Điều này thực sự khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Nội dung của vở kịch có thể gọi là quanh co!
Tất cả mọi người đều thấy Trần A Nam ngay cả một mảnh đất con con cũng không có, mà chỉ có thể đứng bên cạnh, đó là một sự đột phá phi thường.
Điều này thực sự là thế nào?
Mọi người đều ngẩng đầu lên với một dấu hỏi lớn.
Cao Nha Nội càng không dám tin vào tai mình, chỉ Trần A Nam nói:
- A Nam, vừa rồi … vừa rồi giá đó hô thật sao?
Mặc dù Trần A Nam to gan, nhưng lúc này không khỏi vã mồ hôi hột, vất vả gật đầu.
- Tiểu tử ngươi có bị điên không?
Cao Nha Nội rít lên.
Đây là tình huống thần mà à!
Người mơ hồ nhất trong đó chính là Lý Kỳ. Hắn hiểu rất rõ Trần A Nam. Y có nhiều tiền như vậy không, thì không cần nói tới. Quan trọng là Trần A Nam vẫn luôn rất nghe lời hắn, cũng không thể làm ra chuyện hồ đồ gì, sao có thể lớn tiếng ở đây như vậy?
Rõ ràng chuyện này rất kỳ quái. Nhưng Lý Kỳ lúc này cũng không muốn nghĩ nhiều tới những chuyện đó, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trần A Nam, khẩn trương nói:
- Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tiểu tử đó uống nhiều rồi, chạy tới đây nói năng linh tinh. Mã Kiều, ngươi mau đưa tiểu tử này ném xuống sông Biện đi, cho hắn ta tỉnh táo.
Tiếp theo, hắn lại nói:
- Được rồi, vừa rồi là Cao Nha Nội đã ra giá hai ….
- Khoan đã.
Cao Cầu bỗng nhiên đứng lên. Hai nghìn quan này mất đi mà được lại, tất là vật quý!
Lý Kỳ thầm kêu khổ một tiếng, nói:
- Không biết Thái úy có ý kiến gì?
Cao Cầu nói:
- Ngươi vừa rồi cũng nói, người có giá cao thì được, sao nói mà lại không làm thế? Vừa rồi chúng ta đều đã nghe thấy vị tiểu ca đó đã ra giá năm nghìn quan. Nếu không giữ lời, giá cả lúc trước cũng đều không tính nữa.
- Cha ….
- Hử?
Cao Nha Nội nóng nảy, cùi chỏ của tên tiểu tử đó hướng ra ngoài, nhưng y vừa mới lên tiếng, đã bị Cầu ca trừng mắt lên nhìn rồi.
Hoàng Trạch đảo đảo mắt, liền nói:
- Nha Nội, Thái úy có lẽ là đang giúp ngươi đấy. Ngươi trúng kế của Phó viện trưởng rồi.
Cao Nha Nội nghe xong sắc mặt liền kinh ngạc nói:
- Lời này là thế nào?
Hoàng Trạch nói:
- Vừa rồi Phó viện trưởng không phải đã nói, bức tượng này bán đi được tiền đều sẽ quyên góp vào quỹ từ thiện của ông ta sao.
- Là như thế nào?
- Vâng đúng như vậy. Ngươi nghĩ mà xem, bây giờ quỹ từ thiện Thanh Thiên của chúng ta đã cái sau vượt qua cái trước, danh tiếng vang xa. Nếu người khác thấy Nha Nội ngang nhiên dùng nhiều tiền như vậy để mua một bức tượng, ngươi nói xem người khác sẽ nghĩ thế nào? Họ chắc chắn sẽ cho rằng Nha Nội ngươi lấy tiền ra dùng việc riêng. Mà quỹ từ thiện của Phó viện trưởng lại rất được sự chú ý của mọi người. Điều này bất lợi đối với chúng ta.
Cao Nha Nội nghe thấy thế tức đỏ bừng mặt lên, nghiến chặt răng lại nói:
- Tên Lý Kỳ này thật đúng là rất ác độc, thấy buôn bán không phải là đối thủ của ta, lại muốn dùng kế để hại ta. Hoàng Trạch, may mà có ngươi, nếu không ta thật sự đã bị hắn lừa rồi.
Hoàng Trạch nghe thấy thế thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng có một người còn tức giận hơn cả Cao Nha Nội, người này đương nhiên là Lý Kỳ rồi.
Câu nói này của Cầu ca đã ép hắn vào đường cùng rồi. Mồ hôi vã ra, chần chờ một lát, liền mỉm cười gật đầu nói:
- Thái úy nói phải, hay là chúng ta lại đấu giá lại lần nữa, thế nào?
Thái Kinh cười ha hả nói:
- Nếu chuyện này là của một mình ngươi, vậy thì chẳng sao cả. Nhưng, ngươi vừa mới nói sẽ quyên góp số tiền này vào quỹ từ thiện. Như vậy số tiền này không phải của cá nhân ngươi, mà thuộc về những người dân khổ sở kia. Nếu lại đấu giá lại, quá là không công bằng.
Cao Cầu cười nói:
- Thái sư nói rất đúng.
Trương Xuân Nhi vốn đang buồn bực thấy cảnh này, trong lòng vui như nở hóa. Vở kịch này thật sự là đã “hỏng bét” rồi, liền nói:
- Xu Mật Sứ, ngươi là phủ nhận điểm số.
Cao Nha Nội thấy vẻ mặt buồn bực đó của Lý Kỳ, liền bật cười ha hả. Điều này quả thực là rất vui.
Giống như Hồng Thiên Cửu, Chu Hoa cũng thích xem náo nhiệt, càng thích thú nhìn kẻ bất lương xấu xa Lý Kỳ, lần lượt hưởng ứng khiến cho Lý Kỳ khẩn trương báo điểm.
Những tên khốn kiếp này, các ngươi dám liên hợp với nhau để ức hiếp một mình ta, được lắm, được lắm. Một ngày nào đó thủy tinh của ta lên thị trường, ta sẽ cho các ngươi trả một cái giá thê thảm. Những loại ngu xuẩn các ngươi hãy đợi đấy.
Lý Kỳ đè tay xuống, cười nói:
- Các vị yên tâm chớ làm ồn. Chúng ta đầy là đang làm việc thiện. Ta cũng rất tôn trọng mỗi cá nhân đóng góp và việc từ thiện. Cho dù đối phương là ai. Vừa rồi Trần A Nam đã hô giá ba nghìn quan, còn có ai cao hơn giá của hắn ta nữa không? Ta sẽ đếm ngược số, một, quên đã không nói cho các vị biết, kỳ thực đài sen này cũng là một chỉnh thể giống như bức tượng đá này …. Hai, tượng nữ thần hộ mệnh này thật sự là rất đẹp đấy! Hai ….
Lý Kỳ dỏng tai lên, ánh mắt không ngừng dà soát trong đám người, hy vọng thấy được kỳ thích xuất hiện. Tiếc là, trong hội trường là một cảnh yên lặng, ai nấy đều trợn trừng hai mắt lên nhìn hắn.
Chờ một lát sau, Lý Kỳ cuối cùng đã phải nói ra chữ “ba” này. Tay phải đập mạnh một cái nói với Trần A Nam bên cạnh:
- Chúc mừng Trần thổ hào này đã đạt được bức tượng nữ thần hộ mệnh, hy vọng bức tượng nữ thần hộ mệnh này có thể bảo vệ cho ngươi, mang may mắn lại cho ngươi.
Nói xong, hắn lại nhỏ giọng nói thầm:
- Nhưng nguyện không phải là ác mộng.
Ba ba ba!
Cao Cầu vỗ tay đầu tiên. Những người vui mừng khi thấy người gặp họa đó cũng lần lượt đứng dậy vỗ tay. Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu là cặp bài trùng còn lớn tiếng nói chúc mừng Lý Kỳ.
Lý Kỳ đứng trên đài cười lớn chắp tay hồi lễ. Nhưng mọi người đều biết, trong lòng hắn đang khóc. Hơn nữa là đang khóc đến khản cả giọng.
Cùng với bức tượng nữ thần hộ mệnh được sở hữu, cả hiện trường cuộc thi cũng đã kết thúc. Mọi người lần lượt ra về. Nhưng tết trung thu vẫn còn chưa kết thúc, còn có một kiểu truyền thống, đó chính là ngắm trăng.
Tài tử giai nhân lần lượt túm năm tụm ba, hẹn nhau đi ngắm trăng, ngâm thơ, làm câu đối, đi giao lưu tình cảm. Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ.
Duy có một mình Lý Kỳ là nước mắt rửa mặt.
Hắn đã giành chiến thắng hai canh giờ trước. Nhưng lại bị thua ở khắc cuối cùng. Hơn nữa còn bị thua một trận sạch sẽ, biến đổi quá nhanh, thực sự là quá kích động. Nhưng hắn cũng không ngờ mình lại bị thua trong tay tên tiểu tử Trần A Nam.
- A Nam, nào, mau lại đây.
Lý Kỳ từ trên đài vừa mới bước xuống, lập tức vẫy tay về phía Trần A Nam đang đứng, nheo mắt cười. Nhưng, sát khí trong mắt đã tiết ra rồi.
Trần A Nam “a” lên một tiếng, bước chân bất động!
Lý Kỳ bỗng tức giận quát:
- Còn không mau lại đây.
- Vâng.
Trần A Nam đầu vã mồ hôi chạy tới.
Lý Kỳ nghiến chặt răng lại nói:
- A Nam, ngươi thật sự càng ngày càng được lắm đấy, lại đâm sau lưng ta một đao. Ngươi có phải là không ngại trong tay có quá nhiều Chiến thanh kiều không? Muốn làm một chút chơi.