Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch phu nhân cũng là vì từng một lần chịu thiệt lớn trong tay Lý Kỳ, chính vì như thế, bà mới cảm thấy vô cùng mẫn cảm đối với hành vi khác thường của Lý Kỳ, cũng hy vọng có thể nói bóng nói gió, lấy được một ít tin tức từ miệng Lý Kỳ, tuy rằng cũng đã biết được một ít tin tức từ miệng Lý Kỳ, nhưng bà luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhưng cụ thể là cái gì thì bà lại không thể nói rõ, ít nhất bà thật sự không nghĩ ra rốt cuộc Lý Kỳ im ắng như vậy là vì cái gì.

Nhưng bài học của quá khứ nói cho bà biết, chỉ cần Lý Kỳ không muốn nói, nhất định là ngươi không thể cậy được miệng của hắn, thậm chí còn có thể bị hắn lừa cho đầu óc quay cuồng, lần trước chính là như vậy đấy thôi. Bà nhíu mày, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, vẫn còn có vẻ hơi bất an.

Lý Kỳ bị bà nhìn trong lòng cũng thấy sợ hãi, Bạch phu nhân là người quá thông minh, hơn nữa còn tinh thông đạo làm quan, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà cho tới nay Lý Kỳ vẫn đang cùng bà chơi Thái Cực.

Một lát, Cao Nha Nội, Hoàng Trạch liền đi vào trong phòng.

Lúc Cao Nha Nội vừa mới đi vào, vẫn là mang theo một nụ cười dâm đãng như xưa, rảo bước đi nhanh, khoa trương tới rối tinh rối mù, nhưng vừa nhìn thấy Bạch phu nhân ở đó, liền lập tức thu hồi nụ cười, bước lên phía trước, vái chào mà nói:

- Tiểu chất bái kiến Bạch bá mẫu.

Giọng điệu vô cùng kính cẩn.

Lại phải nói tiếp, Bạch phu nhân bất kể là dung mạo, hay là tuổi tác, đều là loại mà tên dở hơi này yêu thích nhất, nhưng y đối mặt với Bạch phu nhân, thì một chút bản tính cũng không dám lộ ra ngoài, hết sức kính cẩn, cho dù là đối mặt với Bạch Thì Trung, y cũng không có kính cẩn như vậy.

Nguyên nhân vì Cao gia, Bạch gia đều là người quen biết với nhau, hai nhà đã có chút qua lại từ rất lâu về trước. Lúc Cao Nha Nội còn nhỏ, Cao Cầu cũng thường xuyên dẫn theo y đến Bạch gia, Cao Nha Nội là một người đơn thuần như vậy, Bạch phu nhân tùy tiện liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng của y, điều này cũng để lại bóng đen trong lòng Cao Nha Nội. Vì vậy khi đối mặt với Bạch phu nhân, trong lòng Cao Nha Nội lại thấy sợ hãi người phụ nữ này.

Đây cũng là lý do vì sao y cũng không dám có ý đồ với Bạch Thiển Dạ, thậm chí bình thường có gặp cũng là nhượng bộ đối phương, hơn nữa trong lòng cũng không muốn dính vào bất cứ quan hệ nào với Bạch Thiển Dạ, cho dù là Bạch Thì Trung có ý gả cho y bất kỳ một nữ nhân nào, làm hôn sự chính trị gì đó, sợ rằng y cũng sẽ không đồng ý, bởi vì y cũng không muốn có một bà mẹ vợ như vậy, nếu không thì, ngày ấy thật sự không thể sống nổi.

Bởi vậy có thể thấy, Cao Nha Nội thật ra là một vô cùng người thông minh, ít nhất trong lòng Lý Kỳ nghĩ như vậy. Vừa nãy hắn còn bị bà mẹ vợ này làm cho sống lên chết xuống, thiếu chút nữa đã tháo đai lưng xuống treo cổ tự tử.

Đương nhiên, Bạch phu nhân khi đối mặt với Lý Kỳ, cũng từng có ý nghĩ treo cổ tự tử.

Bạch phu nhân mỉm cười nói:

- Khang nhi đến rồi à, ngồi đi. Ngồi cà đi.

- Vâng.

Cao Nha Nội ngồi yên, ánh mắt nhìn thẳng, thực là không thể chính nhân quân tử hơn nữa.

Lý Kỳ thấy thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Bạch phu nhân ngồi xuống, đợi sau khi hạ nhân châm trà cho Cao Nha Nội, Hoàng Trạch, mới nói:

- Làm phiền Khang nhi con lại đây một chuyến, không quấy rầy đến con chứ.

Cao Nha Nội vừa lắc đầu, vừa nói:

- Không có. Không có, chất nhi rất rảnh rỗi, rất rảnh rỗi.

- Vậy là tốt.

Bạch phu nhân lại nói:

- Thái úy gần đây vẫn khỏe chứ.

- Cha con rất khỏe, rất khỏe.

Cao Nha Nội lại hỏi:

- Bá phụ, bá mẫu thân thể vẫn mạnh khỏe?

Bạch phu nhân cười gật đầu, nói:

- Chưa nói tới tốt xấu, Khang nhi con có tâm rồi.

- Nên thế, nên thế.

Lý Kỳ thấy Cao Nha Nội hăng hái gật đầu, thật sự là nhịn không được, quay đầu đi, thân thể rung lên một hồi, thật sự quá khó chịu nổi rồi.

Sau khi hàn huyên một hồi, Bạch phu nhân nghiêm mặt nói:

- Ta hôm nay gọi con đến, là vì ta muốn đem tất cả gia tài của Bạch gia ta quyên cho quỹ từ thiện Thanh Thiên các con.

- Ồ, đa tạ, đa tạ.

Cao Nha Nội nói xong. Đột nhiên sắc mặt cả kinh, nói:

- Bạch bá mẫu, người… người mới vừa nói gì? Tiểu… tiểu chất nghe không được rõ lắm.

Lý Kỳ nói:

- Mẹ vợ ta nói muốn quyên tất cả gia tài của Bạch gia cho quỹ từ thiện Thanh Thiên của các ngươi, bao gồm cả căn nhà này.

- Đây… tiểu… tiểu chất không dám a!

Cao Nha Nội hơi sợ hãi nói.

- Con không cần lo lắng, ta đây cũng không phải cho con, là quyên trợ cho quỹ từ thiện Thanh Thiên của con.

Bạch phu nhân nói xong, chỉ tay về phía Lý Kỳ, nói:

- Nhưng chuyện về phương diện này, ta cũng không hiểu rõ lắm, nên do Lý Kỳ nói chuyện với con đi. Ta còn có chút chuyện bận, trước hết xin lỗi không tiếp được rồi.

Tuy rằng bà cũng hy vọng có thể mượn chuyện này để cứu lại thanh danh của Bạch gia, nhưng bà nghĩ chuyện này, cứ cảm thấy hơi ngượng ngùng, dù sao cũng không phải bà tự nguyện, mà là bị Lưu Vân Hi ép, nói là bịt tai trộm chuông cũng đúng, bà thật sự không muốn ra mặt nói việc này với Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội ngẩn người, lập tức vội đứng dậy, nói:

- Bá mẫu đi thong thả, bá mẫu đi thong thả.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Đã đi rồi, ngươi không cần phải giả bộ nữa.

Cao Nha Nội ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn ra ngoài cửa.

Không phải là hạnh phúc tới quá nhanh, làm cho thằng nhãi này sợ hãi chứ. Lý Kỳ vừa chuẩn bị mở miệng đánh thức tên nhị hàng này, chợt nghe một tiếng “phốc” vang lên, chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, phát hiện Cao Nha Nội đã đứng trước người hắn, dọa hắn thiếu chút nữa đã tung một cước, tên dở hơi này luyện thành môn khinh công X khi nào vậy. Một tay đẩy y ra, nói:

- Làm ơn! Ngươi đừng đến gần như vậy được không, ta đã nhắc nhở ngươi mấy vạn lần rồi.

Cao Nha Nội nắm chặt hai tay, vội vàng hề hề hỏi:

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Kỳ tức giận nói:

- Không phải ngươi ở trong này sao? Còn hỏi ta?

Cao Nha Nội đột nhiên quay sang Lục Thiên vẫy vẫy tay, Lục Thiên liền khẩn trương đi tới, Cao Nha Nội thò tay ra nhéo vào cánh tay Lục Thiên một cái.

Lục Thiên nhất thời thở mạnh một hơi.

Cao Nha Nội không buông tay, hỏi:

- Đau không?

Lục Thiên gật đầu mạnh một cái, có lẽ là “đau phát run”.

- Không phải ta nằm mơ a!

Cao Nha Nội hoảng hốt không ngừng, vội quay sang Hoàng Trạch nói:

- Hoàng Trạch, ngươi nên giữ vững tinh thần, có nguy hiểm, bổn Nha Nội thấy trong chuyện này nhất định có mưu mẹo.

Nhìn bộ dạng, thật giống như chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Hoàng Trạch nãy giờ vẫn không lên tiếng, trong lòng cũng đang mơ hồ, chỉ ồ ah hai tiếng.

Mẹ kiếp, ngươi đúng là đang ở trong phúc mà không biết phúc, Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:

- Đúng vậy a, có nguy hiểm, lão tử định dùng tiền để chôn ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK