.
Triệu Giai nói: - Phụ thân, có cần con?
Y nói được một nửa, Tống Huy Tông ngoắt tay nói: - Không cần đâu. Nếu ông ta biết tranh này do Lý Kỳ vẽ, vậy còn cần dùng tiền mua sao, bảo Lý Kỳ vẽ mấy bức là được rồi.Cùng với tiếng kêu la của Cao Nha Nội, mọi người cũng đều chợt tỉnh ngộ.
Đặng Xuân vội giơ tay nói: - 120 quan
Nhưng y và Cao Nha Nội là người đồng đạo, đều là người cả đời phóng túng, điều khác biệt duy nhất ở chỗ, phẩm chất của Cao Nha Nội cao hơn một chút, cái y theo đuổi là sự kích thích, là thẩm mỹ, ví dụ như việc dụ dỗ góa phụ, trộm vợ của người khác, những việc đại loại như vậy, nhưng phải là những người có bề ngoài xinh đẹp. Mà Đặng Xuân có thể nói là ai đến cũng không cự tuyệt, cái y theo đuổi là một loại khoái cảm, chỉ thích nữ nhân.
- Hai trăm quanLúc này, một âm thanh gọi giá cao nhất cho đến tận bây giờ, người này chính là Vương Tuyên Ân. Đừng quên, y cũng là một công tử phóng đãng. Chỉ có điều thứ y theo đuổi là một thứ cao hơn, cũng chính là một nữ tử đi ngàn dặm mới tìm được, giống như kiểu của Phong Nghi Nô, Lý Sư Sư.
Mọi người vô cùng thán phục, thấy ba người họ ra tay, thầm nghĩ vẫn nên không tham gia vào náo nhiệt này.
Tống Ngọc Thần hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói: - Chỉ là bức tranh khiêu dâm mà thôi. Khi y nói, ánh mắt vẫn không kìm nổi lại liếc nhìn bức tranh kia.
Ở vấn đề khác, Cao Nha Nội có lẽ còn nể Vương Tuyên Ân vài phần, nói cho cùngVương Phủ hiện giờ quá ngạo mạn, nhưng trên phương diện tiền bạc, ngược lại y chẳng e ngại Vương Tuyên Ân, phải biết rằng Cầu ca chính là phú thương đệ nhất Đông Kinh à, toàn bộ cấm quân đều là thợ thuyền dưới trướng của y. Đưa tấm biển lớn lối nói: - Ba trăm quan
Vương Tuyên Ân nhướng mày, giơ tấm bài nói: - Ba trăm năm mươi quan
Cao Nha Nội không cần suy nghĩ, liền kêu giá: - Bốn trăm quan Bức tranh này y quyết nhất định phải có bằng được, cho dù là dùng cả gia sản cũng quyết theo cho đến cùng.
Mọi người đều choáng váng.Cái gì gọi là lắm tiền nhiều của, đây chính là cái gọi là lắm tiền nhiều của.
Ai má ơi, ruột gan ta sắp chịu không nổi nữa rồi. Lý Kỳ nuốt nước miếng, ánh mắt rất là hưng phấn. Thầm nói, sớm biết như vậy, ta sẽ vẽ một bức tranh h biếm họa, thuận tiện cũng vẽ Đổng Trác và Lữ Bố trong đó. Đến 3p, phỏng chừng có thể bán được năm nghìn quan, nếu là như vậy, không chừng phu nhân sẽ giết ta chết mất, danh lợi thật là không thể song hành.
Đặng Xuân thấy thế, cả người đều xìu xuống, không nói thành tiếng. Ngay cả sức để giơ tấm bài lên cũng không có.
Vương Tuyên Ân thấy Cao Nha Nội như vậy cũng đã rơi vào trạng thái ngây dại, nghĩ thầm rằng cho dù tiếp tục tranh giành đi nữa, ta cũng tranh không lại y, càng tranh đấu đến phút cuối, e rằng mất mặt sẽ càng lớn, hay là bảo tồn thực lực đi tranh Gia Cát. Cố làm ra vẻ thoải mái, cười nói: - Nếu huynh thích bức tranh này như thế, vậy ta sẽ không tranh giành người đẹp với huynh, ta không cần. Nói xong, y lại quay sang Lý Kỳ cười nói: - Lý sư phụ, việc này ngươi phải đa tạ ta nha.
Ngụ ý, chẳng qua là nói y cố ý nâng giá giúp Lý Kỳ.
Ta cảm ơn muội muội của ngươi, người tiểu nhân vô sỉ bỉ ổi nhà ngươi, tranh không được, liền kéo ta ra làm bia đỡ đạn cho ngươi. Trong lòng Lý Kỳ thầm chửi một câu, cười cười, không trả lời.
Thằng nhãi Cao Nha Nội này cũng không biết là bị sự kích thích của mỹ nhân, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đầu óc trở nên tỉnh táo vô cùng, hừ một cách khinh thường nói: - Không phải là bốn trăm quan sao, ta hợp tác với Lý Kỳ mở quán rượu một tháng cũng không phải kiếm ít như vậy, phải kiếm nhiều hơn thế.
Y cũng không mang danh Cầu ca ra, hơn nữa còn ám thị rằng tiền này do chính y kiếm được, so với Vương Tuyên Ân mạnh hơn gấp trăm lần, một câu nói ra, khí thế liền tăng cao
Vậy mới tốt chứ, kẻ ngu thứ hai này cuối cùng thông suốt rồi. Lý Kỳ nhịn không được đã đưa ánh mắt tán dương y.
Câu nói này ngay cả Vương Tuyên Ân cũng phản bác không được.
Lý Kỳ cũng không muốn làm cho không khí náo nhiệt căng thẳng, bắt đầu đếm ngược, mỗi một thanh, Cao Nha Nội vội liếc nhìn mọi người một cái, hình như đang nói, nếu ai không phục, họ có thể bước lên thử xem, khí phách ngất trời.
Đếm ngược xong, Lý Kỳ vừa gõ cây búa gỗ, quay về Cao Nha Nội cười nói: - Chúc mừng Cao Nha nội, giành được quyển sách mỹ nhân này.
Cao Nha Nội cười ha hả, phóng đãng nói: - Trước tiên hãy cầm bức tranh đến cho ta nhìn một cái.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Điều này không thể được, cái này phải đợi đến khi Cao Nha nội giao tiền xong, mới có thể đem tranh và sách giao cho người.
Cao Nha Nội mặt tối sầm, nói:- Tại sao? Ngươi còn sợ Cao Nha nội ta đây sẽ nuốt lời sao?
Ai biết được? Nhân phẩm của ngươi từ trước đến nay vốn không đảm bảo. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Đương nhiên không phải, chỉ là không thể phá vỡ quy tắc, một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Cao Nha Nội vẫn muốn nói tiếp, Hồng Thiên Cửu không vui nói: - Huynh, huynh đừng nói nữa, ta vẫn đang đợi Triệu Tử Long.
- Thôi vậy được rồi
Tiếp theo bức tranh này, chính là bức Quan Vân Trường nghĩa khí ngất trời, vị đại anh hùng trong tranh đang cưỡi một con ngựa Xích Thố, đang vung cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao, râu dài tung bay lên, giống như một vị thần chung. Bên cạnh viết dòng chữ: - Chiêu nhiên thùy vạn cổ, bất chỉ quan tam phân!
Lý Kỳ giới thiệu nói: - Vị này chắc không cần ta nói nữa, trong trận vạn quân trảm Nhan Lương, thiên lý độc kỵ, dìm nước bảy quân, cạo xương chữa thương, tối đọc Xuân Thu, quả thật là vị anh hùng vậy, hơn nữa chí khí ngất trời của Quan Nhị Ca, người người tôn kính, chỉ dựa vào nghĩa khí này, khởi điểm năm mươi quan. Hắn nói xong bàn tay mở ra.
- Sáu mươi quan
Một âm thanh lạ bỗng nhiên cất lênMọi người quay đầu nhìn lại, sắc mặt kinh ngạc, người kêu giá chính là Thái Dũng.
Cao Nha Nội kêu lên nói: - Thái quản gia, ngươi cũng tới.
Thái Dũng chắp tay cười nói: - Vâng, lão gia nhà ta sai ta đến, mấy vị công tử nhà ta đều thích xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, hơn nữa cực kỳ ngưỡng mộ Quan Vân Trường, vì vậy lão gia bảo ta đến mua bức tranh về.
Tuy Thái Dũng chỉ là một quản gia, nhưng phía sau lưng y là cả gia tộc họ Thái, không nể Tăng, phải nể Phật, một vài người vốn muốn đưa ra giá. Trong lòng đều nghĩ, dù sao ta cũng tranh không lại ngươi, còn bị bẽ mặt trước ngươi.Ngay cả đám người Vương Tuyên Ân, Cao Nha Nội cũng chọn cách im lặng.
Ai cha! Ngươi muốn mua sách, nói với ta một tiếng, ta tặng ngươi một quyển, chạy đến đây xem náo nhiệt làm gì. Tên hầu nhà ngươi không phải là đang cản đường phát tài của ta sao, thật là quá tàn nhẫn. Trong lòng Lý Kỳ căm giận bất bình, cảm thấy dường như thiếu một miếng thịt, phải biết rằng số lượng người thích Quan Vũ không ít. Hắn cho rằng có thể bán được giá cao, ai ngờ vẫn chưa có cao bằng Hoàng Trung, nói không thất vọng nhất định là giả dối, lại thấy không ai đưa giá, hốc mắt đỏ lên, không cam lòng điếm ngược ba tiếng, nhẹ nhàng gõ búa gỗ xuống, nước mắt chảy ra nói tiếng chúc mừng.
Thái Dũng đứng dậy hướng về mọi người nói: - Đa tạ các vị nhường cho. Thái mỗ vô cùng cảm kích.Vân ca. Bây giờ chỉ dựa vào người. Lý Kỳ cân bằng cảm xúc, lớn tiếng reo lên: - Tốt lắm, tiếp theo vị này chính là Triệu Tử Long-người ra vào vách núi Trường Bản bảy lần
- Tốt
Hồng Thiên Cửu hét lớn một tiếng.
Trên bức vẻ, một vị tiểu tướng áo bào trắng, đang mặc ngân giáp. Tướng mạo đường đường, cưỡi con Bạch Mã, ngân thương giơ cao, oai hùng hiên ngang. Bên cạnh viết dòng chữ: - Huyết nhiễm chinh bào thấu giáp hồng. Đương dương thùy cảm dữ tranh phong. Dũng sĩ vô song Triệu Tử LongLý Kỳ cười nói: - Khởi giá của quyển sách này vốn cũng là năm mươi quan, nhưng trước mặt Hồng Thiên Cửu đã kêu giá một trăm quan, vậy chúng ta bắt đầu với giá một trăm quan.
- Một trăm lẻ năm quan
- Một trăm mười quan
- Một trăm hai mươi quan
Người hâm mộ Triệu Tử Long quả là không ít. Tranh nhau, nhưng điều kỳ lạ là, Hồng Thiên Cửu vẫn không lên tiếng, điều này khiến Lý Kỳ rất là khó hiểu.
Không ngờ rằng Hồng Thiên Cửu thấy càng có nhiều người thích Triệu Tử Long, trong lòng của y lại càng vui, y rất muốn hưởng thụ cái cảm giác mọi người tranh đoạt Triệu Tử Long, thế là dự định trước tiên để họ kêu giá, y sẽ đưa ra giá cuối cùng.
Đợi giá lên đến một trăm sáu mươi quan. Hồng Thiên Cửu thấy cũng không xê xích nhiều, giơ biển kêu giá: - Một trăm tám mươi quan.
Mọi người lúc này mới nhớ tới còn có một mãnh hổ ở bên cạnh đang rình mồi.
Tên tiểu tử này cuối cùng cũng ra tay, thật là hù chết ta đây. Lý Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chợt nghe được một người hô:- Một trăm chín mươi quan.
Người kêu giá chính là Tống Ngọc Thần.
Đừng nói đến đám người Cao Nha Nội, ngay cả một tài tử như Tống Ngọc Thần cũng có nhiều khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hồng Thiên Cửu đảo mắt, cười nói: - Hai trăm quan Y nói xong lập tức quay sang Lý Kỳ nói: - Lý đại ca, nếu người khác lại kêu giá, ta sẽ không gọi nữa, ngươi trực tiếp cho gã đi.
Ngọc Thần huynh, người tuyệt đối đừng thỏa mãn cho tên tiểu tử này, y rõ ràng là đang hù người. Lý Kỳ biết Tống Ngọc Thần là đang cố ý nâng giá, nhưng hắn cũng biết Hồng Thiên Cửu là đang cố ý dọa Tống Ngọc Thần.
Cuộc đấu giá lần này, cuối cùng là Hồng Thiên Cửu giành được chiến thắng, Tống Ngọc Thần tuy rằng cũng mơ hồ đoán được Hồng Thiên Cửu có thể là đang dọa mình, nhưng y cũng không dám lấy hơn hai trăm quan đi đánh cược.
Lúc Lý Kỳ gõ búa định giá, Hồng Thiên Cửu vui vẻ cười to, tựa hồ rất hài lòng với chiến thuật của chính mình, nhiệm vụ hôm nay của y cũng sắp hoàn thành xong rồi.
Song, tiếp theo dĩ nhiên chính là đệ nhất võ tướng trong Tam Quốc, Lã Bố.
Đối với Lã Bố, Lý Kỳ cũng lười chẳng muốn giới thiệu, bởi vì người thích nhân vật này thật sự là rất nhiều, tam anh chiến Lã Bố, ngựa Xích Thố, Phương Thiên Họa Kích, ai không biết, ai không hiểu, khởi giá tám mươi quan.
- Một trăm quan
- Một trăm hai mươi quan
Bởi Cao Nha Nội, Vương Tuyên Ân, Tống Ngọc Thần đều không phải là người thích Lã Bố nhất, cho nên hôm nay là bát tiên quá hải, thể hiện thần thông của mình. Tuy kêu giá vẫn chưa vượt qua bức tranh Điêu Thuyền, nhưng số người tham dự quả là nhiều nhất, cũng nghênh đón một cao trào lớn nhất cho đến nay.Lý Kỳ cũng là theo sự kích động bắt đầu, giọng nói kêu lên cũng bốc khói.
Hồng Thiên Cửu tạo thêm sự náo nhiệt, giúp Lý Kỳ nâng giá liên tục, lại cũng bỏ qua, nếu như y cho rằng Triệu Tử Long là đệ nhất, đối với Lã Bố công nhận đệ nhất, tự nhiên có cảm giác mâu thuẫn.
Cuối cùng, quyển sách vẫn là bán giá cao hai trăm ba mươi quan cho vị công tử Vương Tuyên Ân trong đám người đó.
- Được rồi. Đã đến quyển sách cuối cùng rồi, vị nhân vật này tin rằng mọi người đều biết, đó chính là Khổng Minh tiên sinh thần cơ diệu toán, hiền tướng lưu danh nghìn đời.
Vừa nói xong, Cao Nha Nội và Vương Tuyên Ân nhìn nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Bởi vì Tam Quốc Diễn Nghĩa đem Gia Cát Lượng nói quá sự thật rồi, có thể nói là không ai bằng, các nho sĩ tranh luận kịch liệt, tức chết Chu Lang, vườn không nhà trống, an cư bình ngũ đường, chết rồi cũng có thể dọa Tư Mã bỏ chạy, cho nên đối với Gia Cát Lượng, không thể nói mọi người đều thích, chỉ có thể nói không có người ghét ông ấy.
Lúc Lý Kỳ vẽ Gia Cát, cũng là lúc quan tâm đặc biệt, bức tranh này có thể gọi là khí thế hào hùng, nhưng thấy mây đen bao phủ trong tranh, tiếng sấm vang trời, gió nổi mây phun, Gia Cát Lượng một thân một mình, đứng ở trong sóng lớn, miệng mỉm cười, tay cầm quạt lông vũ chỉ về phía trước, một tư thế chỉ vẽ đất nước.
Hơn nữa điều không giống với các sách khác là, Gia Cát trong sách không giống với áp phích, Lý Kỳ cũng cầm sách cho mọi người xem qua một lượt, hình tượng Gia Cát Lượng trong sách thay đổi, tướng mạo oai hùng, băng cột đầu tử kim quan, đang mặc Bát Quái y, dây lụa màu tím quấn quanh thân, quạt lông vũ trong tay hiện lên hình dáng cây kiếm, tính công kích cực lớn, khí khái bừng bừng.