Nguyên bản binh lính Nam Ngô thấy quân Tống giống như đã ngừng công kích, thắng lợi sắp tới, nhưng chưa từng nghĩ đến chỉ mới một lát sau, tiết tấu đột nhiên trở nên dồn dập hơn, thật là có chút không thích ứng được.
- A ---!
Chỉ thấy một gã binh Tống chuyển thi thể các huynh đệ rốt cục đi tới bên tường thành, y phi thân nhảy, phấn đấu quên mình làm cho vài tên kẻ thù đang giơ tảng đá phía trước té nhào xuống, sau đó binh lính theo tới từ phía sau lần lượt lao thẳng tới, vung lên đại đao chém giết kẻ thù.
Lên được tường thành, binh Tống cũng không có lý tưởng quá lớn, không nghĩ đến thắng lợi, không nghĩ thân mình ở chỗ nào, trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là cố gắng chống đỡ thêm một hồi, để cho huynh đệ phía sau có thể thuận lợi bò qua, cho dù chết, cũng phải ở phía trước thang, để thi thể của mình chặn ở phía trước thang.
Bọn họ đã làm được.
Liên tục không ngừng, quân Tống đã trèo qua thang nhảy lên tường thành chém giết với kẻ thù.
Chiến tranh lại lần nữa đi vào giai đoạn gay cấn.
Tại thời khắc như thế này, bất kỳ một chút lệch lạc nhỏ nào, cũng đều có thể làm ảnh hưởng khiến cho toàn bộ chiến cuộc thay đổi.
- Giết ---!
Bên trong thành bỗng nhiên tiếng giết nổi lên bốn phía.
Tâm thần Lý Tương nhảy lên một cái, vội đi đến bên kia, cúi người nhìn, chỉ thấy một đội kỵ binh áo giáp màu đen đang lao đến theo hướng tới Bắc môn.
Bây giờ cho dù y muốn giấu diếm cũng không thể giấu diếm được, trên tường thành binh lính cũng đã bị những tiếng chém giết này quấy nhiễu rồi.
- Quân địch đã công vào được rồi.
- Không xong ---.
- Việc lớn không tốt rồi.
....
Nhanh chóng giống như ôn dịch khuếch tán ở trong quân Nam Ngô, quân tâm đại loạn, quân Nam Ngô giống như là rắn mất đầu, chạy nhanh ở trên tường thành, không biết nên phòng thủ bên nào.
Ở đây đa số cũng đều là dân chúng, là lâm thời mộ binh tới, có thể chống cự cho tới bây giờ, đã vô cùng không dễ dàng, mà hai ngàn kỵ binh của Dương Tái Hưng giống như cùng một tảng đá lớn hoàn toàn đánh gẫy cột sống bọn họ.
Trái lại quân Tống bên này lại càng thêm dũng mãnh. Thừa dịp quân địch đại loạn, không ngừng dũng mãnh leo lên tường thành, chung quanh chín chiếc thang đặt lên tường thành đã có quân Tống khống chế ở giữa, quân Tống giống như đàn kiến trèo nhanh lên tường thành.
- Không nên kinh hoảng, không nên kinh hoảng.
Lý Tương còn muốn vùng vẫy giãy chết, nhưng lúc này đã đại thế đã mất, không có khả năng vãn hồi rồi.
- Tướng quân. Tướng quân, thành này đã không thủ được rồi, chúng ta hãy mau bỏ chạy thôi.
- Không được, nếu đã đánh mất Quảng Nguyên Châu, tiếp theo Nam Ngô chúng ta sẽ gặp phải họa lớn.
- Tướng quân, giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt a! Nhanh lên đi thôi. Mạt tướng van ngươi.
Dưới tình thế cấp bách, tướng sĩ liên can đều quỳ xuống, khẩn cầu Lý Tương mau rời khỏi.
Lý Tương kinh ngạc nhìn huynh đệ liên can, chảy xuống hai hàng nước mắt nam nhi, ngửa mặt thở dài nói: - Trời không có Nam Ngô ta a! Thôi, thôi, đợi lát nữa trở về tập hợp lại. Ngày khác nhất định phải rửa sạch hổ thẹn hôm nay. Mau mau sai người đi thiêu kho lúa, chúng ta không thể để lại một hạt lương thực cho quân Tống.
- Tuân mệnh.
- Khởi bẩm tướng quân, cửa thành đã sắp thủ không được rồi.
Một tên binh lính gần như bò đi lên, hướng tới Lý Tương bẩm báo.
Một gã phó tướng vội vàng đi đến một bên tường thành cúi đầu nhìn, chỉ thấy kia phía dưới là một mảnh sang loáng, thay nhau xung phong, trước cửa thành quân Nam Ngô đã liên tục bại lui, tan tác chỉ là chuyện trước mắt thôi. Khẩn trương nói với Lý Tương: - Tướng quân. Bắc môn đã sắp thất thủ rồi, không thể đi bằng phía đó rồi, chỉ có thể đi theo tường thành lách tới Nam môn thôi.
Các tướng lĩnh liên can không nhiều lời thêm nữa, vây quanh Lý Tương dọc theo tường thành liền chạy về hướng Nam môn bên kia.
Dương Tái Hưng giống như đã bị ma nhập rồi, dẫn theo binh lính một đường chém giết đến cửa thành, đến khi ngựa không thể tiến lên được nữa, y dứt khoát xuống ngựa, chĩa ra trường thương, liên tiếp đâm thủng ba người, lại nhặt lên hai thanh đại phủ đầu, tiến lên chém lung tung một trận. Y vốn cao lớn, hạc giữa bầy gà, lại là trời sinh thần lực, một búa này quét tới, liền không thấy được một khối thi thể đầy đủ, chỉ dùng lực lượng của một người giết đến trước cửa thành, một vai khiêng lên cái chốt cửa nặng nề, hét lớn một tiếng, "Ra!"
Tạch tạch tạch vài tiếng, cái chốt cửa đã bị y khiêng mở ra rồi.
Những binh lính Nam Ngô nhìn thấy vậy, hận không thể quỳ xuống tại chỗ mà cúng bái, thế này không khỏi cũng quá khoa trương rồi.
- Ta đầu hàng! Ta đầu hàng!
Không ít người nhất thời vứt bỏ khí giới đầu hàng.
...
Trên tường thành, từ lúc Lý Tương đi rồi, cũng đều lần lượt rơi vào tay giặc rồi, binh lính Nam Ngô đều tán loạn chạy trốn về hai bên, nhưng mũi tên vô tình cũng không vì bọn họ buông tha mà ngừng lại, vẫn còn đang đoạt lấy tính mệnh của bọn họ, không ngừng có người ngã xuống.
Vi Bình ở phía sau nhìn đến si ngốc, chiến cuộc này thật đúng là thiên biến vạn hóa nha, mới vừa rồi còn nhìn thấy quân Tống giống như là nỏ mạnh hết đà rồi, nhưng chỉ trong chốc lát, làm thế nào lại thành quân Nam Ngô tan tác mà chạy.
- Tướng quân, cửa thành đã được công phá.
Ngưu Cao nghe vậy khẩn trương cầm kính viễn vọng ra nhìn, chỉ thấy cửa thành đã mở ra, Dương Tái Hưng một thân màu đỏ cầm trong tay đại phủ đứng ở trước cửa, đó thật là soái đến mức JJ(tiểu đệ đệ) đều thấy đau a.
- Tiểu tử này.
Ngưu Cao cười mắng một câu, vung tay lên, phóng ngựa tiến lên, dẫn ba quân tướng sĩ mang theo tiếng giết rung trời phóng đi về hướng cửa thành.
Tuy rằng bên cạnh Ngưu Cao không có bao nhiêu người, nhưng khí thế thì rất đủ a, tiếng giết rung trời, vừa xung phong, lập tức làm cho trong lòng binh lính Nam Ngô chỉ còn lại một chút xíu tinh thần cũng bị hù cho biến mất, ngay cả khói cũng không có mà bốc lên.
Hoá ra hết thảy hết thảy đều là Ngưu Cao đã sớm sắp xếp xong xuôi, đầu tiên là y đem toàn bộ chủ lực ém quân ở phương Bắc, đồng thời lại lệnh cho Dương Tái Hưng suất lĩnh chỉ vẻn vẹn có hai ngàn kỵ binh đi đường vòng mai phục Đông môn.
Sau khi khai chiến, y lại lệnh cho quân lính tấn công mạnh vào Bắc môn, mục đích chính là phải bức bách Lý Tương điều binh lính từ hai cửa Đông, Tây môn đến Bắc môn.
Theo chiến sự càng ngày càng nghiêm trọng, lực chú ý của sỹ binh Nam Ngô đều đặt ở trên tường thành, làm cho sự phòng bị bên trong thành bị giảm xuống, lúc này liền cho đám người Từ Vĩ cơ hội thừa dịp hư mà vào.
Về sau Lý Tương quả thực điều binh lực từ hai cửa Đông môn, Tây môn đến Bắc môn, phòng thủ Đông môn dĩ nhiên cũng liền trở thành thùng rỗng kêu to, mấu chốt là Lý Tương tuyệt đối không nghĩ đến, trong thành vẫn còn có một chi quân Tống, chỉ một cái không nghĩ đến này, đã bị đánh cho trở tay không kịp, tuy rằng nhân số Từ Vĩ không nhiều, nhưng vẫn thuận lợi chiếm lĩnh Đông môn, lại để cho Dương Tái Hưng vẫn mai phục ở ngoài thành vào thành.