Lúc ánh nắng mặt trời bao trùm lên những bậc cầu thang, từ trên cầu thang bỗng nhiên xuất hiện một vị tuyệt sắc đại mỹ nữ đang bước xuống, hãy còn đang ngái ngủ, vươn tay nhấc chân vẫn còn có chút lười biếng ẩn trong từng cử động, lại càng lộ ra một vẻ phong tình, đẹp không sao tả xiết.
Dường như ánh mặt trời đang chiếu xuống lúc này, chính là để nghênh đón vị mỹ nhân khuynh nước khuynh thành này.
- Tỷ tỷ, Tam nương, chào buổi sáng nha!
Người tới chính là Lý Sư Sư, lúc nàng nhìn thấy Lý Thanh Chiếu và Tần phu nhân đã ngồi ở phía dưới, trên mặt không tránh khỏi ửng lên một mảng phơn phớt đỏ hồng.
Lý Thanh Chiếu quay đầu nhìn lại, cười nói: - Sư Sư dậy rồi đấy à, mau lại đây ngồi đi.
Lý Sư Sư đi đến trước bàn, đang chuẩn bị ngồi xuống, cái mũi dọc dừa xinh xắn bỗng nhiên khe khẽ động đậy vài cái, nói: - Cái gì mà thơm quá à!
Lý Thanh Chiếu, Tần phu nhân liếc nhìn nhau. Lý Thanh Chiếu cười mủm mỉm nói: - Tam nương, xem ra vừa rồi cũng không phải là hắn định chuồn mất.
Lý Sư Sư nghe thấy vậy thì sửng sốt, hiếu kỳ hỏi: - Tỷ tỷ lời này là ý gì?
Lý Thanh Chiếu và Tần phu nhân đều là cười mà không nói.
Chẳng lẽ là ta đã bỏ lỡ cái gì rồi sao?
Giữa lúc Lý Sư Sư đang hết sức hoang mang, chợt nghe thấy có người nói: - Đến rồi đây, đến rồi đây, đã khiến nhị vị phải đợi lâu rồi. A? Sư Sư cô nương cũng đã dậy rồi à, vậy thì thật là không còn gì có thể tốt hơn nữa!
Lý Sư Sư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Kỳ bưng theo một cái khay đi ra, bối rối, theo bản năng gật đầu nói: - Chao buôi sang!
Lý Thanh Chiếu trêu ghẹo nói: - Sư Sư, giờ này ngày này ta mới biết được, hoá ra muội mới là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này a!
Tần phu nhân nghe thấy vậy thì không khỏi khúc khích cười.
Lý Sư Sư không hiểu chuyện gì cả, vẻ mặt hoang mang nói: - Tỷ tỷ vì sao lại nói như vậy. Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Tần phu nhân liếc mắt nguýt về phía Lý Kỳ đang đi tới, nói: - Ngươi hỏi hắn đi.
Lý Sư Sư lập tức tò mò nhìn Lý Kỳ.
Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng học được cách trêu chọc người từ khi nào vậy. Da mặt dày của Lý Kỳ hiếm khi lại đỏ lên như vậy. Mà không biết rằng Lý Thanh Chiếu từ nhỏ đã cùng Tô Thức bọn họ chơi đùa với nhau, những người này cũng không phải là hiền lành, trêu chọc người khác, mỗi người đều không thua kém nhau là bao nhiêu, cái sự quanh co thâm thúy đấy, có những lúc hôm nay ngươi bị chửi, ngày mai ngươi mới kịp có phản ứng.
Nhưng trình độ giả câm vờ điếc của Lý Kỳ cũng là hạng nhất đấy, vẻ mặt rất ngây thơ hỏi: - Phu nhân. Hỏi ta cái gì cơ?
Tần phu nhân chỉ khẽ cười một tiếng, không nói gì nữa.
Người da mặt mỏng như vậy, mà cũng dám trêu chọc ta, thật sự là rất không biết tự lượng sức mình rồi. Lý Kỳ đắc ý bĩu bĩu hai khóe môi, đặt cái khay lên bàn, chỉ thấy bên trong là bốn bát mì, một mùi thơm phưng phức tỏa ra theo từng đợt khói bốc lên nghi ngút. Trộn lẫn với cái se se lạnh của gió sớm mai, thực là say lòng người vô cùng a.
Trong lòng Lý Thanh Chiếu vẫn là cảm thấy vô cùng xúc động, mỉm cười nói: - Lý Kỳ, thật sự là vất vả cho ngươi rồi, cảm ơn.
Tần phu nhân, Lý Sư Sư cũng đều nói với Lý Kỳ một tiếng tạ ơn, bất kể là nói thế nào, thì tiếng cám ơn này tuyệt đối là nên có.
- Nói những lời này thì khách khí quá rồi. Nào, nào, nào, mau đến đây nếm thử món mỳ lươn tôm viên của ta, nhân tiện cho xin chút ý kiến.
Trong khi nói chuyện, Lý Kỳ đưa cho các nàng mỗi người một bát, sau đó bản thân cũng ngồi xuống. Nói: - Không giấu mấy vị, món mỳ lươn tôm viên này ta cũng đã lâu không có được ăn rồi. Nếu như không phải là tới Hàng Châu này, thì ta cũng sắp quên mất một món ăn ngon này rồi.
Tam nữ nhìn vào trong bát, thì thấy những sợi mỳ trắng nõn uốn lượn giữa làn nước canh màu nâu nhạt, dưới lớp dầu bóng loáng, phía trên những sợi mỳ có vài khúc thịt lươn, và phía trên thịt lươn lại là những viên tôm viên tròn nhỏ trong suốt tựa như những hạt bạch trân châu.
Tuy không đến mức lộng lẫy tráng lệ, nhưng lại có một cảm giác rất thân thiết.
Lý Sư Sư cười nói:
- Kim Đao Trù Vương tự mình xuống bếp, nghe thôi là cũng đã thấy tam sinh hữu hạnh rồi, huống chi là ăn.
- Vẫn là Sư Sư cô nương biết cách ăn nói. Lý Kỳ ha hả cười, đáp: - Ăn đi, ăn đi, nguội lạnh là ăn không ngon nữa rồi.
Ba nữ nhân vốn dĩ là còn chưa thấy đói, nhưng bị mùi thơm này xộc thẳng vào mũi, bỗng chốc cảm thấy bụng đói cồn cào, cũng không cần phải nói nhiều hơn nữa, cầm đôi đũa lên là bắt đầu ăn.
Bát mỳ lươn tôm viên này nhìn qua thì không có chỗ nào đặc biệt cả, nhưng đến khi băt đâu ăn, thì thật đúng là chuyện khác rồi nha, thịt lươn chiên thì ngoài giòn trong xốp, tôm thịt bóc vỏ trắng nõn như tuyết thì non mềm trơn miệng, cái cảm giác mà tất cả cùng lúc nhai ở trong miệng, Oa! Đúng thật là thơm ngon đến mức khiến cho người ta không thể nào quên được, lại uống thêm một ngụm nước canh thơm nồng, chậc chậc, cảm giác thoải mái hưởng thụ đúng là không thể tả được.
Tinh túy nhất vẫn là những sợi mỳ được nấu chín bằng chính nồi nước luộc lươn nguyên chất, đã ngấm hoàn toàn vị ngọt tươi của thịt lươn, mềm mượt trơn tuột, ai có thể nghĩ một sợi mỳ vô cùng đơn giản như vậy, lại ẩn chứa một vị tươi ngon không gì sánh được như thế.
Món mì ngon tuyệt hảo như thế này, ngươi hoặc là đừng có ăn, chứ nếu như đã bắt đầu ăn thì là không thể nào dừng lại được đâu nha!
Tam nữ ăn đến nỗi trên trán đều lấm tấm mồ hôi, lúc thoảng có cơn gió lạnh thổi qua, cảm giác thật là sảng khoái.
Bản thân Lý Kỳ cũng đã rất lâu rồi không có ăn món mỳ lươn tôm viên này, trong lúc đang làm, bụng đã đói cồn cào rồi, bắt đầu ăn nhồm nhoàm nhồm nhoàm từng miếng lớn, rất nhanh cái bát mỳ siêu đại của hắn chính là mỳ cạn canh khô, lại uống thêm một ngụm nước suối thuần khiết, lau lau miệng, rồi nhìn ngắm ba vị mỹ nữ mỗi người một khí chất trước mặt, lại càng thêm có dư vị vô cùng a, thời khắc ăn sáng sung sướng nhất ở trên đời này, chả phải chính là đây sao!
Tuy rằng Lý Kỳ ăn rất nhanh, nhưng phân lượng của hắn cũng là nhiều nhất, còn phân lượng của Lý Thanh Chiếu các nàng không bằng một nửa của hắn, cho nên sau khi hắn ăn xong không lâu, Lý Thanh Chiếu các nàng cũng là lần lượt buông đũa xuống, các nàng đều không có giống như Lý Kỳ, ăn sạch sạch sẽ sẽ, ít nhất thì cũng không có uống cạn nước canh trong bát, không phải do các nàng không muốn uống, mà là động tác húp canh này là rất bất nhã.
Lý Thanh Chiếu dường như vẫn còn đang hồi tưởng lại mỹ vị vừa rồi, nói: - Tô mì này có lẽ là tô mỳ tươi ngon nhất mà ta đã từng nếm qua, sợi mì mềm trơn không dai chút nào, cộng thêm vị tươi nõn của tôm thịt và độ giòn tan của thịt lươn, thật là khiến cho người ta có dư vị vô cùng.
Tần phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, biểu ý đồng tình.
Lý Sư Sư đột nhiên cười nói: - Tỷ tỷ dường như còn quên một món ăn ngon nữa.