Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần phu nhân không biết thực tình, nói:

- Tỷ tỷ quá khiêm nhường, vừa nãy tỷ tỷ không nghe thấy bên dưới có rất nhiều mọi người đều đang khen tỷ viết hay đó sao, ta coi trong đó nhất định có rất nhiều người là vì mộ danh mà đến.

Câu này của nàng cũng thật không phải là nịnh bợ, văn phong của Lý Thanh Chiếu quả thật là tinh hoa của trăm trường phái, khi thuật đến chuyện tình nhi nữ, văn tự của nàng tinh tế cảm động, lách chỉ quấn tâm, thê lương bi ai thấu xương, nhưng khi nói đến ân đền oán trả, văn tự của nàng lại trở nên hào khí vạn trượng, khí thế vô biên, mà khi nói đến thiên hạ đại sự, văn tự của nàng sẽ lại trở nên hạo nhiên chính khí, nghiêm nghị khí khái.

Nói không khoa trương chút nào, câu chuyện dưới ngòi bút của nàng nếu so với Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô, Bạch Thiển Dạ thì còn mạnh hơn không chỉ một bậc. Hơn nữa, hôm nay quả thật có không ít văn nhân từng xem thường tiểu thuyết võ hiệp, đều hướng về phía danh hào của nàng, chạy tới đánh giá.

Lý Thanh Chiếu lúc nhỏ đã nổi danh Đông Kinh, bây giờ lại nổi tiếng khắp cả nước, đối với những vinh dự này, nàng sớm đã là xem nhẹ rồi, khẽ cười nói:

- Chuyện này và ta không có can hệ quá nhiều, mấu chốt vẫn là câu chuyện của Lý Kỳ hay.

Tần phu nhân ồ một tiếng, nói:

- Xem ra tỷ tỷ cũng rất thích câu chuyện này đó.

Lý Thanh Chiếu gật đầu nói:

- Sách này quả thật có chỗ độc đáo của nó. Đặc biệt phương pháp xử lý sự tình của một số nhân vật bên trong, làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa. Thí dụ như, Dương Quá báo thù cho cha, chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai? Còn có, tình cảm của hắn và Tiểu Long Nữ lại là đúng, hay là sai?

Tần phu nhân sớm đã cảm động đối với tình cảm của Dương Quá và Tiểu Long, bởi vì đây cực kỳ giống với sự khó khăn mà nàng đã gặp phải trước đây, chẳng qua Dương Quá đối mặt với thầy trò tình, còn chuyện bà gặp phải còn lại là cánh cửa quan thương không thể vượt qua, nói:

- Vậy không biết tỷ tỷ có giải thích gì đối với điều này.

Lý Thanh Chiếu nghe vậy, lại không biết trả lời như thế nào, chuyện nàng gặp phải rất tương đồng với Dương Quá, đều có huyết hải thâm cừu khó có thể nói rõ ràng, báo thù cho cha? Phải biết rằng kẻ thù của nàng chính là cha chồng của nàng nha, đây là một lựa chọn làm người ta tuyệt vọng cỡ nào chứ.

Ánh mắt sắc bén của Lý Kỳ, liếc nhìn một cái đã nhận ra suy nghĩ trong lòng Lý Thanh Chiếu, vội vàng nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ tuyệt đối đừng nói.

Lý Thanh Chiếu hơi ngẩn người, nói:

- Tại sao?

Lý Kỳ liếc nhìn Tần phu nhân. Ha hả nói:

- Bởi vì phu nhân nàng ấy vẫn luôn lấy tỷ làm tài liệu giảng dạy phản diện, hễ là chuyện tỷ đã làm, nàng ấy một mực không làm, Thanh Chiếu tỷ tỷ, cơ trí của tỷ, ở trong mắt phu nhân, lại trở thành nhược trí.

Tần phu nhân tuy rằng không muốn đấu khẩu với Lý Kỳ, nhưng điều này liên quan đến hữu tình của nàng và Lý Thanh Chiếu nha. Vội vàng nói:

- Ngươi lại ở đây nói bậy gì hả, ta làm như vậy khi nào chứ?

Lý Kỳ mở trừng hai mắt, giảo hoạt nói:

- Bà dám nói bà không có?

Tần phu nhân sửng sốt, nhớ lại mọi việc làm của chính mình, quả thật đã chị ảnh hưởng rất lớn của Lý Thanh Chiếu.

Lý Thanh Chiếu cũng đã hiểu ra, gật đầu nói:

- Muội muội, tỷ tỷ không dám nói muội làm đúng, cũng không hy vọng muội chịu của ta ảnh hưởng, nhưng đây cũng là vết xe đổ, chỉ cần muội không thẹn với lương tâm, chớ để mình phải hối hận là được.

Tần phu nhân cười khổ nói:

- Tỷ tỷ. Tỷ đừng nghe người này nói bậy, hắn chính là sợ rằng thiên hạ không đủ loạn đấy mà.

Lý Thanh Chiếu khẽ cười, không nói thêm gì nữa.

Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu hô:

- Nguy rồi, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn.

Dưới lầu đầu tiên là yên tĩnh, sau đó lập tức trở nên rối loạn.

Lý Thanh Chiếu các nàng nghe thấy, cũng vội vàng đi ra, không chỉ có bọn họ, các phòng riêng còn lại, người ngồi trong phòng cũng đều đi ra, một lát lát sau, bên cạnh rào chắn của lầu hai, lầu ba cũng đã đứng đầy người, toàn bộ ánh mắt đều hướng xuống dưới lầu, nhưng thấy một người giơ cao một tờ báo, lớn tiếng hét lên.

Một người vội vàng tiến lên hỏi:

- Có chuyện lớn gì vậy?

- Các vị có điều không biết nha! Chính là một tờ tạp chí vừa mới ra đời của Đông Kinh chúng ta, gọi là Nhật Báo Chuối Tiêu, nội dung bên trong đúng là cực kỳ khủng khiếp nha. Coi! Đây là tờ tạp chí mà ta khó khăn lắm mới giành được đó.

- Hả? Mau nói đi, trên đó viết cái gì?

- Trên này viết…

Người nọ nói đến đây, đột nhiên con ngươi liếc trái liếc phải vài cái, lại tìm kiếm ở trên lầu một chút, đột nhiên, gã dừng rồi, ánh mắt hướng thẳng lên phía trên, nhìn phía dưới, rồi không nói được nữa.

Đám người còn lại đều lên nhìn trên theo ánh mắt của gã. Một người kinh ngạc nói:

- Kinh Tế Sứ?

Hoá ra khi ánh mắt người này quét đến Lý Kỳ đang tựa vào rào chắn trên lầu, liền ngừng lại.

Lý Thanh Chiếu, Tần phu nhân cũng kinh ngạc nhìn về phía Lý Kỳ.

Một lát, Lý Kỳ nháy mắt đã trở thành tiêu điểm của toàn trường, trong lầu lặng ngắt như tờ.

Chẳng lẽ việc này có liên quan đến Lý Kỳ? Cao Nha Nội đứng một bên trong lòng hết sức tò mò, y cũng không phải là nam nhân giỏi kiềm chế, chớp mắt cái đã xông lên trước, đĩnh đạc nói:

- Tạp chí chim cò gì vậy, có Thần Điêu không? Để bổn Nha Nội coi coi.

Trong khi nói, y đã giật lấy tờ tạp chí từ tay người kia.

Người nọ thấy là Cao Nha Nội, cũng không dám nhiều lời.

Cao Nha Nội mở ra xem, một lúc sau, y đột nhiên bật cười ha hả, sau đó lại ngẩng đầu lên nói với Lý Kỳ:

- Oa ha ha! Lý Kỳ, ngươi tham ô nhận hối lộ, bị người ta phát hiện rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK