Thôi xin! Đại ca, Lý Kỳ có bao giờ nói hắn là quân tử đâu, hơn nữa đối diện với vẻ đẹp như vậy, không nhìn thì liệu có còn là đàn ông nữa không? Đây là lẽ thường tình của con người, hơn nữa đây là một kì cảnh ngàn năm có một, Lý Kỳ, anh em ủng hộ ngươi, tiếp tục giả nai xem tiếp đi.
Não trái và não phải của Lý Kỳ bắt đầu đấu tranh kịch liệt, hai giọng nói đan xen với nhau, làm cho hắn cảm thấy rối trí, nhưng bây giờ không phải là vấn đề hắn xem hay không xem, vấn đề là nên xử lí thế nào, ngoài giả ngây giả ngô ra thì hắn khôngthể nghĩ ra biện pháp nào khác.
Tí tách! Tí tách!
Chợt nghe có tiếng nước rơi tí tách.
Hai người cùng nhau ngẩn ra, Lý Kỳ theo bản năng sờ lên mũi mình, chỉ thấy đầu ngón tay toàn là máu, không kìm nổi buột miệng nói:
- Thì ra là nhìn mĩ nhân quả là bị chảy máu mũi thật.
Lời vừa dứt, chợt nghe một tiếng kêu thất thanh, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tần phu nhân vội giật cái áo ngủ lên che trước ngực, thầm nghĩ gay go rồi, thật là chưa đánh đã khai. Trong đầu vội nảy ra một ý nghĩ, đoạn đột nhiên kêu “a” một tiếng, ngã lăn ra đất, nhắm mắt lại rên rỉ:- Tiểu đệ sợ máu!
Gượng gạo! Quá là gượng gạo!
Ở trước mặt đại mĩ nhân, kĩ thuật diễn xuất của Lý Kỳ thật quá đỗi vụng về.
Tuy nhiên, cho dù Lý Sư Phó diễn có thật đến mấy thì đã đến nước này rồi, Tần phu nhân sao có thể tin hắn, cứ nghĩ tới việc vừa rồi bị hắn nhìn thấy gần như hết, trong lòng vừa giận vừa xấu hổ, thậm chí còn nảy sinh cả ý nghĩ muốn chết. Cái cặp mắt to tròn đẹp hút hồn người nhìn chằm chặp vào Lý Kỳ đang giả chết, trong căn phòng yên lặng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của nàng, lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt, đoạn nói:
- Ngươitiểu tử đê tiện, hôm nay ta sẽ liều chết với ngươi.Liều...liều chết với ta? Không nghiêm trọng đến mức đó chứ. Hay là ta chịu thiệt chút, chúng giường chung gối là được chứ gì. Lý Kỳ nghe vậy rùng mình một cái, nhưng không dám làm bừa, chỉ ti hí mắt nhìn trộm, không nhìn thì thôi, chứ càng nhìn càng ngây ngất. Lờ mờ thấy Tần phu nhân đứng đó, sắc mặt không ngừng biến đổi từ xanh sang đỏ, đôi bồng đào phập phà phập phồng, muốn ngăn lại cũng chẳng được. Có thể thấy là nàng giận không hề ít. Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là cái kéo sáng loáng trong tay Tần phu nhân, nó làm cho Lý Sư Phó phải thầm kêu khổ, ta nói rồi Hồng Nô à, nàng làm gì cũng tốt, chỉ là cứ thích may may vá vá, thật là hại chồng nàng rồi. Đoạn nhảy cái phắt dậy, giơ tay phải lên cao thề thốt:
- Phu nhân, vừa rồi ta chỉ đùa thôi, cái mũi này của ta là do ngươi đập, thực ra cái cơ thể rất bình thường của ngươi còn có thể đập ta chảy máukhông không không, ta không nói là cơ thể ngươi không đẹpkhông đúng không đúng
Thật là càng nói càng hồ đồ! Lý Kỳ bị chính mình làm cho sắp phát khóc. Hắncũng không hiểu, tại sao cứ đứng trước mặt Tần phu nhân là lại lúng ta lúng túng như vậy.
Ai mà không biết, chỉ có tật giật mình thì mới có cái triệu chứng đó.
Tần phu nhân nghe mà lửa giận trong mắt như chực phóng ra.
- Ngươingươingươi.
Nàng giận đến mức nói không nên lời, rồi bất thình lình giơ cái kéo trong tay lên.
Lý Kỳ hoảng hốt, nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài có người chợt gọi:
- Phu nhân, phu nhân.
Cốt Dục? Lý Kỳ không nén nổi vui mừng.Tần phu nhân lập tức tỉnh ngộ khỏi cơn giận, nếu như để có người biết là nửa đêm canh 3 có đàn ông ở trong phòng cùng nàng thế này thì tình ngay lí gian, hơn nữa lúc này y phục xộc xệch, cần biết rằng trong lòng nàng, trinh tiết còn hơn cả tính mạng, vẻ mặt lộ rõ một vẻ vô cùng bối rối.
Chỉ trong giây lát, Da Luật Cốt Dục đã tới trước cửa, lại nghe nàng nói:
- Phu nhân, tỉ có ở đây không?... Tỉ mà không lên tiếng là muội vào đó.
Tần phu nhân hoảng loạn đến mức phát khóc.
Cái thời khắc đó thì Lý Kỳ đã trải nghiệm quá nhiều rồi, đó không nghi ngờ gì lại là điểm mạnh của hắn, Lý Sư Phó với tố chất tâm lí vững vàng, một tay che mũi, một tay chỉ ra phía ngoài cửa, rồi nhón gót chân đi nhẹ nhàng về phía giường.Tần phu nhân cũng đâu có ngốc nghếch, liền lập tức phản ứng lại, nói:
- Là Cột Dục phải không? Đợi một chút, tới ngay đây!
Khi nói, ánh mắt nàng liếc theo Lý Kỳ, thấy hắn chuẩn bị lao lên giường, hai mắt trợn trừng, cái kéo sáng loáng chỉ ngay xuống dưới gầm giường.
Mẹ kiếp! Ta dù gì thì cũng là đại quan tam phẩm, ngươi bắt ta trốn dưới gầm giường, không đến mức bắt nạt người ta thế chứ? Lý Kỳ trợn ngược mắt nhìn lại Tần phu nhân.
Lửa giận trong mắt Tần phu nhân lại bắt đầu lóe lên.
- Phu nhân?- Đến đây.
Thôi được, thôi được, cũng trách ta cả, không chịu nhìn cho kĩ đã xông ngay lên, may còn là phu nhân, chứ ngộ nhỡ là Mỹ Mỹ, thì Mã Kiều chắc sẽ giết ta mất. Lý Kỳ oan ức thở dài một tiếng, mang theo nỗi nhục mà chui xuống gầm giường. Hắn cũng biết rằng nếu như hắn mà trốn trên chiếc giường này thì đêm nay Tần phu nhân chắc chắn sẽ không ngủ trên đó nữa. Đành tự an ủi, đàn ông mà, phải biết co biết duỗi, chịu chút nhục thì đâu có gì ghê gớm.
Tần phu nhân thấy Lý Kỳ đã trốn kĩ rồi, vội mặc áo ngủ lên, chỉnh đốn lại một chút, rồi tiến lên mở cửa. Khi cửa vừa mở, cũng vừa lúc thấy Da Luật Cốt Dục chuẩn bị đẩy cửa, không khỏi giật mình đến kêu lên một tiếng.
Da Luật Cốt Dục vội hỏi:- Phu nhân, tỉ không sao chứ?
Tần phu nhân định thần lại, lắc đầu nói:
- Đa tạ quan tâm, ta không sao.
- Nhưng vừa rồi muội có nghe thấy phu nhân kêu to.
- Hả? À, vừa rồi trong phòng đột nhiên có con chuột to, làm ta sợ quá.
Tần phu nhân không quen nói dối, tai đỏ bừng cả lên.
- Chuột?
Da Luật Cốt Dục nhíu mày lại, hướng mắt nhìn quét căn phòng một lượt, chợt thấy trong tay Tần phu nhân cầm một cái kéo, liền kinh ngạc hỏi:
- Cái kéo này?Tần phu nhân hoảng hốt, theo bản năng giấu cái kéo vào sau lưng, mặt đỏ như máu nói:
- Cáicái kéo này dùng để đuổi chuột.
Cầm kéo đuổi chuột ? Da Luật Cốt Dục ngây người ra, chợt nghe trong phòng vang lên tiếng phì phò, đoạn hỏi :
- Tiếng gì vậy?
Mẹ kiếp ! Cốt Dục, thế mà nàng cũng nghe thấy cơ à, xem ra nàng yêu ta quá rồi đó. Lý Kỳ ôm chặt miệng, mũi, những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu men theo hai má lăn xuống. Thì ra là vừa rồi hắn nghe Tần phu nhân nói dùng kéo đuổi chuột, nhất thời không nhịn được đã bật cười ra.
- À, Ồ! Chuột!- Lại là chuột?
Da Luật Cốt Dục vẻ hồ nghi nhìn Tần phu nhân nói.
Tần phu nhân đâm lao phải theo lao nên cố tảng lờ đi, đoạn dịch người sang một bên cười nói:
- Cốt Dục, muội chớ đứng mãi ngoài cửa thế chứ, đi vào rồi nói chuyện đi.
Da Luật Cốt Dục ngây người ra nói:
- Giờ đã muộn quá rồi, nếu như phu nhân không sao, thì muội cũng không làm phiền phu nhân nghỉ ngơi nữa. Xin cáo từ vậy.
Cũng là do nàng và Tần phu nhân không quá thân thiết, vả lại nàng đã trải qua những năm tháng như địa ngục ở nước Kim, nên tính tình đã trở nên cô độc. Nếu như là Bạch Thiển Dạ hay Lỗ Mỹ Mỹ thì vừa rồi nghe Tần phu nhân hét to vậy, đã xôngthẳng vào rồi, chứ đâu cần hỏi nhiều như vậy.
Tần phu nhân thờ phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Phiền muội lo lắng, thật là áy náy quá.
- Phu nhân khách sáo rồi, tỉ nghỉ ngơi đi. Cốt Dục cáo từ.
- Tạm biệt nhé!
Đợi sau khi Da Luật Cốt Dục đi rồi, Tần phu nhân đóng cửa lại, toàn thân rã rời như vừa thoát hiểm xong, suýt thì ngồi phịch xuống đất, thở dài một hơi. Nói dối quả là một việc nàng không tài nào làm nổi.
Tuy nhiên, nàng lại gặp phải một kẻ lấy nói dối làm sự thật như Lý Kỳ.Lúc này, Lý Kỳ cũng đã bò từ dưới gầm giường ra, ngượng ngùng nói:
- Phu nhân, thật là xin lỗi, ta vừa rồi
Tần phu nhân vừa nhìn lên, cái vẻ lạnh lùng đến ghê rợn toát ra, làm Lý Kỳ định nói gì nhưng vội nuốt lại, ngập ngừng nói:
- Phu nhân, ta đã về, ta đi đây.
Nói rồi cúi đầu bước nhanh về phía cửa. Hắn sở dĩ vội vã như vậy, là bởi hắn phát hiện ra cái kéo trong tay Tần phu nhân đang có xu hướng động đậy, hắn thừa hiểu tính cách Tần phu nhân, vớ vẩn là có án mạng ngay, mĩ nhân thì đáng quý, nhưng tính mạng còn cao hơn chứ.
Tần phu nhân cố nén hết sức, đứng sang một bên, khẽ nhắm hai mắt lại.Đến khi Lý Kỳ đi tới cửa, hết sức thận trọng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chậm rãi thò đầu ra ngoài ngó nghiêng.
Nhưng hắn lại không thể ngờ rằng, chính việc hắn đang làm lại giống hệt như một kẻ đang vụng trộm chuyện tình cảm vậy.
Tần phu nhân đợi một hồi rồi mới mở mắt ra, nhưng đập ngay vào mắt nàng là cặp mông lớn đang vặn vẹo của Lý Kỳ, thật là một hình ảnh xấu xí, trong lòng hận lắm, đoạn cắn răng bặm môi, nắm chặt nắm đấm, toàn thân khẽ rung lên.
Cái cảnh tượng bị Lý Kỳ bắt nạt vừa rồi lại lập tức trào dâng, thù mới hận cũ chập vào nhau, Tần phu nhân thật sự kìm chế không nổi nữa, nàng cũng cần phải phát tiết, thấy Lý Kỳ vẫn đứng đó lén la lén lút, thế là quỷ thần xui khiến thế nào nhấc chân đạp hắn một phát.Bịch!
Uỵch uỵch!
- Ai ôi!
Lý Kỳ nào có thể ngờ là một con người xưa nay luôn dĩ hòa vi quý, lương thiện dịu dàng như Tần phu nhân lại đánh trộm hắn, nên nhất thời không có sự chuẩn bị, đoạn lao thẳng đầu xuống đất, đập mạnh vào gờ cửa, mặt mày xa xẩm.
Thực ra cú đạp vừa rồi của Tần phu nhân lực không hề mạnh, chỉ là bởi Lý Kỳ chưa kịp chuẩn bị, thêm nữa là chân hắn đang gài sẵn vào gờ cửa, nên nếu nói đúng ra là hắn bị vấp vào gờ cửa mà ngã.Rầm!
Ngay sau đó là tiếng cửa đóng lại.
Rốt cuộc là chuyện quái gì đây? Có ai ngờ là ông mày ở Lan Châu đối mặt với đại quân 10 vạn người của Tây Hạ vẫn như đi vào chỗ không người, lần này quay về lại bị ăn một phát đạp của một nữ nhân. Con mẹ nó thế có ngang trái không cơ chứ! Lý Kỳ một tay ôm đầu, một tay bám vào gờ cửa đứng dậy, rồi lại vội ôm mũi, liếc mắt nhìn máu tươi đang chảy ra từ chỗ đầu ngón tay, thật là khóc không ra nước mắt. Đoạn nhìn lên cánh cửa đóng chặt, thờ dài một hơi mạnh, rồi khập khà khập khiễng rời đi.
Có ai ngờ là ở trong phòng, Tần phu nhân vẫn đứng ngây tại chỗ, kinh ngạc nhìn cái chân phải của mình, trong đầu trống rỗng. Chả riêng gì Lý Kỳ bị bất ngờ, ngay cảTần phu nhân cũng không hiểu nổi, đến giờ nàng vẫn không dám tin cú đạp vừa rồi là của mình gây ra, thật là không thể tưởng tượng nổi.
- Phu quân.
Lý Kỳ vừa xuống lầu, chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng gọi khẽ, giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng mảnh mai đứng dựa vào cột lan can, nhìn kĩ lại, không phải Da Luật Cốt Dục thì còn là ai nữa. Đoạn kinh ngạc nói:
- Muội muội
Da Luật Cốt Dục bước tới, bặm môi cười nói:
- Phu quân cho là lời vừa rồi của Tần phu nhân lừa được ai chứ?
Lý Kỳ chắc chắn là lắc đầu, rồi vội giải thích nói:- Cốt Dục, việc không giống như muội tưởng tượng đâu, vừa rồi
- Vừa rồi huynh chỉ muốn đi tìm Hồng Nô.
Da Luật Cốt Dục nói rồi lấy ra một chiếc khăn thêu lau máu trên mũi của Lý Kỳ, dịu dàng nói:
- Phu quân, có còn đau không? Thật không ngờ Tần phu nhân bình thường trông thì dịu dàng lương thiện, thế mà ra tay lại nặng thế.
Cốt Dục, nàng sai rồi, không phải là cô ta ra tay, mà là ra chân chứ. Lý Kỳ giữ vẻ sĩ diện nói:
- Cô ta không có cái bản lĩnh đó, chỉ là mũi ta bị đập vào gờ cửa. Muộimuội thật sự tin ta chứ?
Hắn thấy Da Luật Cốt Dục dường như chẳng bận tâm với những gì xảy ra trong phòng, nên cảm thấy có chút kì quặc.Da Luật Cốt Dục gật gật đầu.
Điều này thật giống với tính cách nàng! Lý Kỳ thở phào một tiếng rồi nói:
- Đúng rồi, Hồng Nô đâu? Sao nàng ấy không có mặt trong phòng mình?
Da Luật Cốt Dục đáp:
- À, vốn là hôm nay Tần phu nhân đến chăm sóc Hồng Nô, nhưng Hồng Nô đêm nay ngủ bên cô hai của cô ấy, cho nên Tần phu nhân vừa rồi mới xuất hiện trong phòng của Hồng Nô.
Thì ra là vậy! Lý Kỳ đột nhiên hỏi:
- Cô hai?
- Vâng. Cũng vừa mới tới.Lý Kỳ nhìn sắc trời, nói:
- Nếu đã như vậy, thì mai ta tới tìm cô ấy sau. Khà khà, đêm nay mong Da Luật phu nhân cho phu quân ta tá túc một đêm vậy.
Da Luật Cốt Dục cười vẻ ngượng ngùng, bấu vào Lý Kỳ đi tới phòng mình, lại thấy cái vẻ tập tễnh của hắn, trong lòng có đôi chút xót xa. Nhưng Lý Kỳ lại bị nàng nhìn đến ngại, không khỏi đỏ mặt. Da Luật Cốt Dục khẽ nói:
- Phu quân, đã đành phu quân của Tần phu nhân đã qua đời, hơn nữa thiếp nghe nói gia mẫu cô ta đang có ý tìm lang quân cho con gái, huynh và Tần phu nhân chung một mái nhà, sao không giữ cô ấy lại làm thiếp, như vậy thì đã không xảy ra tình cảnh ngày hôm nay rồi.
Lý Kỳ nghe xong mà đần cả người ra, miệng há to đến mức có thể nhét đủ cả một rổ trứng vào, ngơ ngác nhìn Da Luật Cốt Dục.