Trong hậu đường, lò sưởi hừng hực xua tan đi tiết trời lạnh giá cuối cùng của mùa xuân còn sót lại.
Chỉ thấy một đám người ngồi bên trong, tụ tập nghe một vị công tử trên tóc mai có cài đóa hoa hồng giảng nghĩa.
Nghe vị công tử này tay chân nhảy múa vui mừng nói: - Nói tới chuyện sinh con, các ngươi là hỏi đúng người rồi đấy. Nếu nói theo lời của Lý Kỳ, đó chính là một môn học vấn, hơn nữa còn là một môn học vấn rất uyên thâm.
Loại nhị hàng này, chuyện tốt thì không thấy nói tới tìm mình, loại chuyện này lại kéo mình theo chứ. Lý Kỳ liền nói: - Ây ây ây, Nha Nội, ngươi nói chuyện cũng nên nói có bằng chứng chút, ta nói tới chuyện này khi nào chứ?
- Ý tứ cũng chẳng khác gì cho lắm.
Cao Nha Nội không vui liếc nhìn Lý Kỳ, nói: - Ngươi đừng có cứ mãi ngắt lời có được không, nếu không ngươi nói đi.
Lý Kỳ nói: - Miễn đi, kinh nghiệm của ta không có phong phú bằng ngươi, nhân số lại còn kém xa ngươi, ngươi tiếp tục đi.
- Đó là đương nhiên rồi.
Cao Nha Nội liền hất đầu lên.
Sài Thông nói: - Ngươi mau nói đi, sáu người các ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi sớm chút đi.
Cao Nha Nội bỗng thở dài một tiếng, tức giận nhìn Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam nói: - Lục Tử, A Nam, kỳ thực thứ này chri có thể hội ý, không thể truyền nhau. Ngày xưa bồn Nha Nội đã năm lần bảy lượt mời các ngươi tới Nghênh Xuân lầu, các ngươi lại không đi, bây giờ thì hay rồi, nước đến chân mới nhảy, mệt quá đi.
Nếu đi theo ngươi, cuộc hôn nhân này có thành không, Lý Kỳ trượn mắt nhìn hắn.
Ngô Tiểu Lục vẻ mặt đầy hiếu kỳ nói: - Nha Nội, lẽ nào ngươi một lần chính là ở Nghênh Xuân lầu?
Cao Nha Nội ho khan một tiếng, vẻ mặt hơi lúng túng nói: - Thật ra thì cũng không phải.
Hồng Thiên Cửu bật cười ha hả nói: - Lần đầu tiên ca ca ngủ chính là quả phụ.
- Phốc!
Ngụm trà trong miệng Lý Kỳ phụt ra ngoài, cười nói: - Thật hay giả đấy?
Cao Nha Nội trừng mắt tức giận nhìn Hồng Thiên Cửu nói: - Tiểu Cửu, sao ngươi lại nói ra thế chứ?
Hồng Thiên Cửu vẻ mặt đơn thuần nói: - Không thể nói ra sao?
Lý Kỳ vẻ mặt đầy hiếu kỳ nói: - Nha Nội, ngươi lợi hại như vậy, lần đầu tiên lại có thể quan hệ với quả phụ, không thể quá mạnh đấy chứ? Vậy bản tính của ngươi chính là khẩu vị nặng rồi đấy nha.
Cao Nha Nội buồn bực nối: - Lý Kỳ, ngươi không hiểu thì đừng có nói linh tinh được không.
Lý Kỳ nói: - Vậy ngươi nói ra xem nào.
- Chuyện này có gì hay ho đâu mà nói chứ?
Mặt Cao Nha Nội đỏ ửng lên.
Mẹ kiếp! Thằng nhãi này nói tới quả phụ lại đỏ mặt lên vậy sao? Lý Kỳ thực sự cảm thấy rất hiếu kỳ, nói:
- Ây da, Nha Nội, ngươi còn sợ cái gì chứ?
Sài Thông bật cười ha hả nói: - Hắn ta không phải là quan hệ với quả phụ, mà là bị quả phụ quan hệ.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói: - Sài Thông, ngươi cũng biết sao?
Sài Thông nói: - Chuyện này chẳng phải là bí mật gì, đám người Vương Tuyên Ân, Tống Ngọc Thần đều biết cả.
Lý Kỳ không vui nói: - Sao ta lại không biết, như vậy quá là không công bằng, kể đi xem nào, kể đi xem nào.
Sài Thông liền bật cười, không nói thêm điều gì.
Thật ra Hồng Thiên Cửu cũng cười rất nham hiểm nói: - Lý đại ca, chuyện là thế này, khi đó trong cấm quân có một giáo đầu họ Lâm.
Lâm giáo đầu? Lý Kỳ sửng sốt, kinh ngạc nói: - Chớ không phải là Lâm Xung sao?
Cao Nha Nội kinh ngạc nói: - Lâm Xung là ai?
- Ách.
Lý Kỳ nói: - Không phải sao?
Hồng Thiên Cửu lắc đầu nói: - Không phải tên Lâm Xung, mà là Lâm Báo.
Lâm Tử Đầu Lâm Xung, đó còn không phải là Lâm Xung, Lý Kỳ vã mồ hôi lạnh nói: - Ngươi nói tiếp đi.
Cao Nha Nội khoát tay nói: - Được rồi, được rồi, ta nói cho ngươi biết là được rồi, cũng chẳng phải là chuyện không ai biết gì. Hồi nhỏ ta thường tới quân doanh để chơi, từ đó đã quen và kết bạn với Lâm Báo, sau đó ta lại bái Lâm Báo làm thầy, công phu quyền cước của ta chính là hắn ta dạy.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Xem ra thân thủ của Lâm Báo đó cũng không tệ.
Cao Nha Nội nói: - Ngươi đây là có ý gì? Thân thủ của Lâm Báo đó rất lợi hại, kém hơn Mã Kiều một chút, chỉ là hắn ta dạy ta mới được vài ngày đã phụng mệnh đi tới phía bắc đánh trận rồi, kết quả là một đi không trở lại.
Lý Kỳ nói: - Nói ra thì thê tử của Lâm Báo đó không phải là sư nương của ngươi sao?
Cao Nha Nội đỏ bừng mặt lên nói:
- Thật ra cũng đúng.
Lý Kỳ xoa xoa trán nói: - Cuộc sống này có chút hơi rối! Nha Nội, ngươi cũng thật sự đã ra tay sao.
- Lý đại ca, chuyện này ngươi thật ra đã hiểu lầm ca ca rồi.
- Thật sao?
- Còn không phải sao? Hồng Thiên Cửu nói: - Kỳ thực ca ca trước đây rất là lương thiện.
- Thật sao?
Lý Kỳ kinh ngạc thốt lên một tiếng.
- Đúng vậy. Hồng Thiên Cửu nói: - Khi đó ca ca biết sau khi Lâm giáo đầu tử trận, đã tặng cho nương tử Lâm gia không ít tiền của và quần áo, quan tâm đầy đủ. Nếu không có ca ca, chỉ dựa vào sắc đẹp của Lâm nương tử đó sớm đã khiến cho người ta thu nhận làm thị thiếp rồi.
Sau đó quan tâm tới lên giường, mẹ kiếp, biết ngay là như vậy mà. Trong lòng Lý Kỳ thầm khinh bỉ liếc nhìn Cao Nha Nội.
Quả nhiên, Tiểu Cửu tiếp tục nói: - Sau đó ca ca và Lâm nương tử lâu dần nảy sinh tình cảm, ngày càng tốt lên. Nói xong, y thở dài một cái, nói:
- Chỉ là mộng đẹp không dài lâu, chuyện này đã khiến cho Thái úy biết được, đúng lúc khi đó Thái úy đang bận chuyện hôn sự của ca ca, để tránh phức tạp bên ngoài, do đó Thái úy đã ngầm đưa Lâm nương tử ra khỏi kinh thành. Từ đó về sau, chúng ta không còn gặp lại Lâm nương tử nửa, còn ca ca sau khi biết tin đã đau lòng muốn chết, suốt ngày uống rượu say mèm.
Ngô Tiểu Lục có chút kinh ngạc nói: - Nha Nội, không ngờ ngươi lại thâm tình như vậy.
Cao Nha Nội nói: - Bổn Nha Nội vẫn luôn rất thâm tình đúng không?
Lý Kỳ bỗng lên tiếng hỏi: - Không biết khi đó Nha Nội uống rượu ở đâu?
- Nghênh Xuân lầu mà.
- Linh tinh.
Hóa ra thằng nhãi này thích phụ nữ trưởng thành chính là vì nguyên nhân này. Lý Kỳ gật đầu nói: - Nha Nội, ngươi thực sự yêu Lâm nương tử sao?
Cao Nha Nội nói: - Đương nhiên là yên rồi. Cô ấy vẫn luôn đối xử tốt với ta.
- Vậy ngươi có hận cha ngươi không?
- Lý Kỳ, con người ngươi có phải bị bệnh ở đầu không đấy? Đó là cha ta mà, lại không phải là người nào khác, sao ta có thể hận cha được? Cao Nha Nội nói xong hai tay nâng mặt lên nói: - Mặc kệ cha ta có làm gì đi nữa, đó chắc chắn là vì muốn tốt cho ta, ta là con trai của Thái úy, Lâm nương tử cũng tốt, cũng là một quả phụ, nếu là bây giờ, ta còn có thể để có nàng vào cửa nhà ta, nhưng khí đó thì không thể được.
Câu nói này Lý Kỳ thực ra cũng không có nghi ngờ gì. Mặc dù mấy tên này cũng đủ phức tạp rồi, nhưng cũng đều rất hiếu thuận, dù sao thì cũng là người nhà đại hộ, gia giáo cũng khá tốt. Đó cũng là nguyên nhân vô cùng quan trọng mà Lý Kỳ xem họ như bạn bè. Bởi vì Lý Kỳ cảm thấy một người bất hiếu thì không có gì là không làm được, còn loại người này thì đáng kính.
Chu Hoa bật cười ha hả nói: - Nha Nội, câu này của ngươi quá là kém rồi, Tam Nương Vương gia đó cũng không phải là quả phụ sao, bây giờ cũng chẳng phải là vợ của Lý đại ca sao?
Lý Kỳ hắc một tiếng, nói: - Tên mập, muốn đánh phải không? Ngươi thích tham gia hôn lễ của Lục Tử thì thôi đi.
Chu Hoa liền nói: - Xin lỗi, xin lỗi, đại ca, ta sai rồi.
Cao Nha Nội cười dâm nói: - Lý Kỳ, ngươi và Vương Tam Nương đó đã ngủ với nhau chưa?
Lý Kỳ nói: - Đi đi đi, chuyện này các ngươi khỏi phải nghe.
Cao Nha Nội bĩu môi, nói: - Không hỏi thì không hỏi, có gì mà to tát quá vậy chứ.
Sài Thông bỗng lên tiếng nói: - Lý Kỳ, nói ra cũng thật là kỳ lạ, cuộc hôn lễ đầu tiên được tổ chức ở phủ đệ của ngươi lại không phải là của ngươi.
Lời này vừa nói ra, đám người đó lần lượt chuyển ánh mắt nghi ngờ về phía Lý Kỳ.
Mẹ kiếp, ta cũng muốn, nhưng ông mày thấy hôn lễ là sợ, mặc dù chưa từng một lần mặc trang phục tân lang đã bị hôn mê rồi. Không chờ Lý Kỳ lên tiếng, Cao Nha Nội bật cười ha hả nói: - Chuyện này ta biết.
Lý Kỳ cẩn trọng nói: - Ngươi thì biết cái gì chứ?
Cao Nha Nội cười hì hì nói: - Lý Kỳ, ngươi có phải là còn muốn tìm thêm mấy người phụ nữ nữa, sau đó kết hôn một thể, dù sao thì ngươi còn có thánh chỉ trong tay, tới khi đó một tân lang cưới mưới mấy hai chục tân nương, nhất định là rất vui, ha ha.
- Ta vui vái đầu ngươi ấy.
Lý Kỳ cầm chiếc gối ôm phía sau lên ném về phía tên nhị hàng đó, nói: - Bớt nói linh tinh đi, cũng không còn sớm nữa, ngươi mau nói những cao kiến của ngươi cho đám Lục Tử nghe đi.
- Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này rồi.
Cao Nha Nội nhảy cẫng lên, cười hì hì nói: - Lục Tử, A Nam, vì các ngươi, tan gay cả bảo bối đã giấu kỹ lâu ngày cũng đều lấy ra. Nói xong, y liền lấy một bộ trong ngực ra, bốn năm cuốn sách nhỏ đặt lên bàn.
- Đây là cái gì?
Lý Kỳ cầm lên một quyển vừa xem, trợn trừng hai mắt: - Nạp ni, Đại Tống viết chân tập? Oa oa oa, Nha Nội, con mẹ ngươi có nhiều sách hay như vậy, không sớm lấy ra chia sẻ, quá là không có nghĩa khí gì cả.
Cao Nha Nội cười hì hì nói:
- Lợi hại chứ, không giấu gì ngươi, đây có lẽ là mấy cuốn sách hay nhất trên thế giới, hơn nữa còn là có một không hai. Ở đây có tổng cộng 108 kiểu, có ba kiểu, trong đó có lại có 72 thế nhỏ. Lục Tử, A Nam, nếu các ngươi có thể tinh thông một chiêu thức lớn, cả đời này đều hưởng thụ bất tận.
Tiểu xử nam ngây thơ Ngô Tiểu Lục lại chỉ liếc nhìn sang, mặt đỏ bừng lên như đít khỉ, yếu ớt nói: - Nha Nội, ngươi có thể làm được bao nhiêu kiểu?
Cao Nha Nội nói: - Bổn Nha Nội đương nhiên là tinh thông rồi. Nói xong, y liền cầm một cuốn trong số đó lên, nói: - Nào nào nào, ta sẽ giảng giải cho ngươi một kiểu đơn giản nhất trong đó.
Lý Kỳ xem cũng rất nhập thần, lúc này hắn mới biết ở phương diện này hắn lạc hậu quá nhiều, vừa xem vừa suy nghĩ, văn hóa Trung Hoa ta không kém gì người ta! Cho dù là phương diện này, đảo quốc cũng còn kém xa.