Trong nội đường của Lý Kỳ, Ngưu Cao, Hàn Thế Trung và một đám đại tướng ngồi bên trong.
Lý Kỳ nói lại tỉ mỉ tình hình Nhật Bản cho bọn họ nghe, lại hỏi: - Các ngươi thấy thế nào?
Hàn Thế Trung nheo mắt lại, nói:
- Ta cho rằng nên sớm ngày xuất binh. Nhật Bản chính là một quốc đảo, chỗ khó khăn nhất khi chinh chiến Nhật Bản chính là chiến tranh đổ bộ, nếu không có bến tàu, chúng ta rất khó đổ bộ. Theo ta được biết, hai bến tàu mà Bình thị có được ở Bắc Lục đều được xây dựng dựa theo tiêu chuẩn thuyền hàng lớn nhất của chúng ta, đủ cho chiến hạm lớn của chúng ta cập bến. Ngoài ra, không có bến tàu nào lớn như vậy để chiến thuyền của chúng ta ngừng được. Cho nên, hai bến tàu ở Bắc Lục tuyệt đối không được mất, chúng ta nên nhanh chóng xuất binh, chiếm lấy hai bến tàu kia, củng cố phòng ngự ở địa phương, nhưng vậy binh lính của chúng ta mới có thể liên tục không ngừng mà đổ bộ Nhật Bản, bằng không thì cho dù chúng ta thắng được nhất thời, nhưng ngày tháng lâu dài, cũng sẽ bị kẻ địch tiêu diệt sạch sẽ.
- Hàn Tướng quân nói có lý. Ánh mắt Lý Kỳ lại liếc sang người ngồi bên cạnh Hàn Thế Trung, nói: - Ngụy Minh, chiến thuyền Lai Châu hiện đã chuẩn bị thế nào rồi?
Ngụy Minh đáp: - Hồi bẩm Xu Mật Sứ, thủy quân Lai Châu có ba trăm chiến thuyền lớn, hơn bốn trăm chiến thuyền vừa, hơn sáu trăm chiến thuyền nhỏ, nhưng chiến thuyền nhỏ không tiện ra biển, hơn nữa Hàn Tướng quân cũng điều hơn phân nửa chiến thuyền nhỏ đến phủ Yến Châu và châu Hồn Nguyên rồi, chân chính có thể xuất chinh Nhật Bản cũng chỉ bảy tám trăm chiếc.
Ngụy Minh này trước kia là bộ hạ ở Phúc Châu của Hàn Thế Trung, sau hiệp ước Vân Tang, y liền ở lại Lai Châu, phụ trách thủy quân Lai Châu và xưởng tàu Lai Châu.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Thật ra chỗ mà thủy quân có thể dùng không nhiều, dù sao thì chúng ta không cần dựa vào thủy quân để đổ bộ, quan trọng là binh tướng vận chuyển đến địa khu Bắc Lục Nhật Bản.
Hàn Thế Trung lắc đầu nói: - Ta không thấy thế.
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Hàn Tướng quân có đề nghị gì?
Hàn Thế Trung nói: - Nhật Bản là do từng đảo nhỏ tạo thành, trong ngũ kỳ thất đảo của Nhật Bản, Nam Hải Đạo và Tây Hải Đạo đều là đảo lớn, cách địa khu Quan Đông một eo biển, nhưng một khi Quan Đông bị tập kích, Nam Hải Đạo và Tây Hải Đạo chắc chắn sẽ xuất binh viện trợ, vậy thì họ nhất định phải vượt qua eo biển. Thật ra chúng ta có thể dùng thuyền hàng vận chuyển binh lính, chiến thuyền hộ tống bên cạnh, đợi sau khi quân đội đổ bộ, chiến thuyền lại nam hạ tiến vào Nam Hải Đạo và Tây Hải Đạo, ngăn cản hai đạo cứu viện, chia ra mà diệt.
Ngưu Cao lo lắng nói: - Nhưng nhiều chiến thuyền như vậy, cần rất nhiều nhân lực, Lai Châu khó có thể chiêu mộ nhiều người đến thế.
Lý Kỳ nói: - Việc này thì ngươi không cần lo, phía Cao Ly đã hứa xuất ra hai vạn lao dịch, phía Bình thị còn có sáu vạn quân đội thêm vào không ít lao dịch, phía chúng ta lại xuất thêm sáu vạn quân nữa, hai vạn lương binh, đến lúc đó trực tiếp bảo thủy quân làm thuyền phu, khi đến Cao Ly đổi một lượt, khi đến Nhật Bản lại đổi một lượt, hẳn là cũng không sai biệt lắm. Có điều
Nói đến đây, hắn cảm thấy sầu lo nói: - Theo như tin tức dò thám, binh sĩ Nhật Bản cực kỳ hung hãn, năng lực tác chiến một mình không thua quân Kim, hơn nữa chế độ trong nước của bọn họ, dân chúng đều tham gia huấn luyện, ai ai cũng là binh, không thể khinh thường.
Ngụy Minh cau mày nói: - Hơn nữa, vũ khí, khôi giáp của Nhật Bản cũng cực kỳ lợi hại, không thua kiếm của Tây Hạ bao nhiêu. Về mặt đao kiếm thì mạnh hơn Đại Tống chúng ta, hơn nữa khôi giáp của bọn họ vô cùng cứng. Chúng ta từng thử qua, ngoài một trăm bước, cung tiễn bình thường không thể xuyên qua khôi giáp của bọn họ, chí ít cũng phải là Sàng tử nỏ cỡ trung mới có thể xuyên qua khôi giáp của quân Nhật Bản. Còn nữa, địa thế của Nhật Bản hơn phân nửa là không thể triển khai kỵ binh, nhưng kỵ binh lại không thể thiếu, do vậy bộ binh và kỵ binh nhất định phải cân đối, bằng không e rằng sẽ được cái này mất cái khác.
Lý Kỳ nói: - Về mặt kỵ binh, ta dự định phái một vạn kỵ binh, hai lộ binh mã mỗi lộ năm ngàn. Ngoài ra, ta còn chuẩn bị hai vạn con điền mã, dùng để tiếp tế cho chiến xa và tiếp viện. Còn chuyện đối phó với khôi giáp của kẻ thù, các ngươi có ý kiến gì không?
Ngưu Cao trầm ngâm nói: - Nói như vậy, tuy rằng Sàng tử nỏ có thể giết chết kẻ thù hữu hiệu, nhưng kẻ địch hẳn sẽ không tụ tập xung phong giống như quân Kim, bọn họ rất có thể phân tán ra tác chiến, e rằng sử dụng Sàng tử nỏ sẽ không phát huy được tác dụng. Ta nghĩ nên tăng thêm nhiều tên độc trong quân bị, dựa vào khói độc và sắt độc để giết chết kẻ thù.
Hàn Thế Trung liên tục gật đầu nói:
- Ngưu Tướng quân nói đúng, khôi giáp của kẻ địch có dày hơn nữa cũng không ngăn được sự xâm nhập của khói độc.
Lý Kỳ cũng khẽ gật đầu, nói: - Thật ra ta cũng đã tích trữ tên độc ở Lai Châu từ sớm rồi. Có điều lần trước chúng ta chinh chiến Nam Ngô, phát hiện rất nhiều thực vật có thể chế thành tên độc ở địa phương, Quân Khí Giám đã có đột phá rất lớn về mặt này, vượt xa những tên độc được tích trữ ở Lai Châu hiện nay. Nhưng lúc này tạm thời không thể vận chuyển đến, tạm thời chỉ có thể dùng tên độc vốn tích trữ ở Lai Châu thôi. Có điều, các ngươi yên tâm, ta sẽ lập tức cho người điều động tên độc ở các địa khu, tranh thủ vận chuyển đến Nhật Bản trong lần tiếp viện đầu tiên.
Nói tới đây, hắn đột nhiên thở dài, nói: - Bởi vì quân Kim tây chinh có thể sẽ gây ra uy hiếp vô cùng lớn cho Đại Tống chúng ta, vì vậy Hoàng thượng không phê chuẩn cho ta đích thân dẫn binh đi, lần này phải nhờ vào các vị rồi.
Các tướng sĩ lập tức tức đứng dậy đồng thanh nói: - Xin Xu Mật Sứ yên tâm, chúng ta nhất định không làm nhục sứ mệnh.
- Ta đương nhiên vô cùng có lòng tin với các ngươi.
Lý Kỳ cười gật đầu nói: - Ngưu Cao, bây giờ ta bổ nhiệm ngươi là Đông Hải Tuyên Phủ Sứ kiêm Viên Bình Đại Tướng quân, toàn quyền chưởng quản chiến sự Nhật Bản.
Tuyên Phủ Sứ thông thường đều bổ nhiệm quan văn nhị phủ, nhưng vấn đề là Xu Mật Viện hiện tại trên thực tế đều do một tay Lý Kỳ nắm quyền kiểm soát, đại quyền trong tay, nếu hắn không đi, Xu Mật Viện không phái được người khác. Hơn nữa lúc trước cải cách binh chế, nhấn mạnh vô điểm này, trên chiến trường văn võ nhất định phải phân chia rõ ràng, không thể cưu chiếm thước sào, cho nên Lý Kỳ mới có thể bổ nhiệm võ tướng Ngưu Cao làm Tuyên Phủ Sứ.
Hơn nữa, cho dù mục đích của Lý Kỳ ở đâu, chí ít ngoài mặt bọn họ đi viện trợ Bình thị, đối với tình huống trước mắt mà nói, lá cờ vô cùng quan trọng, nhất định phải bày tỏ trắng ra.
- Mạt tướng tuân mệnh.
Lý Kỳ lại nói: - Ngụy Minh.
- Có mạt tướng.