Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phu thê Triệu Minh Thành ngồi không bao lâu thì rời đi, mà ý tứ y muốn biểu đạt Lý Kỳ cũng đã nhận được, Lý Kỳ ngược lại cũng sẽ không vì vậy mà có thêm vài phần kính trọng đối với Triệu Minh Thành, bởi vì đây là điều một người làm quan nhất định phải làm, kỳ thật Triệu Minh Thành cũng coi như khá hàm súc, nếu đổi lại là người khác, không nịnh hót đến lúc trời tối thì còn chưa xong.

Lý Kỳ vốn là muốn giữ phu thê Triệu Minh Thành ở lại đây ăn cơm tất niên, nhưng Lý Thanh Chiếu lại dịu dàng từ chối, đối với điều này Lý Kỳ cũng không cưỡng cầu, dù sao hai phu thê bọn họ hai xa nhau lâu như vậy, khẳng định có rất nhiều lời cần nói với đối phương, tự mình tiễn tới ngoài cửa.

Trong phòng bếp.

Đông đông đông... Đông đông đông...!

- Đao pháp thật giỏi.

Đang lúc Lý Kỳ đứng ở trước tấm thớt múa may hai con dao, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng tán thưởng.

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, Da Luật Cốt Dục thoải mái phóng khoáng đứng ở trước cửa, hôm nay nàng coi như là đặc biệt ăn mặc đấy, bởi vì rốt cục nàng đã cởi chiếc áo bào đen âm u kia, đây chính là một tiến bộ không nhỏ, thay một kiện trường bào mầu Phỉ Thúy, đồ trang sức trang nhã thanh lịch, làn da trong trắng lộ hồng, trong hồng hiện trắng, đẫy đà ong anh, động lòng người cực kỳ.

Đẹp mắt, quá đẹp mắt rồi, Lý Kỳ vừa nghĩ tới đợi lát nữa còn có một đại mỹ nữ tiến đến, quan trọng nhất là Tần phu nhân vướng víu kia rốt cục không ở đây, trong lòng liền kích động vạn phần, ra vẻ thâm trầm nói: - Đa tạ khích lệ.

Da Luật Cốt Dục coi bộ dạng của hắn, không khỏi khẽ cười một tiếng, thuận miệng hỏi: - Quan nhân, huynh đang làm gì ở đó?

- Sủi cảo, muội thích ăn sủi cảo không?

Da Luật Cốt Dục tựa hồ đối với ăn vẫn chưa chú ý quá nhiều, nghĩ một đằng nói một nẻo nói: - Thích. Vậy muội không quấy rầy huynh nữa.

Lý Kỳ hoàn toàn bối rối, vội hỏi: - Đợi --- đợi lát. Muội cứ như vậy mà đi sao?

Da Luật Cốt Dục kinh ngạc nói: - Còn có việc sao?

- Đây không phải là có việc hay không, muội --- muội chẳng lẽ nhẫn tâm để cho ta một mình đối mặt với hơn mười cân bột mì này sao? Lý Kỳ hỏi không cần trả lời. Trong lòng lại nghĩ, ta thật đúng là chiều hư các nàng rồi, như thế nào những nữ nhân này một khi tìm được một lão công làm đầu bếp, mà ngay cả phòng bếp đều lười đi vào, Tình Đình là như thế này, các nàng cũng là như thế này, rất không nhân tính hóa rồi.

Da Luật Cốt Dục trầm ngâm một lát, nói:

- Quan nhân chớ không phải là muốn muội giúp huynh?

- Thông minh. Ta chính là ý tứ này.

Da Luật Cốt Dục vẻ mặt xin lỗi nói: - Nhưng muội không biết làm sủi cảo.

- Không có việc gì. Không có việc gì, ta có thể dạy muội, yên tâm, cái đồ chơi này rất đơn giản đấy, đến đây đến đây, ồ, vẫn phải là đi rửa tay trước đã.

Da Luật Cốt Dục trong lòng cũng hiểu được nếu để cho Lý Kỳ một mình trong phòng bếp làm việc thật có chút không ổn. Chính mình lại không có chuyện gì, không bằng ở trong này giúp hắn một chút, cho dù không giúp được hắn, ngồi cùng hắn nói chuyện cũng tốt, vì thế gật gật đầu, đi rửa sạch tay. Rồi sau đó Lý Kỳ lại mặc vào cho nàng một chiếc tạp dề sạch sẽ, dẫn theo nàng đi vào trước một cái bàn, chỉ thấy trên bàn bày biện một đám bột mì và mấy cây cán bột, lớn nhỏ khác nhau.

- Bột mì này đã nở hết rồi, muội rồi liền tạm thời phụ trách ở trong này làm sủi cảo.

- Làm vỏ như thế nào?

- Đơn giản. Để ta dạy muội.

Vừa dứt lời, Lý Kỳ đột nhiên đi vào phía sau Da Luật Cốt Dục, hai tay ôm vào bờ eo nhẵn nhụi kia của nàng. Da Luật Cốt Dục kinh hô: - Huynh làm gì vậy?

Lý Kỳ đột nhiên nhớ tới bệnh cũ của Da Luật Cốt Dục. Lại thấy trong tay nàng nắm cái cây cán bột kia, nghĩ mà sợ. Phía sau lưng đã là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, má ơi, cái cây cán bột này mà đánh tới, ta đây đêm 30 chỉ sợ cũng phải vượt qua trong hôn mê. Vội hỏi: - Chớ khẩn trương, chớ khẩn trương, bởi vì muội là người mới học, ta cầm tay dạy muội, thấy hiệu quả sẽ nhanh hơn.

Da Luật Cốt Dục hơi hơi thở phào, gật đầu.

- Trước hết muội lấy vắt mì này lại đây, rồi đem chà xát đi chà xát lại như vầy, cứ như vậy, a, mặt bột này quá bóng loáng rồi, loại tình huống này thì rắc chút bột khô lên nữa.

Da Luật Cốt Dục ngượng ngập nói:

- Huynh--- huynh chà xát là tay của muội.

- Phải không? Hư quá, hư quá, đây tuyệt đối là một cái hiểu lầm, ta đã nói mà, bột mì làm sao có thể bóng loáng như vậy, còn tưởng rằng nghĩ sai rồi, không nghĩ tới thật đúng là nghĩ sai rồi. Chậc chậc, Cốt Dục, cả ngày xem muội múa thương xách bổng, không thể tưởng được da tay của muội được nuôi dưỡng tốt như vậy, bột mì này có thể được đôi tay này vuốt ve thật sự là vận may của bọn nó, ta thực hẳn là và chúng nó nói tiếng chúc mừng, chúc mừng.

Lý Kỳ lẩm bẩm không thôi, thu ánh mắt từ phía bộ ngực Da Luật Cốt Dục trở về, âm thầm ngạc nhiên thán phục, đã lâu không có từ trên cao như vậy nhìn xuống hai vú, cảm giác thật sự là đáng giá làm cho người ta hoài niệm nha. Nhưng hắn da mặt cực dầy, cũng thuận lý thành chương cầm đôi tay thon dài cũng không phải no đủ mềm mại của Da Luật Cốt Dục kia, nhẹ nhàng xoa nắn lấy.

Đây là cái gì, đây là phúc lợi chuyên dụng của đầu bếp. Lý Kỳ trước kia cũng không ít lần đã dùng tới một chiêu này, thời đại học vẫn hay dùng, hơn nữa lần nào cũng đúng. Lý Kỳ vẫn cho rằng phòng bếp không chỉ là dùng để điều tra chua ngọt đắng cay, cũng là nơi làm trò xấu tốt nhất.

Ánh mắt Da Luật Cốt Dục thoáng thoáng nhìn ra phía sau, gặp trong mắt của hắn hiện ra lục quang, lại thấy nơi này chính là phòng bếp, sớm là thiếu phụ nàng cũng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng không ngừng, tay hơi hơi co lại, nói: - Quan nhân, chúng ta vẫn là nhào bột mì đi.

- Ta chẳng phải đang nhào sao --- ồ không không không, nhào bột sao, đúng đúng đúng, nhào bột, cũng không phải nhào bột, hẳn là cán bột mới đúng, ta đều bị muội làm cho hồ đồ rồi.

- A ---!

Đang lúc Lý Kỳ chuẩn bị buông tay Da Luật Cốt Dục ra, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi.

Lý Kỳ sợ tới mức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai đại mỹ nữ một đỏ một trắng đang đứng ở cửa, mỹ nữ áo đỏ, dáng người cao gầy, dáng người có lồi có lõm, kiều diễm động lòng người. Mà mỹ nữ áo trắng thì tóc dài buông xõa, áo trắng hơn tuyết, thanh thuần yêu mị, nhìn như mâu thuẫn, kỳ thật đây cũng là khí chất chỉ mình nàng mới có, bằng không thiên hạ đệ nhất nhân này cũng sẽ không được ái mộ.

Không cần phải nói, này hai nữ chính là Phong Nghi Nô và Lý Sư Sư.

Mẹ kiếp. Những hạ nhân kia thực không hiểu chuyện, ngay cả cái thông nhau báo cũng không làm. Lý Kỳ vội khua tay nói: - Các cô đừng hiểu lầm, ta đây là đang dạy Cốt Dục kỹ thuật cán bột.

- Cán bột?

Lý Sư Sư và Phong Nghi Nô tất cả đồng thanh nói, trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.

Da Luật Cốt Dục dù sao người Liêu, nàng cảm thấy bản thân đã là người của Lý Kỳ, loại hành động vô cùng thân thiết này cũng là đương nhiên, hiếu kỳ nói: - Có cái gì không ổn sao?

Lý Sư Sư và Phong Nghi Nô thấy Da Luật Cốt Dục nói rất bình thản, không có chút nào làm ra vẻ, cũng tin là thật, nhưng Phong Nghi Nô vẫn không kìm nổi mà mà ném cho Lý Kỳ ánh mắt bất mãn.

Ý gì? Nàng vào cửa sau mà lại ghen tuông trước, đạo lý kia nói thế nào cũng không thông đi. Ánh mắt Lý Kỳ đảo loạn chung quanh, coi như không có nhìn thấy gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK