Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Kỳ thực ta không tích nói quan niệm này của mình cho người khác nghe. Bởi vì ta sợ sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của người khác, hoặc sẽ thúc đẩy mấy vị bằng hữu. Nhưng, cũng có thể tạo thành rất nhiều kẻ thù. Nhưng ta thấy cô và ta có cách suy nghĩ khá giống nhau, cho nên mới nói cho cô nghe. Ngược lại cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô.
Triệu Tinh Yến cười lắc đầu, hiếu kỳ nói:
- Vậy ngươi là thuộc người đầu tiên, hay người thứ hai?Lý Kỳ nói:
- Đương nhiên là người đầu tiên rồi. Bách tính thiên hạ, có lẽ nói lợi ích của Đại Tống ta chính là lợi ích trong lòng ta. Ta nói như vậy không phải muốn nói mình có vĩ đại cỡ nào, đó đều là hư vô. Người này khá thích những thứ thực tế một chút. Ví dụ như tiền bạc. Ta chỉ là trần thuật là một sự thực mà thôi, cho nên ta từ đầu tới cuối đều không có nói sẽ không truy cứu việc này.
Điều này nằm ngoài dự liệu của Triệu Tinh Yến, nói:
- Ngộ nhỡ tra ra được một số người cầm đầu, vậy ngươi làm thế nào?
Lý Kỳ cười nói:- Ta chỉ là tra, không nói sẽ làm. Tra và làm vẫn có khoảng khách. Như trên ta đã nói, nếu ta đã ngồi vào vị trí này, vậy thì người dân chính là lợi ích trong lòng ta, xem như là người làm ăn nói chuyện làm ăn, cũng chỉ có càng nhiều người giàu mới có thể có nhiều người tới mua hàng của ta. Cho nên, ban đầu ta muốn đương nhiên là bảo vệ lợi ích của mình rồi. Vậy trước tiên ta phải làm đương nhiên cũng là giải quyết vấn đề cơm no áo ấm của người dân Phượng Tường. Đó là chuyện hàng đầu, không thể tranh cãi được. Về phận những người làm tổn hại tới lợi ích của ta, họ đã làm tổn hại rồi, xem như cô có giết chết họ, sự việc cũng không thể thay đổi được. Hay nói một cách đơn giản, cái đạt được chỉ có thể là một chút khoái cảm. Ta thấy tốt nhất chính là đề phòng họ lại một lần nữa làm tổn hại tới lợi ích của ta, trừ cỏ trừ tận gốc mới là lựachọn tốt nhất. Cho nên, nếu có thể giết, ta đương nhiên sẽ giết. Nhưng nếu không thể, ta cũng không thể lấy tính mạng của mình ra để liều. Bởi vì một khi ta bị thua, vậy thì đối với bách tính Phượng Tường mà nói, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt. Cho nên, ta không thể quá cưỡng cầu, ta chỉ có thể cố gắng dùng mọi cách để ngăn chặn chuyện tương tự tiếp tục xảy ra.
Triệu Tinh Yến gật đầu nói:
- Nếu ngươi đã suy nghĩ cặn kẽ như vậy, vậy ngươi còn buồn rầu nỗi gì?
- Xin người, ta chỉ là hiểu trong lòng mình muốn gì. Nhưng chi tiết,quá trình ta còn đang không biết xoay sở, nếu không nửa đêm ta chạy tới đây làm gì? Cô lại không cho ta chăn ấm đùa chút cho vui, đừng ti tiện, ồ không. Đừng nói chuyện linh tinh, nói chuyện chính đi.
Lý Kỳ nhìn Triệu Tinh Yến thu kiếm xuống, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, liền nói:
- Chuyện này ta nhất định sẽ điều tra đến cùng. Bởi vì nếu cô không biết kẻ địch là ai, vậy thì phòng bị cho chuyện chưa xảy ra không biết nên nói thế nào. Nhưng vấn đề là ở chỗ làm thế nào để tra? Nói vậy cô cũng đã hiểu hoàn cảnh của ta bây giờ, bách tính phía dưới đang nhìn vào ta, bên trên cũng có người đang nhìn vào ta. Phía dưới còn có người đang quan sát ta. Hoàng thượng bên đó cũng đang chờ đợi ta. Ta thực sựbốn bề thọ địch, muốn giấu diếm tất cả mọi người, trước tiên làm rõ chuyện này, sau đó mới nghĩ cách giải quyết. Điều đó quả thực khó ngang với lên trời. Nhưng nếu một khi chân tướng đã lộ rõ, vậy thì bách tính sẽ chạy theo lải nhải bên tai ta muốn xử lý bọn tham quan đó. Còn những tham quan đó vì bảo vệ mình, chắc chắn sẽ tìm tới lấy mạng ta. Dù là Hoàng thượng cũng sẽ thấy trái phải đều khó xử, lắc lư bất định. Tới khi đó ta chỉ có thể dựa vào tình hình, bị động nghĩ cách giải quyết. Như vậy, ta chính là chết cũng không chết nổi. Đó chính là kết cục bi thảm nhất của người làm quan. Bây giờ cô đã biết vì sao ta lại âu sầu rồi chứ? Chỉ cần một bước đi sai lầm, thì tất cả các bước đều sai.
Triệu Tinh Yến cười khổ nói:- Ngươi nói cũng rất có lý. Chuyện này liên quan tới Chiết gia quân, Hoàng thượng chắc chắn sẽ vô cùng xem trọng. Điều này không chỉ là tổn hại tới lợi ích của họ, mà còn trực tiếp ảnh hưởng tới tính mạng của họ. So với cải cách mà nói, chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều. Làm không tốt, có thể sẽ xuất hiện không phải là cục diện ngươi chết chính là ta sống.
Lý Kỳ nói thẳng:
- Ta cũng không muốn chết, ta cũng không thể chết.
- Ai muốn chết chứ? Ai lại có thể chết chứ?- Chính là như vậy mới đáng sợ. Giờ cô cũng đã biết rồi, mau giúp ta nghĩ cách đi.
- Ngươi thông minh hơn ta, ngươi còn không nghĩ ra, ta sao có thể nghĩ ra được chứ.
- Lời này ta tuyệt đối tán đồng, nhưng một người kế ngắn, hai người kế dài, coi như ta cầu xin cô.
Triệu Tinh Yến nghe thế nào cũng cảm thấy lời này rất kỳ lạ, liền nói:
- Câu nói hay, sao vừa từ miệng ngươi nói lại biến vị rồi?Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Ta là Kim Đao Trù Vương mà, thích biến đổi mùi vì là biến đổi thôi.
Đó cũng có thể nói được sao? Triệu Tinh Yến trừng mắt không nói, nhíu mày trầm ngâm.
Lý Kỳ cũng suy tư. Kỳ thực hắn vẫn rất xem trọng ý kiến của Triệu Tinh Yến. Bởi vì Triệu Tinh Yến không chỉ là một người thông minh, mà còn là một người Tống điển hình. Cho nên Triệu Tinh Yến có thể suy tính được rất nhiều khả năng có thể sơ sẩy. Triệu Tinh Yến càng đáng quý hơn vẫn là một đại mỹ nữ, nam nữ hợp tác làm ăn không mệtmỏi. Nếu ngồi đối diện là Tửu Quỷ, thì Lý Kỳ sao còn có suy nghĩ gì chứ, ghê đến tận cổ.
Lát sau, Triệu Tinh Yến bỗng lên tiếng:
- Ta thấy muốn lừa dối thực sự là quá khó.
Mẹ kiếp! Nha đầu ngươi nghĩ lâu như vậy, lại nghĩ ra một câu vớ vẩn thế sao? Lý Kỳ buồn bực nói:
- Không khó ta phải nhờ cô giúp ta nghĩ sao?
Triệu Tinh Yến nói:
- Nhưng ngươi có thể làm một đường riêng để đi mà!- Phản một đường riêng?
Lý Kỳ kinh ngạc nói.
Triệu Tinh Yến nói:
- Không sai, khi sự việc vẫn còn đang khó phân biệt được, trước tiên hãy đâm cho chuyện này lòi ra.
- Ngươi nói dễ dàng thế, nếu Hoàng thượng biết mười vạn biến thành hai vạn chắc chắn sẽ long nhan đại nộ. Tới khi đó, ta thực sự là cưỡi hổ khó xuống rồi.
Lý Kỳ tức giận nói.Triệu Tinh Yến cười nói:
- Đương nhiên không thể để Hoàng thượng biết được. Nói vậy ngươi cũng hiểu, người có thể có quyền lực như vậy có mấy người? Bây giờ họ đang ở trong tối, ngươi ở ngoài sáng. Có lẽ họ đều chờ xem phản ứng của ngươi, sau đó mới tùy cơ hành động. Giả dụ ngươi trước tiên truyền chuyện này tới kinh thành, tình hình sẽ phản ngược lại. Như vậy ngươi có thể chuyển từ sáng vào trong tối, tùy cơ hành sự.
Yêu nhân này nói thực sự rất có lý. Lý Kỳ nói:
- Nhưng ta làm thế nào nói cho họ biết chuyện này? Ngộ nhỡ làm nhầm người, họ chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội này để đối phó với kẻ địch của ta. Khi đó ta sẽ trở thành con dao trong tay họ rồi.Triệu Tinh Yến cười nói:
- Chuyện này ngươi yên tâm, người có thể ngồi vào vị trí đó của họ, tuyệt đối không mãng phu. Nếu chuyện này không liên quan tới họ, họ chắc chắn cũng sẽ đi điều tra. Cho nên, tạm thời họ vẫn không thể bẩm báo lên Hoàng thượng được. Hơn nữa, có một người có thể giúp ngươi, có y tương trợ, đảm bảo không có sai sót.
Lý Kỳ nhíu mày nói:
- Thái Thái sư?
- Không sai. Chuyện này khi xảy ra Thái sư còn nghỉ hưu ở nhà, có thể đặt ra sang một bên. Còn Vương Phủ sau khi về hưu, người Thái sưnên thanh trừ đều đã thanh trừ rồi. Thực sự người có thể uy hiếp được địa vị của ông ta không nhiều. Cho nên, sau khi ông ta biết được tin này, nhất định sẽ xem xét thời thế. Trước tiên sẽ thăm dò xem những người nào có thể liên quan tới chuyện này, sau đó mới quyết định. Quan trọng nhất là Thái sư bây giờ còn đang phải dựa vào ngươi, cho nên ông ta hành sự sẽ phải e dè tới sự an nguy của ngươi, giúp ngươi dọn đường. Rồi sau đó sẽ cho ngươi ý kiến hay.
Lý Kỳ trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Cách này của cô có lẽ khả thi. Nếu ta không thể nghĩ ra cách đểu che giấu, vậy thì giao cho họ xử lý ta đi. Cách này không chịu trách nhiệm, ta thích. Hay, làm như vậy cô giúp ta viết một bức thư gửi choThái sư.
- Điều này cũng phải ta giúp ngươi sao?
- Nhất định là cần. Chữ nghĩa của ta cô còn chưa xem qua, ngộ nhỡ Thái sư nhìn nhầm, hoặc ta viết sai, có lẽ sẽ lợn lành chữa thành lợn què, tạo thành kết cục xấu. Mặt khác, đây là chuyện càng ít người biết càng tốt. Cô thương thì thương cho trót, tiễn Phật thì tiễn tới Tây Thiên.
Triệu Tinh Yến bực mình nói:
- Được. Coi như ta nợ ngươi, ta gúp ngươi viết.
Nói xong nàng lấy giấy bút ra, bỗng hỏi:- Đúng rồi, lúc trước ta nói chuyện cơm ăn áo mặc của người dân Phượng Tường rất quan trọng. Chuyện này ngươi định làm thế nào?
Lý Kỳ cười nói:
- Trước tiên quyên tiền dân gian xem xem có thể được bao nhiêu, còn lại đương nhiên là phải tìm tam ti rồi.
- Tam ti sẽ duyệt sao?
- Không cần cô phải nhắc. Ta biết tam ti hiện giờ thực sự là rất nghèo. Nhưng chuyện này vốn thuộc họ quản lý, ta không tìm họ thì tìm ai?- Ta thấy khó rồi.
- Kỳ thực cũng không khó. Không có tiền sao? Mượn là được rồi. Mọi người đều làm như vậy mà.