Không đến một tháng, Lý Kỳ đã tiến vào địa khu Yến Vân, ngày hai mươi tháng chín, đã tới được Hồn Nguyên Châu.
Hồn Nguyên Châu trước kia chính là huyện Hồn Nguyên, may mắn có trận nước lũ kia, Lý Kỳ mới có thể nhổ răng trong miệng Hoàn Nhan Tông Hàn, giành được một ít địa bàn, mặc dù nhỏ, nhưng huyện Hồn Nguyên là vùng yếu địa hiến lược, có núi có sông, là địa phương phòng thủ tốt nhất, vì vậy vào năm thứ hai sau khi Triệu Giai đăng cơ đã chính thức thăng huyện Hồn Nguyên lên thành Hồn Nguyên Châu, cung cấp đầy đủ tài nguyên cho Hồn Nguyên Châu, củng cố hệ thống phòng thủ ở địa phương này.
Lúc bọn Lý Kỳ đi vào Hồn Nguyên Châu, chỉ thấy khắp nơi đều có binh lính cưỡi ngựa canh gác, binh lính ngày đêm tuần tra, hiển nhiên đã tiến nhập trạng thái đề phòng khẩn cấp, điều này cũng làm cho tâm tình của Lý Kỳ nguội lạnh một nửa.
- Ty chức (hạ quan, mạt tướng) tham kiến Xu Mật Sứ.
Đợi đến khi Lý Kỳ đi vào trước cửa quân doanh, Chủng Sư Trung, Trương Tuấn và những đại tướng liên quan đã ra khỏi doanh trướng chào đón.
Lý Kỳ đáp lại lễ, nhẹ nhàng cười nói: - Lão tướng quân, đã nhiều ngày không thấy, thân thể ngài vẫn khỏe mạnh chứ?
Chủng Sư Trung nói: - Vinh hạnh được Xu Mật Sứ nhớ mong, Chủng mỗ hết thảy đều tốt cả.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Tuy rằng đây chỉ là những lời hỏi han mang tính lễ phép, nhưng giọng điệu của cả hai bên đều cực kỳ cứng nhắc, gần nhất một hồi, đều không mang theo nửa điểm tình cảm, mấu chốt là không có tâm tư kia.
Những tướng lĩnh liên quan đi vào quân doanh, Lý Kỳ tất nhiên là ngồi trên ghế cao nhất, kỳ thật hắn cũng không muốn thế, dù sao thì Chủng Sư Trung cũng là Lão tướng quân, nhưng chức vị đặt ở nơi này, hắn không ngồi thì có ai dám ngồi đâu.
Sau khi ngồi xuống, Lý Kỳ cũng không hàn huyên nữa, mà hỏi thẳng vào vấn đề: - Tình huống hiện giờ như thế nào rồi?
Hai hàng lông mày rậm của Chủng Sư Trung đan vào cùng một chỗ, ông lắc đầu nói: - Tình huống hết sức không ổn.
Lý Kỳ cau mày hỏi:
- Quân Kim thật sự muốn xuất binh rồi hả?
Chủng Sư Trung hơi lộ ra vẻ buồn bực gật đầu: - Lúc đầu chúng ta đều không có phát hiện, đến tận khi Tông tri phủ gửi thư đến, lão phu mới phái người đi trước tìm hiểu, phát hiện từ Tân Châu tới Vân Châu đều đột nhiên gia tăng rất nhiều đội ngũ, ước chừng sơ sơ, chí ít cũng có tám vạn binh mã.
Lý Kỳ nghe thế trong lòng giật mình, đến lúc phải tuyên cáo tan vỡ mọi ảo tưởng, nước Kim tích trữ nhiều binh mã như vậy, nếu còn nói là chỉ để đi dạo chơi qua, thì có ai tin được, hơn nữa còn tích trữ ở Vân Châu, hành động này không là tấn công Tây Hạ thì cũng là xuất binh với Đại Tống, nhìn từ tình huống hiện tại, tỷ lệ muốn tấn công Đại Tống là lớn hơn nhiều.
Chủng Sư Trung lại thở dài, nói: - Quân Kim đóng giả thành bộ tộc, thương nhân để di chuyển, dùng ngựa chiến để vận chuyển hàng hóa, lão phu nhất thời sơ suất, suýt nữa đã để xảy ra họa lớn rồi, may mắn mà Tông tri phủ phát hiện ra, nhưng hiện tại đối với chúng ta vẫn là cực kỳ không hay.
Lần này có thể làm cho Chủng Sư Trung cũng phải nhăn nhó mặt mày, có thể đoán được là tình hình xấu đến mức nào rồi.
Lý Kỳ hỏi: - Vậy đối phương tổng cộng có bao nhiêu nhân mã?
Trương Tuấn đáp: - Vân Châu vốn dĩ đã có sáu vạn thân binh của Hoàn Nhan Tông Hàn rồi, giờ cộng thêm tám vạn đại quân nữa, hơn nữa có khả năng còn không chỉ như thế, phỏng chừng có khoảng gần mười lăm vạn, hơn nữa có lẽ đều là lực lượng tinh nhuệ nhất của nước Kim.
- Mười lăm vạn?
Triệu Tinh Yến kinh hô một tiếng, lần này có thể nói là nhiều hơn mấy vạn so với lần xuôi nam đầu tiên, mấu chốt là lần đầu xuôi nam quân Kim không sử dụng gì đến quân đội Nữ Chân, hơn phân nửa đều là người Khiết Đan thôi.
Tuy nhiên điều này cũng không kỳ quái, lần đầu xuôi nam, lúc ấy nước Kim vừa vặn mới tiêu diệt nước Liêu xong, quân đội còn chưa kịp chỉnh hợp, hơn nữa không ai đặt quân Tống vào mắt cả, nguyện vọng chính là tốc chiến tốc thắng, vì vậy Tông Hàn, Tông Vọng đều chỉ mang theo mấy vạn binh mã, nhưng lúc này không còn giống thế nữa, nước Kim cũng không dám lại khinh địch nữa rồi, mười lăm vạn quân tinh nhuệ kỳ thật cũng là hợp tình hợp lý thôi.
Lý Kỳ cũng đau đầu không thôi, lại hỏi: - Hiện tại nơi này của chúng ta có bao nhiêu binh mã?
Chủng Sư Trung đáp: - Trước mắt ở Hồn Nguyên Châu chỉ có sáu vạn binh mã, bên phía Hoàn Châu cũng có sáu vạn binh mã, hơn nữa từ Phủ Châu chạy tới bốn vạn viện quân, về mặt nhân số cũng không kém bao nhiêu cả, vấn đề là quân của đối phương đều là quân tinh nhuệ, mà bên chúng ta có rất nhiều đều là lâm thời điều động đến thôi.
Quân Kim rõ ràng là có mưu đồ từ trước rồi, trái lại bên phía quân Tống là gấp gáp ứng chiến, ở phương diện chuẩn bị trước hết đã thua một bậc, hơn nữa khi quân Tống giao chiến với nước lớn ở phương bắc, vẫn luôn duy trì ưu thế ở nhân số, thế nhưng vẫn là thắng thì ít mà bại thì nhiều, lần này nếu ngay cả nhân số cũng không chiếm ưu thế, vậy thì trận chiến này càng thêm khó đánh rồi.
Điều này cũng trách vị trí địa lý của Đại Tống không tốt, bốn phương tám hướng đều có địch nhân, mà nước Kim thì tốt hơn nhiều, hiện giờ Mông Cổ vẫn còn chưa quật khởi, Cao Ly, Tây Hạ còn chưa có đủ năng lực tự bảo vệ mình, càng miễn bàn đến việc tấn công, cho nên kẻ thù của bọn chúng chỉ có một, đó chính là Đại Tống, cho nên bọn chúng càng có thể tập trung dùng binh hơn.
Chủng Sư Trung nói: - Hơn nữa căn cứ theo những tin tức mà Tông tri phủ tìm hiểu tới từ hai châu Doanh, Bình, đám quân đội ở Tân Châu này rất có thể chính là quân đội của Hoàn Nhan Tông Vọng.
Lý Kỳ trầm mi nói: - Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Tông Vọng chính là hai thế lực có thực lực nhất ở nước Kim, bọn họ vẫn luôn làm theo ý mình, không can thiệp đến chuyện của nhau, đại bản doanh của Hoàn Nhan Tông Hàn ở Vân Châu, của Hoàn Nhan Tông Vọng ở hai châu Doanh, Bình, mà hai châu Doanh, Bình khá tiếp cận với phủ Yến Sơn, nếu Hoàn Nhan Tông Vọng điều động tất cả chủ lực ra khỏi hai châu Doanh Bình, chẳng lẽ gã không sợ chúng ta sẽ thừa dịp hư không mà tiến công vào Doanh Châu và Bình Châu sao?
Chủng Sư Trung nói: - Lúc bắt đầu ta cũng buồn bực, nhưng Xu Mật Sứ cũng đừng quên, quân đội của chúng ta có hơn một nửa là bộ binh, tiến quân thong thả, cho dù chúng ta cướp lấy hai châu Doanh, Bình, cũng rất khó tiến thêm một bước nữa. Nhìn vào hướng đi của quân Kim, bọn chúng rõ ràng chính là buông tha cho hai châu Doanh, Bình, tiến đến tiêu diệt chủ lực của chúng ta trước, một khi chủ lực của Hoàn Châu, Ứng Châu, Hồn Nguyên Châu, Đại Châu, Sóc Châu bị quân Kim đánh bại, vậy thì bọn chúng có thể đánh vu hồi đến phủ Yến Sơn, hai mặt giáp công, đến lúc đó bọn chúng chẳng những có thể đoạt lại hai châu Doanh, Bình, còn có thể tiêu diệt hết binh lực của chúng ta ở phủ Yến Sơn.
- Đến lúc đó toàn bộ địa khu Yến Vân đều sẽ rơi vào trong tay của nước Kim, điều này cũng làm cho Tông tri phủ cảm thấy cực kỳ rối rắm, trong tay y tuy rằng cũng có sáu bảy vạn binh mã, nhưng là người của ông ta đều là lâm thời thu tới trong lần giao chiến trước, mặt khác chính là đám tù binh, hơn nữa nếu ông ta phái binh tới cứu Vân Châu, chẳng may quân Kim là dùng chiêu đánh lừa, tiến công phủ Yến Sơn, tình huống như thế cũng cực kỳ không ổn. Nhưng nếu Tông tri phủ xuất binh đến phủ Yến Sơn, chẳng may Hoàn Châu, Hồn Nguyên Châu bị thất thủ, y đồng dạng gặp phải hoàn cảnh hai mặt thụ địch, vì vậy nên ông ta cũng chậm chạp không dám phái binh đến đây.