Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi ra bên ngoài, Lý Kỳ bỗng nhiên thấy một bóng hình quen thuộc đứng cách đó không xa, nhìn phong cảnh đẹp đẽ trống trải trước mắt. Hắn nhướn mày, thầm nghĩ, không thể nào, vừa rồi nàng cũng vào bên trong? Đi lên phía trước, vẫy tay nói: - Trác Lâm tiểu vương.

Người ngày chính là Trác Lâm.

Trác Lâm liếc mắt thoáng nhìn, lạnh lùng nhìn Lý Kỳ, một lời không nói.

Quả nhiên, vừa rồi nàng ở bên trong. Lý Kỳ cười ha hả, nói: - Cô nhìn ta như vậy, sẽ dễ làm người ta cảm thấy ta làm cô thua thiệt cái gì, nhưng ta cũng không có làm cô thua thiệt cái gì.

Trác Lâm vẫn không nói lời nào.

Lý Kỳ nói: - Cô không nói lời nào, vậy ta đi đây.

- Đứng lại.

Lý Kỳ nói: - Làm gì?

Trác Lâm tức giận nói: - Ngươi thật sự rất khinh thường người khác.

- Có ý gì?

- Ta không xứng với ngươi chỗ nào.

Đổ mồ hôi! Chẳng lẽ lời vừa rồi ta nói bên trong còn chưa đủ rõ ràng sao? Lý Kỳ dang hai tay ra, nói: - Ta không nói cô không xứng, nhưng xứng thì sao, không có nghĩa là ta phải đáp ứng lời thỉnh cầu của tỷ tỷ cô.

Trác Lâm nói: - Nhưng ngươi không thể từ chối, ta đây không còn mặt mũi gì, ta dầu gì cũng là tiểu nữ vương, sao có thể bị nam nhân từ chối.

Quả nhiên là chủ nghĩa nữ quyền, Lý Kỳ buồn bực nói:

- Vậy cô nói ta nên làm thế nào? Trác Lâm ngẩng đầu lên, nói: - Ngươi hẳn nên đồng ý trước, sau đó để ta từ chối.

- Ặc

Lý Kỳ nghe xong dở khóc dở cười, nói: - Sự tình đã xảy ra, cô lại không nói sớm.

Trác Lâm hừ nói: - Vậy thì không được, ngươi phải giúp ta tìm lại mặt mũi.

- Làm sao mà tìm lại được?

- Để cho ta từ chối ngươi một lần.

- Cái này --- làm thế nào? Lý Kỳ cảm thấy chuyện này rất khó khăn.

Trác Lâm nói: - Ngươi tỏ tình với ta, sau đó ta từ chối ngươi.

- A?

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Thật hay giả?

- Đương nhiên, ngươi từ chối ta một lần, ta từ chối ngươi một lần, như vậy mới công bằng. Trác Lâm cực kì nghiêm túc nói.

Lý Kỳ tức giận nói: - Chuyện này rất nhàm chán nha.

Trác Lâm sốt ruột nói: - Nhàm chán thế nào. Có lẽ đối với ngươi mà nói thì không tính là gì, nhưng ở Đông Nữ Quốc chúng ta, chưa có nữ nhân nào bị từ chối cả, càng không nói đến nữ vương, đây quả thật là vô cùng nhục nhã.

- Vậy sao?

Lý Kỳ phất tay nói:

- Được rồi, được rồi, ta đồng ý với ngươi là được, không phải chỉ là một câu thôi sao, chỉ cần đừng đòi tiền là được. Ta nên nói thế nào?

Trác Lâm nói: - Ngươi nói ngươi muốn lấy ta làm vợ, sau đó ta từ chối ngươi.

Lý Kỳ nghĩ thầm rằng, dù sao tám chín ngày sau cũng không gặp mặt, coi như là một lần nói chuyện đặc biệt đi. Cười nói: - Được, không thành vấn đề. Nói xong hắn ho nhẹ một tiếng, vô cùng nghiêm túc nói: - Trác Lâm, ừ --- Lý Kỳ ta có vinh hạnh lấy cô làm vợ không?

- Được!

Trác Lâm lập tức gật đầu.

Tình huống gì thế này? Lý Kỳ nhất thời sợ ngây người.

Trác Lâm nhìn thấy bộ dáng này của Lý Kỳ, cười khanh khách, tiền phủ hậu ngưỡng, bộ ngực sữa rung lên. Nàng và tỷ tỷ của nàng quả thật chính là hai tính cách trái ngược nhau, một lạnh lùng, một nhiệt tình như lửa, một thì ngay cả một nụ cười cũng không có, một thì cười cực kì rạng rỡ, có lẽ nụ cười của Trác Lâm là nụ cười rạng rỡ nhất Lý Kỳ đã từng thấy, cũng là xinh đẹp nhất.

Lý Kỳ hiểu ra, vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Được, cô dám đùa ta à!

Trác Lâm liều mạng thu lại ý cười, mới nói:

- Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ để ý, kì thật trong lòng ta rất cao hứng.

Lý Kỳ nói: - Cao hứng? Ta kém vậy sao?

Cái miệng nhỏ nhắn của Trác Lâm nhếch lên, nói: - Chưa nói tới kém, chỉ là ta đã nghe ngươi đã có vài bà vợ đẹp như thiên tiên. Chỉ bằng điểm này, ta không có khả năng làm thê tử của ngươi. Ta muốn tìm một phu quân có thể yêu một mình ta, đây là điểm mấu chốt của ta, thật không biết tỷ tỷ ta nghĩ thế nào, bản thân mình thì không gả, còn muốn gả ta, thật quá đáng ghét.

Nàng vừa nói như vậy, Lý Kỳ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mồm năm miệng mười nói: - Ta đây tình nguyện cưới cô, tỷ tỷ cô ngay cả cười cũng không biết, cưới nàng về nhà, một năm bốn mùa đều là mùa đông, ai chịu nổi.

Trác Lâm hì hì nói: - Ngươi cũng cảm thấy ta tốt hơn tỉ tỉ ta?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đây là điều chắc chắn.

- Coi như ngươi còn biết nói.

Trác Lâm nói xong, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lý Kỳ, nói: - Kim Đao Trù Vương, không nói gạt ngươi, kỳ thật ta vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi.

Đầu Lý Kỳ hơi quay lại phía sau, nói: - Không phải là cô có qua có lại mới toại lòng nhau chứ?

Trác Lâm cười khúc khích, nói: - Đương nhiên không phải, ta rất nhỏ ---

Lý Kỳ tức giận trợn mắt nói: - Mỹ nữ, ta hình như cũng không lớn hơn cô bao nhiêu.

Trác Lâm sửng sốt, lập tức sửa lại lời nói: - Mấy năm gần đây ta nghe được rất nhiều sự tích của ngươi, ví dụ như ngươi kiến thiết kinh tế, thủy tinh của ngươi, tài nấu nướng của ngươi, cũng đã nếm thử đồ hộp và mì tôm của ngươi, điều này làm cho ta rất mê muội, cũng làm cho ta vô cùng ngưỡng mộ ngươi, càng muốn biết ngươi là ngươi thế nào, cho nên khi ta biết ngươi sẽ đến Đông Nữ Quốc, ta vẫn luôn đứng trước cửa thành, hi vọng có thể nhìn thấy ngươi sớm một chút.

- Hóa ra là như vậy. Lý Kỳ nói: - Vậy có phải cô rất thất vọng hay không?

Trác Lâm gật đầu nói: - Đúng là có chút thất vọng.

Lý Kỳ có chút buồn bực.

Trác Lâm tiếp tục nói: - Ngoại trừ bộ dáng tuấn tú, giống như ta nghĩ, còn lại đều rất kém.

Lý Kỳ vui vẻ nói: - Kì thật ta chính là dựa vào khuôn mặt để ăn cơm, cô đã khắc sâu được ưu điểm lớn nhất, rất tốt.

Trác Lâm cười khanh khách, nói: - Còn có một điều, nói chuyện với ngươi cũng rất thú vị.

Lý Lỳ nói: - Không còn cách nào, trong nhà có vài vị kiều thê, nếu tài ăn nói không tốt, ta làm sao còn có thể lăn lộn.

Trác Lâm cười một lúc, nói: - Kim Đao Trù Vương, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút chuyện của ngươi được không?

- À?

- Không thể nói sao?

- Vậy cũng không phải. Lý Kỳ khó xử nói: - Ta sợ sau khi nói xong, cô sẽ la hét muốn ta cưới cô.

Trác Lâm lườm hắn một cái, vẻ mặt khinh thường, nói: - Ngươi yên tâm, nam nhân chỉ có thể yêu một mình ta, nếu không như thế, ta thà rằng không cần nam nhân.

- Thật sự?

- Ta muốn gả, ngươi sẽ cưới sao?

- Sẽ không.

- Vậy không phải rồi.

- Hình như cũng có đạo lý. Lý Kỳ hắng giọng nói: - Vậy cô muốn ta nói chuyện gì, nói rõ trước, phương diện XX cô đừng tìm hiểu, cơ mật buôn bán cũng đừng hỏi.

Trác Lâm nói: - Ta nghe nói Lập Pháp Viện là ngươi nghĩ ra?

- Ừ.

- Còn châu tự trị này?

- Cũng coi như thế.

- Vậy ngươi nói với ta những chuyện này đi.

Lý Kỳ ha hả bật cười vài tiếng, nói: - Hóa ra là cô muốn học trộm từ ta

Trác Lâm quyến rũ liếc nhìn Lý Kỳ nói: - Vậy không biết Kim Đao Trù Vương có nguyện ý thu đồ đệ ta không.

Lý Kỳ nói: - Chỉ cần cô không hướng tới vấn đề thầy trò yêu nhau, ta không có vấn đề gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK