- Viên, viên ngoại, ông, ông nói gì?
Thái Mẫn Đức bình tĩnh nói:
- Thái mỗ muốn xin công tử một chức quan.
- Ông muốn làm quan?
Thái Mẫn Đức gật đầu nói:
- Thái mỗ chính là có ý đó, trong cải cách của công tử, thì quan có thể làm thương nhân, vậy thương nhân hẳn là cũng có thể làm quan chứ, cũng giống như công tử vậy.Con cáo già này quả là thích dọa người ta, nửa năm không đến, đã đến thì lại lớn giọng vậy, lẽ nào lão ta đến đây gây hấn chăng? Lý Kỳ điềm nhiên nói:
- Viên ngoại và Anh Quốc Công có quan hệ tốt như vậy, hà tất phải tìm ta.
Thái Mẫn Đức tự tin nói:
- Thực ra với thực lực hiện tại của Thái mỗ thì muốn mua một chức quan cũng chẳng phải việc khó.
- Đúng thế, đúng thế. Vậy ông còn đến tìm ta làm gì?
Lý Kỳ gật đầu nói.
Thái Mẫn Đức lắc đầu đáp:
- Những kẻ mua quan kia đều muốn tìm kiếm chút vinh dự, Thái mỗ chỉ là một người bình thường, trong mắt mình chỉ có làm ăn buôn bán, chẳng có hứng thú gì vớiviệc làm quan cả.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Viên ngoại, ông làm ta khó hiểu quá rồi đó, vừa rồi nói là muốn xin ta một chức quan, giờ lại bảo là không muốn làm quan, vậy rốt cuộc ý ông là gì?
Thái Mẫn Đức cười ha ha nói:
- Thái mỗ dự tính đi Giang Nam.
Lý Kỳ sửng sốt:
- Ông muốn đi Giang Nam?
Thái Mẫn Đức gật đầu nói:
- Công tử hẳn là hiểu Thái mỗ, Thái Mỗ buôn bán là vì cái thú vui và sự gay cấncủa nó, tìm trong cuộc chơi đó cảm giác sảng khoái, nhưng hiện tại thì công tử biết rồi đó, giới tửu lầu trong kinh thành đã định hình hết cả rồi.
Nói đến đây, ông ta than vắn thở dài nói:
- Thực ra Thái mỗ đã tính đi Giang Nam từ lâu, nhưng không nỡ xa công tử.
- Khoan đã, việc nay chớ có nói bừa, nghe mà khiến người khác rùng cả mình đó.
Lý Kỳ giơ tay ra hiệu nói.
Thái Mẫn Đức cười gượng một tiếng rồi lại nói tiếp:
- Đây đều là lời nói thật lòng của Thái mỗ, dù sao thì bây giờ Thái mỗ đã dự tính đi Giang Nam rồi, cho nên có rất nhiều điều muốn dốc bầu tâm sự với công tử. Ban đầu Thái mỗ sở dĩ chưa đi Giang Nam, ấy là vì còn muốn chơi với công tử và Trương Xuân Nhi một ván lớn hòng phân thắng bại. Nếu như thua, thì Thái mỗ sẽ đi GiangNam mà không hề tiếc nuối, còn nếu như thắng thì sẽ tiếp tục ở lại kinh thành.
Lý Kỳ nghe xong sững sờ, nói:
- Chả trách viên ngoại thời gian gần đây không hề có động tĩnh gì, thì ra là chuẩn bị thời cơ mà hành động.
Thái Mẫn Đức gật đầu nói:
- Công tử nói không sai, năm xưa ta cứ nghĩ rằng công tử và Trương Xuân Nhi sớm muộn gì cũng quyết phân thắng bại, đến lúc đó Thái mỗ sẽ tham dự vào, để xem trong 3 chúng ta, ai là người cười được đến cùng. Quả không dám giấu, Thái mỗ lúc đó có một niềm tin cực lớn, bởi ta cũng chẳng lo lắng gì nhiều, cho dù có thua thì cũng còn có thể đi Giang Nam, chỉ tiếc là
Lý Kỳ cười nói:- Chỉ tiếc là ta và Trương nương tử vẫn luôn bình an vô sự chứ gì.
Thái Mẫn Đức thở dài một tiếng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, điều này quả là ngoài dự liệu của ta.
Tên này đúng là một con cáo già, năm xưa lão ta vẫn cứ con mẹ nó thề non hẹn biển là đồng ý với ta, quyết không nhúng tay vào việc này, thì ra là cố ý tung hỏa mù với ta. Lúc đó ta còn tin lão ta, nếu như lúc đó ta và Trương Xuân Nhi mà chiến đấu với nhau thật, lão đột nhiên thò chân vào, thì ai thắng ai thua thật khó nói. Tuy nhiên, đây đích xác là phong cách của con cáo già này, mà cũng chỉ có lão mới làm được cái việc đó. Lý Kỳ nghĩ mà thấy sợ, đoạn hỏi:
- Vậy viên ngoại cớ sao phải nóng vội thế, đã đành Túy Tiên Cư và Kim Lâu sớm muộn gì sẽ giao chiến, viên ngoại hà tất không đợi thêm chút nữa.Thái Mẫn Đức xua xua tay nói:
- Cho dù có như thế thì cũng mất ý nghĩa rồi.
Lý Kỳ nhíu mày nói:
- Chớ không phải là vì ta ngày càng thăng quan tiến chức đó chứ?
Thái Mẫn Đức gật đầu nói:
- Không sai, nhớ lại trước kia, mặc dù Thái mỗ thua, thì cũng là thua tâm phục khẩu phục, dù sao thì công tử lúc đó cũng chỉ là một thương nhân. Nhưng bây giờ, nói thật là, Thái mỗ tuyệt đối không tâm phục khẩu phục, bởi chỉ dựa vào mạng lưới quan hệ và thế lực của công tử thì căn bản là không thể thua. Chỉ cần thay đổi tân pháp một chút thôi là Thái mỗ đã không chịu nổi rồi, đồng thời Trương nương tử cũng có người Kim chống lưng, chỉ dựa vào mối quan hệ của Tống Kim thì công tử cũng sẽ không làm gì quá mức, tính đi tính lại thì việc này chưa bắt đầu, Thái mỗ đãthua rồi.
Con cáo già này quả là thật khôn ngoan. Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Thì ra là vậy, ta hiểu rồi, viên ngoại nhất định lã đã nhìn ra trong thời kì thi hành cải cách, ta nhất quyết sẽ không có bất kể động tĩnh gì, cũng không cho phép người khác làm loạn, nên chê chỗ này ngột ngạt quá, muốn đi Giang Nam giải khuây chăng.
Thái Mẫn Đức xua tay nói:
- Công tử chỉ nói đúng một nửa, đúng là ta thấy chỗ này ngột ngạt quá, nhưng cũng không chỉ vì như thế. Vừa rồi công tử cũng đã nói, kể từ sau khi Thái lão gia quay về, Thái mỗ rất hiếm khi đến tìm công tử, Thái mỗ không muốn sau này bị kẹp giữa Thái lão gia và công tử, để rồi bị lợi dụng, đã đành như vậy, sao không sớm thoát thân. Đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai là Thái mỗ tuyệt đối không phải điGiang Nam để giải khuây, cục diện kinh thành nay đã định, nhưng Giang Nam thì hiện vẫn còn ở thời kì sơ khai, có nhiều việc chưa được giải quyết, lại thêm tân pháp của công tử đến, đến lúc đó giới tửu lầu nhất định sẽ mừng vui khôn xiết. Mấy ngày trước, Văn Nghiệp cũng đã viết thư cho Thái mỗ, trong thư đã nhắc tới một vài chuyện rất thú vị, nghe nói dân buôn bán bên đó để tranh đoạt việc làm ăn đã không từ mọi thủ đoạn tồi tệ nhất, Thái mỗ dù tài hèn sức mọn, nhưng cũng muốn dấn thân một chuyến vào chỗ nước đục này, xem rốt cuộc nó sâu bao nhiêu.
Lão càng nói càng hứng khởi, trên khuôn mặt như phát ra ánh hào quang. Năm xưa, khi đấu với Túy Tiên Cư, đấu với Phàn Lâu, bất kể thắng thua thì lão đều vui vẻ. Đây cũng là thứ khác người của lão. Phải như người khác thì kinh thành là một môi trường tốt như thế, nơi làm ăn tốt như thế, cớ sao phải đến cái nơi địa ngục trần gian Giang Nam kia làm gì. Nhưng lão lại cho rằng, làm ăn trong cái môi trường ấy thì không bị gò bó, thích chơi thế nào thì chơi, không cần biết đen trắng thế nào, có thủđoạn gì thì cứ giở ra thoải mái, thắng làm vua thua làm giặc, đây chính là điều lão tìm kiếm, hơn nữa, nếu như có thể chinh phục cái mảnh đất Giang Nam đó, thì cảm giác thành công còn thú vị hơn là chinh phục chốn kinh thành nhiều.
Con cáo già này quả là sinh ra để làm dân buôn, ở đâu loạn là lao vào chỗ đó. Sớm biết vậy thì năm xưa nên đấu với lão và cả Trương Xuân Nhi một trận, xem rốt cuộc ai là người chiến thắng, chỉ tiếc đến nay ta phải lấy đại cục làm trọng.
Lý Kỳ cũng bị cái ý chí chiến đấu của Thái Mẫn Đức làm cho lay động, trong lòng cảm thấy vạn phần tiếc nuối, đoạn cười ha ha nói:
- Viên ngoại như vậy không gọi là tài hèn sức mọn, mà nên gọi là tài cao gan lớn, là rồng lớn vượt sông vậy đó.
Thái Mẫn Đức cười ha ha nói:- Là rồng hay là sâu, thì còn phải thử mới biết được, bây giờ nói những điều này, e là còn quá sớm.
Lý Kỳ gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Suy nghĩ này của viên ngoại, ta đều rất hiểu, nhưng ông đến chỗ ta xin làm quan là có ý gì vậy?
Thái Mẫn Đức cười nói:
- Rất đơn giản, Thái mỗ muốn giúp công tử chấn hưng kinh tế Giang Nam.
Bố khỉ. Con cáo già này quả là tham lam. Lý Kỳ đã hiểu ra vấn đề, cười nói:
- Ta thấy không chỉ có vậy đâu nhỉ?
Thái Mẫn Đức cười hề hề nói:- Thái mỗ nghĩ rằng nếu như trên người được mang một cái dấu của Thương Vụ Cục, sau đó đi Giang Nam, thì nhất định sẽ có lợi cho Thái mỗ, còn quan to hay nhỏ thì ta không quan tâm.
Mẹ kiếp. Còn quan to mới chả quan nhỏ, ngươi nghĩ rằng Thương Vụ Cục ta là con mẹ nó cái hố xí chắc, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, thật là nực cười. Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Viên ngoại quả là một người thông minh, nhất định là không muốn dùng cái lí do này thuyết phục ta. Thấy viên ngoại một vẻ chắc chắn như vậy, hẳn là đã có sự chuẩn bị cho một lí do chính đáng hơn, tại hạ thực sự muốn nghe coi.
Thái Mẫn Đức cười nói:
- Nghe nói Thương Vụ Cục gần đây lại cử người xuôi về phương nam, không biết có thực là như vậy?- Không sai, thông tin của viên ngoại quả là nhạy bén.
- Không dám, không dám. Thực ra trong việc này, Thái mỗ cho rằng công tử đi là thỏa đáng nhất, bởi những người kia đâu có hiểu gì về buôn bán, cũng chưa từng buôn bán bao giờ, rất nhiều mối quan hệ lợi hại trong đó họ đều không hiểu. Bọn họ chắc là có thể làm theo ý của công tử, nắm lấy đại cục, nhưng chi tiết cụ thể thế nào thì bọn họ không thể thập toàn thập mĩ được. Mặc dù Bạch nương tử đã ở Hàng Châu, nhưng dù sao Bạch nương tử mới biết buôn bán chưa lâu, có rất nhiều việc đột xuất xảy ra thì chưa từng gặp bao giờ, khó tránh khỏi gặp phải những vấn đề gai góc. Nếu như công tử có thể đi, thì những điều đó đều không tồn tại nữa. Tuy nhiên, Thái mỗ cũng biết rằng công việc của công tử vô cùng bận rộn, căn bản là không tranh thủ được thời gian, cho nên trong đội ngũ tới Giang Nam, vẫn còn thiếu một người buôn bán có kinh nghiệm phong phú. Thái mỗ mạo muội tự đề cử mình, nguyện làm mảnh ghép cuối cùng này. Chẳng hay ý công tử thế nào?Thái Mẫn Đức cười mỉm nói.
Những điều lão nói quả là cũng có lí, Thương Vụ Cục từ ngày thành lập đến nay, ngoài ta ra, thì chưa có ai đã từng làm ăn buôn bán cả, đều là những kẻ lí thuyết nhiều hơn thực tiễn. Đây thực sự là một lỗ hổng. Như bọn Trần Đông chẳng hạn, chắc là không biết buôn bán là gì, chỉ dựa vào một mình Thất Nương, thì rất khó điều tiết khống chế thị trường. Hơn nữa hiện nay giao thông cũng không thuận tiện, không thể chỉ đạo từ xa, ngộ nhỡ có việc gì xảy ra đột xuất, khó tránh khỏi sai sót. Nếu như có con cáo già này trợ giúp, thì đúng là có thể khiến ta yên tâm hơn nhiều.
Lý Kỳ chau mày lại, khuôn mặt trầm ngâm.
Thái Mẫn Đức khẽ liếc mắt nhìn Lý Kỳ, nom điệu bộ tự tin lắm. Lão đã dám đến đây xin làm quan, thì nhất định đã chuẩn bị kĩ càng, chứ không phải là chỉ nói bừa.Điểm này thì cũng khá giống Lý Kỳ.
Một lúc sau, Lý Kỳ bỗng cười nói:
- Viên ngoại nói đúng lắm, tuy nhiên, việc gì cũng có hai mặt của nó, ô ng có thể giúp ta phổ biến tân pháp, nhưng đồng thời cũng có thể lợi dụng tân pháp để trục lợi.
Thái Mẫn Đức nói:
- Thái mỗ cho rằng công tử lo lắng quá rồi, Thái mỗ tuyệt đối không làm cái việc ngu xuẩn đó, chỉ dựa vào thế lực của công tử, Thái mỗ cũng đã không dám mưu lợi gì rồi, ngộ nhỡ người khác phát giác ra, công tử chỉ cần sử dụng Thương Vụ Cục nhằm vào Thái mỗ, thì Thái mỗ ăn đủ. Điều này khác nào lấy trứng chọi đá. Thái mỗ nhất định lấy đại cục làm trọng, tận tâm tận lực làm tốt công việc, thực ra, chỉ cần Thái mỗ có thể tham gia vào là ta đã đạt được đủ lợi ích rồi, các mối quan hệ lợi ích trong đó hẳn là công tử cũng biết, căn bản là không cần phải giở thêm bất kì thủ đoạnnào khác.
Cũng đúng, dù sao thì hiện nay ta nắm trong tay kinh tế của toàn quốc, cần gì phải kiêng dè hắn, kẻ buôn bán nào dám đối đầu với ta, là tự tìm đến chỗ chết. Lý Kỳ cân nhắc đi cân nhắc lại, cảm thấy Thái Mẫn Đức đúng là một sự bổ sung hoàn hảo, đoạn gật đầu nói:
- Được rồi, ta đồng ý với ông, để ông vào Cục Thương Vụ, ông mau quay về chuẩn bị đi, ngày mai cũng với bọn Tần Học Chính khởi hành đi Giang Nam.
Thái Mẫn Đức mừng rỡ nói:
- Vâng vâng vâng, Thái mỗ xin về chuẩn bị.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đợi ông chuẩn bị xong thì đi với ta một chuyến đến Cục Thương Vụ, ta cònchút việc muốn bàn giao cho ông.
Thái Mẫn Đức sững người lại, rồi lập tức cười ha ha nói:
- Thực ra Thái mỗ cũng chẳng có gì phải chuẩn bị cả, hay bây giờ ta đi luôn?
Xem ra lão đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ trước, haizz, lại để con cáo già này đắc ý rồi. Lý Kỳ trong lòng không khỏi gượng gạo, thậm chí còn cảm thấy chút gì đó như là đã thua một trận, đoạn nói:
- Bây giờ ta còn có chút việc, để chiều đi.
- Cũng được, cũng được.