Lý Kỳ thức dậy từ rất sớm, sau khi ăn sáng xong, đến phòng của Quý Hồng Nô, lúc này, hai vị thẩm thẩm của Hồng Nô cũng ở đó, Lý Kỳ lên tiếng chào hỏi hai người, lại nói:
- Nhị vị thẩm thẩm, hôm nay ta đợi ở đây sợ sẽ quấy rầy đến Hồng Nô…
Nhị thẩm vội nói:
- Không đâu.
- Có mà, có mà, nhất định là có.
Lý Kỳ cười ha hả, nói:
- Ta vẫn nên ra ngoài đi dạo, có lẽ sẽ về muộn một chút, có lẽ mấy ngày này sẽ không ở trong phủ.
Nhị thẩm, tam thẩm của Quý Hồng Nô không rõ lý do, còn đang muốn nói, Quý Hồng Nô khẩn trương ngăn bọn họ lại, cười nói:
- Đại ca, vậy huynh chú ý chút.
Kỳ thật nàng cũng không biết nguyên nhân, nhưng nàng đã nhận ra, hôm nay Lý Kỳ có chút không ổn, nhưng nàng cũng sẽ không hỏi nhiều, bởi vì nàng hiểu, cho dù có hỏi, nàng cũng không giúp được gì, hơn nữa nếu Lý Kỳ muốn nói cho nàng biết, nàng không hỏi, Lý Kỳ cũng sẽ nói, một khi đã như vậy, thì cần gì phải muốn hỏi.
- Muội phải chăm sóc sức khỏe tốt mới được.
- Ừ.
- Tốt lắm, ta đi đây.
Lý Kỳ đi tới tiền viện, vừa hay lại gặp được Tần phu nhân từ trước sảnh đi ra, vẫn là thiên kiều bá mị như vậy, thật sự là cảnh đẹp ý vui, cười tủm tỉm chào:
- Phu nhân, chào buổi sáng!
Tần phu nhân lườm hắn một cái, có vẻ hơi kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn ra ngoài?
Lý Kỳ nói:
- Ta không thể ra ngoài sao?
Tần phu nhân hơi ngẩn ra, nói:
- Cũng không phải vậy, chỉ là…
- Chỉ là gần đây ngày nào ta cũng ở nhà, phu nhân không nỡ xa ta đúng không… Phu nhân, sáng sớm tinh mơ đấy, phu nhân ngàn vạn lần đừng xúc động, được được được, coi như ta đã nói sai, ta sẽ biến mất ngay lập tức, hôm nay tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt phu nhân nữa.
Lý Kỳ nói xong, liền vội vã đi ra phía ngoài.
Tới trước cửa, hắn giống như kẻ trộm hướng vào trong khe cửa hô:
- Mã Kiều. Mã Kiều.
Bên ngoài đầu tiên là một tiếng ngáp truyền đến, sau lại truyền tới giọng nói của Mã Kiều:
- Bộ Soái, bên ngoài đến một bóng người cũng không có, ngài có thể ra rồi.
Lý Kỳ sửng sốt, mở cửa, thò đầu ra, nhìn trái coi phải, thấy đúng là đến một bóng người cũng không có, vậy mới đi ra ngoài.
Mã Kiều lại ngáp một cái.
Lý Kỳ nói:
- Ay, bộ dạng này của ngươi là sao?
Mã Kiều cười nói:
- Ngày hôm qua đã uống hơi nhiều.
Lý Kỳ ừ một tiếng. Nói:
- Ngươi uống nhiều à? Không thể nào, ngươi uống ngàn chén không cũng không say mà.
Mã Kiều nói:
- Đương nhiên tôi không có say, chỉ có điều uống quá lâu, cũng sắp uống đến canh tư rồi, hơi bối rối, sáng nay ngài lại bắt tôi dậy sớm như vậy, có vẻ có chút mệt mỏi. Tuy nhiên, cũng phải nói, tửu lượng của mấy tên thương nhân buôn bán lương thực đó cũng không tệ lắm. Đặc biệt là Ngọc công tử đó, tửu lượng có lẽ chỉ kém một chút so với Hồng viên ngoại.
- Ta mặc kệ tối hôm qua ngươi uống bao nhiêu, hôm nay nhất định phải xốc lại tinh thần cho ta, bởi vì người hôm nay chúng ta phải đối mặt là một đám sài lang hổ báo.
Lý Kỳ nói như thật.
Mã Kiều hưng phấn nói:
- Thật sao. Chẳng lẽ hôm nay muốn đi săn thú, vậy cũng tốt nha, đã lâu rồi tôi không nhìn thấy sài lang hổ báo, hay là gọi thêm Tửu quỷ. Chúng ta hợp lực bắt một con về, để chơi cùng Hắc Mao và Kim Mao.
Đổ mồ hôi! Tên này điên rồi sao, bắt sài lang hổ báo để làm sủng vật? Lý Kỳ không vui nói:
- Chỉ những thứ sài lang hổ báo này. Đâu cần phải bắt, ta chỉ vẫy tay, là bọn họ phải vội vội vàng vàng chạy tới.
- Lợi hại như vậy?
Mã Kiều kinh ngạc nói.
Ngu ngốc. Lý Kỳ lắc đầu, nhấc chân đi ra phía ngoài, nói:
- Đi thôi.
- Đi đâu?
- Tùy ý.
- Ừ?
Lý Kỳ đi ước chừng thời gian uống một chén trà, nhìn trái nhìn phải, nói:
- Kỳ lạ, chẳng lẽ bọn họ muốn lấy bản đả thương người, thà chịu không làm quan tập thể, cũng không tới cầu ta, khốn khiếp, chiêu này cũng độc đấy…
Hắn còn chưa nói hết câu, Mã Kiều bỗng nhiên chỉ tay sang bến trái, nói:
- A? Đó không phải là Tống Ngọc Thần bọn họ sao?
- Ở đâu?
Lý Kỳ giật mình ngoảnh ra, chỉ thấy bên trái con đường kia là một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới, định nhãn nhìn lên, tất cả đều là con cháu quan lại, cái gì mà Tống Ngọc Thần, Trâu Tử Kiến, Hứa Văn Thanh, đều có mặt cả.
- Kinh tế sử xin dừng bước.
Tống Ngọc Thần vừa nhìn thấy Lý Kỳ, liền khẩn trương kêu lên. Giọng điệu hết sức kích động.
Thật là không có thành ý! Chỉ mấy nhân vật nhỏ này cũng dám lên đường? Các ngươi không sợ mất mặt, ta thì ngại mất mặt. Lý Kỳ vẫy tay nói:
- Tống công…
Chữ "tử" còn chưa nói ra, hắn bỗng nhiên chạy về phía trước.
- Kinh tế sử, kinh tế sử, ngài đừng chạy.
Tống Ngọc Thần toát hết mồ hôi, khẩn trương đuổi theo.
Mã Kiều sửng sốt, lại thấy đám người Tống Ngọc Thần khí thế hung hăng, buồn bực kêu lên:
- Bộ Soái, ngài không cần chạy trốn, bọn họ có nhiều người hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của tôi.
Tên này thật sự chẳng hiểu tình hình một nào, người ta đã gọi Kinh tế sử, ngươi vẫn còn không hiểu à! Lý Kỳ vừa chạy vừa la hét nói:
- Ta vội tìm Mỹ Mỹ đi du thuyền trên sông.
Du… du thuyền trên sông? Mã Kiều rung giọng nói:
- Bước Bộ Soái, cùng… cùng ai?
- Mỹ Mỹ.
Vèo một cái.
Mã Kiều dùng tốc độ xung kích trăm mét đuổi theo Lý Kỳ.
Không đến một lát, đã đuổi kịp Lý Kỳ rồi.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Oa! Ngươi đang bay đó à?
Mã Kiều cười ha hả nói:
- Bộ Soái, sư muội tôi bây giờ đang chờ chúng ta ở đâu?
- Ngươi đi thì biết.
- Vậy nhanh lên chút đi.
- Ta cũng muốn nhanh, nhưng vấn đề là ta chỉ nhanh thế này thôi.
Lý Kỳ khóc không ra nước mắt nói.
Hắn còn chưa dứt lời, phía sau lại nghe tiếng người hô:
- Kinh tế sử, Kinh tế sử, xin… xin dừng bước.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy Tống Ngọc Thần bọn họ đều đuổi theo, ảo não nói:
- Hôm nay muốn không nhanh cũng không được. Bên này.
Hắn bỗng nhiên thắng gấp, chạy tới con hẻm nhỏ bên phải.
Mã Kiều thấy vậy, khẩn trương đuổi theo.
Nhưng mới ra ngõ nhỏ, bỗng nhiên bên phải lại chạy tới một đống người.
- Kinh tế sử ở đây, kinh tế ở đây.
Mẹ khiếp! Còn muốn đánh bọc sườn à! Quá con mẹ nó rồi. Lý Kỳ lại khẩn trương chạy sang bên trái, vừa chạy, vừa nghĩ, tiếp tục như vậy cũng không phải cách, những người này cũng là mấy kẻ đủ sức lực… có rồi.
- Mã Kiều, bên này.
Lý Kỳ lại thắng gấp một cái, chạy về phía Tướng Quốc Tự bên kia.