Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Vậy Hoàng thượng làm kế này làm gì.

Triệu Giai nói:

- Đây cũng không phải là việc nhỏ, Đại Tống ta kiến quốc hơn trăm năm, rốt cục thu phục Nam Ngô, nên để khắp chốn mừng vui, hơn nữa lần trước Nhạc Phi bọn họ theo Yến Vân trở về, trẫm cũng chưa có cho bọn họ đầy đủ lễ ngộ, nếu lần này vẫn là như thế, vậy ai hoàn nguyện ý vì trẫm mở mang bờ cõi, ngươi liền nhịn một chút đi.

Lý Kỳ nhỏ giọng nói:

- Nhưng Đại Tống ta dùng tiền nhiều nơi rồi. Làm như vậy rất phô trương lại quá lãng phí, yến hội kia hoàn toàn không cần, hay là miễn đi?

Hắn còn vội trở về thăm vợ của mình.

Triệu Giai cười nói:

- Trẫm miệng vàng đã mở, có thể nào dễ dàng đổi ý, tuy nhiên, đây vẫn phải cảm tạ ngươi.

Lý Kỳ nói:

- Hoàng thượng nói quá lời, cái gì mở mang bờ cõi kia đều là bổn phận vi thần.

Triệu Giai nói:

- Trẫm không phải nói chuyện này.

- Vậy cái Hoàng thượng nói là gì?

- Yến hội Hôm nay đều là Túy Tiên Cư các ngươi giúp đấy.

- Cái gì?

Lý Kỳ đột nhiên hô to một tiếng.

Triệu Giai trầm giọng:

- Ngươi điên rồi, cũng không xem nơi này chung quanh là hoàn cảnh gì.

Lý Kỳ lòng đang rỉ máu, nói:

- Hoàng thượng nhất định là đang nói đùa rồi.

Triệu Giai nói:

- Vua không nói đùa, đây là Kinh Tế Sử chủ động yêu cầu.

Mụ đàn bà bại gia này. Lý Kỳ thầm mắng một câu. Nhưng ván đã đóng thuyền, hắn còn có thể nói cái gì, khẩn trương nói:

- Thần thật sự là cảm thấy Kinh Tế Sử làm quá đúng, không có ta Đại Tống, như thế nào lại có Túy Tiên Cư, đây tuyệt đối là nên thế, thần hết sức tán thành.

Triệu Giai cười nói:

- Chỉ e trong lòng ngươi không phải nghĩ như vậy.

Còn phải nói, ta kiếm tiền dễ dàng sao? Nói sau, dựa vào cái gì công thần ta đây phải xuất tiền chứ. Lý Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo nói:

- Vi thần ở trước mặt Hoàng thượng không dám nói bừa.

Triệu Giai nhẹ nhàng cười. Nói:

- Nếu như ngươi có thể nghĩ như vậy, vậy thì tốt quá rồi, ngươi không ở mấy ngày nay, Kinh Tế Sử cũng không ít gây phiền toái cho trẫm. Trẫm cũng đau đầu vì thế không ít, tiền này trẫm lấy được cũng là yên tâm thoải mái.

Lý Kỳ trong lòng hiểu ra, liên tục gật đầu nói:

- Dạ dạ dạ.

Kỳ thật ở Triệu Giai sau khi lên ngôi, y vẫn luôn chỉnh đốn triều chính, phản đảng, phản tham ô, một khi đã như vậy, ngươi này làm Hoàng đế khẳng định phải đi đầu, nếu ngươi với Tống Huy Tông giống nhau, vậy ngươi dựa vào cái gì đi chỉ trích làm thần tử bọn ta này, cho nên Triệu Giai thật rất ít mở yến hội, bình thường cũng chỉ là tiểu yến.

Mỗi tháng gia dụng hoàng thất cũng là thấp nhất từ trước tới nay, so với thời kì thái tổ còn thấp hơn, hơn nữa còn hết sức nghiêm khắc hạn chế, hiện giờ tài chính cũng đã gần như minh bạch, Triệu Giai muốn làm một lần đại tiệc, thật đúng là có chút trong lòng có thừa mà lực không đủ, đây cũng không phải là Triệu Giai keo kiệt, mà là y không muốn phá lệ này.

Đương nhiên, chút tiền ấy đối với ngày vào đấu kim như Túy Tiên Cư mà nói, cũng không đáng là gì.

Đi qua Ngự Nhai, vào đến trong cung, Triệu Giai đầu tiên là ở đại điện trước sắc phong Nam Ngô hoàng thất, ban thưởng phủ đệ, ban thưởng nữ tỳ, đây đều là lời hứa lúc trước Lý Kỳ hứa hẹn, theo sau lại phong thưởng Nhạc Phi và đại tướng liên can, tuy rằng tiền tài phản diện ít hơn, nhưng Triệu Giai dùng một ít vinh dự và đãi ngộ đền bù điểm này.

Sau khi sắc phong xong, quần thần theo Triệu Giai ngồi vào vị trí, như cũ vẫn là tiệc đứng, tiệc đứng có một ưu đãi lớn nhất, chính là không lãng phí, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, không giống như yến hội trước, những món ăn không hết, cơm thừa đồ ăn thừa, hoặc là đổ đi, hoặc là tôi tớ ăn, vừa lãng phí, lại hại người, còn không vệ sinh, ai biết văn dâm lẳng lơ đó có bệnh lây qua đường sinh dục hay không.

Trong Yến hội, Triệu Giai đầu tiên là nói chuyện với Nam Ngô vương thất vài câu, thì ra là trấn an bọn họ mấy câu, làm cho bọn họ an tâm ở lại đây.

Sau khi nói chuyện với Nam Ngô vương thất, Triệu Giai lại đem Nhạc Phi, Ngưu Cao và võ tướng liên can toàn bộ gọi tới, tìm một cái bàn ngồi xuống, vô cùng hưng phấn hướng đám người Nhạc Phi hỏi quá trình cùng sự trải qua trong chiến tranh.

Triệu Giai vốn là tôn trọng văn học, y cũng có nghệ thuật thiên phú rất cao, đây đều là kế thừa phụ thân, chỉ có điều sau khi y đi sứ Yến Sơn Phủ, tính cách đại biến, y dần dần hiểu được thánh nhân trong sách này đều là gạt người, người Tống ngươi học càng lợi hại thì sao, người ta không chơi với ngươi trò này, trực tiếp dùng đao đến nói chuyện với ngươi.

Về sau y lại đi tới Tây Bắc, tiếp đến Tây Quân, điều này làm cho y biến thành khá sùng thượng vũ lực, cho nên y đối với chi tiết chiến tranh vô cùng hiếu kỳ, khẩn trương để Nhạc Phi bọn họ nói cho y nghe.

Nhạc Phi bọn họ tự nhiên không dám chậm trễ, hơn nữa đây cũng là vinh hạnh của bọn họ, hơn nữa, đây đối với con đường làm quan tương lai của bọn chúng cũng có được trợ giúp rất lớn, dù sao đây là ở trước mặt Hoàng thượng, biến hướng biểu hiện mình, vì thế đã đem chi tiết không rõ trong quá trình chiến tranh nói cho Triệu Giai.

Triệu Giai nghe được khi thì trầm trồ khen ngợi, khi thì xưng hay, khi thì trầm ngâm, khi thì lắc đầu, khi thì thở dài, khi thì kinh hô, dưới sự thuật lại của đám người Nhạc Phi, y chỉ cảm thấy người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cũng có kích động nóng lòng muốn thử, đương nhiên, y cũng chỉ có thể ngẫm lại, nhưng y là Hoàng thượng, ngự giá thân chinh cũng không phải là việc nhỏ!

Mà một bên văn thần thấy, đều nhíu mày lắc đầu, Triệu Giai trong mắt bọn chúng thực có thể xem như Hoàng đế Đại Tống hiếm thấy nhất, bởi vì võ tướng ở địa vị của Tống triều vô cùng thấp, làm sao vào được nơi cao quý này, lại có thể ngồi chung một chỗ với Hoàng thượng, đây quả thực là xằng bậy, không hợp lễ pháp.

Nhưng là bọn họ cũng chỉ có thể hờn dỗi trong góc, Triệu Giai cũng không phải là một Hoàng đế dễ chọc, nhưng y là một Hoàng đế Tống triều từ trước tới nay giết đại thần nhiều nhất, hơn nữa y vẫn là dựa vào vũ lực đoạt vị, cho nên những chuyện rất nhạy cảm, lại không ai dám nêu lên.

Triệu Giai ở đó nghe mê mẩn, nhưng lại khổ Lý Kỳ.

Hôm nay hắn mới là nhân vật chính, văn thần này tự nhiên bằng không chạy tới chúc bọn Nhạc Phi, bởi vì bọn chúng từ trong lòng khinh thường võ tướng, như vậy trận yến hội này Lý Kỳ liền biến thành diễn viên chính duy nhất, người tiến đến chúc là một lớp tiếp một lớp, cũng mau Lý Kỳ không phải uống rượu, nếu không thì, phỏng chừng hiện tại đã bị khiêng trở về rồi.

- Hô - - -!

Lý Kỳ uống một bụng trà, mới có được thời gian thở dốc một lát, không khỏi thở dài một hơi, ánh mắt lập tức trong đám người tìm tòi, bỗng nhiên, ánh mắt của hắn tập trung một chậu ở bồn hoa xinh đẹp mùa đông còn có thể nở rộ, chuẩn xác mà nói, cái mà hắn nhìn chăm chú chính là một bóng dáng nổi bật bên cạnh bồn hoa kia.

Không phải Bạch Thiển Dạ thì là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK