Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốp! Bốp! Bốp!

- Phù! Thập nương, y thuật của cô lại tiến bộ vô cùng lớn nữa rồi nha, vi sư cảm thấy vô cùng vui mừng.

Lý Kỳ lõa thể ngồi dậy, chỉ thấy sau lưng hắn có từng dấu đỏ tròn, nét mặt hò hét khoái trá, làm vài động tác ưỡn ngực, vẻ mặt vô cùng thoải mái, sảng khoái nói: - Thật sự là thoải mái mà! Hừm? Thập nương, cô sờ ta làm gì? Ai ui, nhẹ chút nhẹ chút, xấu hổ, hóa ra là bắt mạch à, cô nói sớm chứ, cô muốn bắt mạch, ta có thể không để cô bắt sao, cho dù không để cô bắt thì cô cũng không thể cưỡng cầu nha. Cô như vậy có khác gì cưỡng gian đâu?

Lưu Vân Hi thật sự không chịu nổi, lạnh lùng liếc Lý Kỳ, nói:

- Bây giờ ngươi là người bệnh, ta là lang trung.

Lý Kỳ lớn lối nói: - Thì sao?

- Bản lĩnh hại người của ta không thua bản lĩnh hành y đâu.

- Hiểu rồi.

Lý Kỳ gật đầu, nói: - Cô tận tình bắt mạch đi, cô muốn bắt bao lâu thì bắt bấy lâu, tiểu đệ tuyệt đối không nói nhiều.

- Câm miệng.

-!

Lưu Vân Hi thấy đức hạnh này của Lý Kỳ, không khỏi lườm hắn một cái, thu tay lại, như thoáng suy nghĩ nói: - Không ngờ là trong mấy ống giác hơi thêm vào chút lửa, hiệu quả lại tốt như vậy, thật là không thể tin nổi mà.

Hóa ra tuy Lý Kỳ đại nạn không chết ở Tây Hồ, nhưng khốn khổ thì khó tránh khỏi, cả người đều mệt lả, tình hình cũng vô cùng nguy hiểm, hôn mê cả ba ngày ba đêm, lúc này mới tỉnh lại, nhưng lại vì khí lạnh xông vào cơ thể mà nên vừa tỉnh lại thì sinh bệnh nặng, thật là họa vô đơn chí mà, may mà ở đây có một thần y, bằng không thật đúng là khổ thân mà.

Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua rồi, thân thể của Lý Kỳ này mới từ từ khôi phục lại.

Đến Đại Tống lâu như vậy, hắn vẫn là lần đầu chịu tội nặng như vậy.

Mà trong quá trình dưỡng bệnh, khi Lưu Vân Hi nói về vấn đề khí lạnh, Lý Kỳ đột nhiên nhớ đến giác hơi, vì thế nói lại phương pháp đó với Lưu Vân Hi. Liên quan đến giác hơi, phụ thân hắn là người trong nghề, hàng xóm xung quanh cũng thường tìm phụ thân hắn giúp đỡ, hắn cũng biết, nhưng không phải quá quen thuộc, nhưng dạy cho một nữ thần y thì không phải là nói chơi rồi.

Thiên phú học y của Lưu Vân Hi thật sự không phải để trưng cho đẹp, rất nhanh đã lĩnh ngộ được bí quyết giác hơi, hơn nữa còn có hai tiêu bản Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh để luyện tập, không đến năm ngày thì đã có thể vận dụng thuần thục, đồng thời còn dùng kim châm phụ trợ thêm, chế ra một phương pháp trị liệu.

Sau khi chờ cho thân thể Lý Kỳ từ từ phục hồi lại, Lưu Vân Hi liền làm một đợt trị liệu cho hắn, hôm nay là ngày cuối cùng, Lý Kỳ cảm thấy thân thể đã thoải mái hơn nhiều rồi.

Thật ra giác hơi đã xuất hiện ở thời Tây Hán, vốn được gọi là Giác pháp, đến thời Tống thì đạt được sự tiến bộ vô cùng lớn, nhưng bây giờ vẫn không có giác hơi, thông thường đều chỉ lấy ống trúc luộc trong nước sôi, sau đó dựa theo nhiệt độ mà hấp thụ lên thân người.

Lý Kỳ vừa đến lần này thì lập tức tăng kỹ thuật giác hơi lên mấy trăm năm.

- Còn phải nói sao, quan hệ của hai chúng ta không tốt, ta có thể dạy cho cô sao? Lý Kỳ bắt đầu đeo bám giao tình.

Đáng tiếc Lưu Vân Hi căn bản không biết đeo bám giao tình gì cả, chỉ hỏi: - Đây thật sự là do ngươi nghĩ ra được?

- Đương nhiên, bằng không ngươi thấy ai làm qua chưa?

Lý Kỳ nói mà không hề nháy mắt, da mặt thật dày nha, thật sự là đao thương bất nhập, e rằng cũng chỉ có loại vũ khí lấy không thắng có như khí lạnh mới có thể xâm nhập vào thôi.

Xem ra thứ này thật sự là do hắn nghĩ ra được, sư phụ từng đi khắp đại giang nam bắc cũng chưa từng thấy loại hỏa quán pháp này, trong lòng Lưu Vân Hi đã tin bảy tám phần rồi, nói: - Không ngờ ngươi còn biết y thuật nữa?

- Vậy thì chắc chắn rồi, y trù bất phân mà. Lý Kỳ đĩnh đạc nói một câu, lại ha ha nói: - Thập nương, cô xem, ta dạy cô một chiêu lợi hại như vậy, cô có phải đã thiếu ta một phần nhân tình không!

Nói thật, trong thiên hạ hiện nay, hắn coi trọng nhất là nhân tình của Thập nương, e rằng nhân tình của Triệu Giai cũng không đáng tiền bằng nhân tình của Lưu Vân Hi, bởi vì Triệu Giai thiếu hắn nhiều lắm, phỏng chừng trước năm mươi tuổi thì không thể nào trả xong đâu. Mà bây giờ hắn cũng hiểu rõ hoàn toàn, chỉ cần có nhân tình của Thập nương trong tay, thì cho dù là bị người ta chém mấy đao cũng hồn nhiên không sợ, thật là quá đáng giá mà.

Lưu Vân Hi sửng sốt, hừ nói: - Không phải ta cũng giúp ngươi trị bệnh sao?

- Này này này, món nợ này không thể tính như vậy nha, căn bệnh nhỏ này bất kỳ một lang trung nào đều có thể trị được, nhưng cách giác hơi chỉ có một mình ta biết nha. Lý Kỳ vội vàng nói.

- Vậy sao? Lưu Vân Hi cười nói: - Vậy sao ngươi không đổi người đến giúp ngươi trị chứ? Ngươi đừng có được một tấc lại tiến một thước, ngươi phải biết, lúc trước khi ngươi suy yếu cực độ, hàn khí xâm nhập đã vào đến lục phủ ngũ tạng rồi, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, tuy không đến mức chết, nhưng nếu trị liệu không thỏa đáng thì rất có thể bệnh này sẽ theo ngươi cả đời đó.

- Thật hay giả?

Lý Kỳ cau mày nói: - Cô sẽ không dọa ta đó chứ?

Lưu Vân Hi nhệch miệng nói: - Nếu ngươi không tin, thì có thể đi thử lần nữa.

- Miễn đi, miễn đi, tạm tin cô lần này. Được rồi, coi như là tiền thuốc men cho cô đó, dù sao thì tiền thuốc men của cô cũng không rẻ, đặc biệt là đối với một thổ hào như ta. Lý Kỳ khoát tay, làm ra vẻ giống như chịu thiệt thòi lớn.

Lưu Vân Hi làm sao nghe không ra Lý Kỳ đang ngầm châm biếm lúc trước nàng muốn toàn bộ gia tài của Bạch Thời Trung, cũng lười tranh luận với hắn, nhìn nhìn ống trúc, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

Hổ thẹn sao, trước tiên tha cho cô một lần vậy. Lý Kỳ tự mình an ủi một phen, hỏi: - Đúng rồi, hình như cô không chưa nói với bệnh nhân của cô, bệnh tình của hắn thế nào rồi?

Lưu Vân Hi nói: - Hàn khí trong cơ thể ngươi đã trừ đi kha khá rồi, thật sự là không ngờ châm cứu và giác hơi này lại có hiệu quả tốt như vậy. Có điều, ngươi nằm trên giường bệnh nửa tháng rồi cũng nên xuống giường vận động đi, toát ra mồ hôi phỏng chửng có thể hoàn toàn khỏi.

- Việc này đơn giản. Lý Kỳ nói xong thì chần chừ một lát, lại hỏi: - Vậyvậy phu nhân thì sao?

Lưu Vân Hi nói: - Tình hình của Tần phu nhân không khác biệt lắm với ngươi, nhưng nàng hoàn toàn không xuất hiện dấu hiệu mệt lả giống như ngươi, cho nên hai ngày trước đã khỏe rồi, chỉ là nàng không chịu ra ngoài vận động nhiều một chút, không ra mồ hôi, độc khí và hàn khí trong cơ thể khó mà loại trừ sạch sẽ.

Lý Kỳ vội vàng nói: - Vậy cô nên bảo phu nhân vận động nhiều chút nha.

Lưu Vân Hi nói: - Ta đã nói cho nàng biết rồi, nhưng nàng không đi, ta có thể có biện pháp nào chứ.

Bác sĩ cô không khỏi quá vô trách nhiệm mà, có điều bệnh nhân kia cũng thật là không biết tốt xấu, lẽ nào nàng ta đợi ta cùng vận động, cũng không tệ nha, Lý Kỳ ngẫm nghĩ, vui vẻ bật cười ha ha.

Người này lại điên rồi.

Lưu Vân Hi thấy Lý Kỳ ngồi đằng kia mà cười ngây ngô, không để ý hắn nữa, lại suy tư.

Đúng lúc này, Mã Kiều đột nhiên đi đến, nói: - Bộ Soái, Âu Dương Tri phủ đến.

- Tới trùng hợp như vậy? Lý Kỳ nói: - Cho y vào đi.

Chỉ chốc lát sau, Âu Dương Triệt liền đi đến, tình cảnh trong phòng khiến y nhất thời ngây ngẩn, chỉ thấy Lý Kỳ mặc một cái quần đùi lớn ngồi trên giường, còn bên cạnh còn có một nữ nhân ngồi đó.

- Xin lỗi, xin lỗi!

Âu Dương Triệt là quân tử nha, dùng một bàn tay che khuất mặt vội vàng lui ra ngoài.

Tình huống kỳ lạ nha? Lý Kỳ cũng bối rối, không khỏi hai mặt nhìn nhau với Lưu Vân Hi.

Lưu Vân Hi không nói hai lời, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Tuy nàng không nói một câu nào, nhưng Lý Kỳ hiểu, vội vàng mặc quần áo vào, lại gọi Âu Dương Triệt vào.

- Hạ quan bái kiến Xu Mật Sứ.

Lý Kỳ không hài lòng nhìn y một cái, nói: - Ta nói này Âu Dương, tư tưởng của ngươi không khỏi quá dơ bẩn nha?

- Sao Xu Mật Sứ lại nói vậy?

Âu Dương Triệt kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ chậc một tiếng, nói: - Cảnh vừa rồi, chẳng qua là Thập nương người ta giúp ta khám bệnh thôi, một nữ nhân người ta không hề để ý, chuyên nghiệp đến thế nào hả, nên khiến cho người ta kính phục. Nhưng ngươi nhìn ngươi xem, đức hạnh gì hả? Nếu ngồi ở đây là thê tử của ta, thì ta có thể bảo ngươi đi vào sao? Bây giờ ta rất tò mò là, chức Tri phủ này của ngươi rốt cuộc làm sao mà ngồi lên được vậy.

Âu Dương Triệt bị Lý Kỳ giáo huấn mà trên mặt khi đỏ khi trắng, không còn cách nào nha, quan lớn một cấp đè chết người nha, chỉ đành gật đầu đồng ý: - Xin lỗi, xin lỗi, hạ quan mạo phạm Xu Mật Sứ.

Hức, lại là xin lỗi, tên này rốt cuộc có nghe hiểu những gì ta nói không? Lý Kỳ trợn mắt xem thường, nói: - Bỏ đi, bỏ đi, ngoài trừ việc công ra, thật sự không thể có tiếng nói chung với ngươi được. Ngươi tìm ta có việc gì? Nói đi.

Vừa nói đến việc công, Âu Dương Triệt quả thật thở phào ra, liền nói: - Hai ngày trước, tội phạm Lôi Phi Yến đã tự đến quan nha tự thú rồi.

Lý Kỳ ồ một tiếng, giọng điệu vô cùng bình thản nói: - Tự thú? Chuyện thế nào vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK