Nhưng giao tình giữa hai người cũng đã tồn tại sự tranh giành nho nhỏ này. Tiến thêm được một bước, Lý Kỳ ngoài miệng còn ngọt ngào, xưng hô cũng chuyển từ Tông Tri phủ sang Tông bá bá.
Lát sau, chỉ thấy phía trước bỗng có một đoàn người đi tới, khoảng chừng hơn 10 người, còn có ba chiếc xe lừa. Trên xe lừa còn đặt mấy chiếc hòm gỗ màu đỏ.
- Tới rồi.
Lý Kỳ nhìn những người đó cười nói.
Tông Trạch đưa mắt nhìn theo, khóe miệng bỗng hiện lên nụ cười khổ. Rõ ràng là Lý Kỳ vừa nói muốn để đầu bếp của mình và lang trung đi không phải là ý tưởng đột phát, mà sớm đã có dự tính sẵn rồi. Song, dù như vậy, y cũng vẫn khéo léo từ chối, liền nói:
- Kinh tế sử, người ta thường nói, không có công không nhận thưởng. Món quà này quả thực là quá lớn, Tông Trạch nhận cũng có chút hổ thẹn.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Tông bá bá, sao ngươi lại không đổi góc độ suy nghĩ đi. Có lẽ đối với ngươi mà nói, đây có thể nói là không có công không nhận thưởng. Nhưng, đối với ta mà nói, ngươi có khỏe mạnh hay không, ảnh hưởng trực tiếp tới tân pháp của ta có thành công hay không. Ta cho rằng đây là một cách đầu tư, thiên hạ không có thứ gì cho không ai bao giờ. Cho nên, cái giá này rất đáng, cũng hợp tình hợp lý.
Tông Trạch lần này nghe mà thấy tâm phục khẩu phục, không nói thêm gì nữa.
- Tiểu nhân bái kiến sư công (Kinh tế sử).
Trong lúc nói chuyện, đoàn người này đã dừng lại trước mặt, cung kính hành một lễ với Lý Kỳ.
Lý Kỳ ừ một tiếng, chỉ tay về phía Tông Trạch, nói:
- Vị này chính là Tông Tri phủ, từ nay về sau các ngươi hãy đi theo ông ấy lăn lộn.
Những người đó lại quay sang Tông Trạch hành một lễ.
Theo ta lăn lộn? Câu nói này sao lại giống như mình là thủ lĩnh của đám đầu đường xó chợ thế nhỉ! Tông Trạch cười cũng không được, mà khóc cũng không xong, chỉ có thể lúng túng gật đầu vài cái.
Lý Kỳ lại hỏi:
- Nguyên liệu ta cần đều mang tới rồi chứ?
Một đầu bếp liền nói:
- Hồi sư công, tất cả đều mang tới rồi.
- Mau lấy ra đi.
- Vâng.
Ha ha ha!
Nhưng thấy một đầu bếp lấy ra một con gà mái từ phía sau chiếc xe lừa ra. Hai người đầu bếp khác trong tay đều cầm một tảng đá lớn màu trắng. Hai người còn lại thì cầm ít xoong chảo chum vại.
Lý Kỳ một tay cầm lấy con gà mái, ước lượng, khoảng chừng 1kg, gật đầu hài lòng, lại nhìn đám đồ tôn đó nói:
- Các ngươi để đồ ở bên kia đi.
- Vâng.
Mấy tên đồ tôn liền đi chuẩn bị.
Lý Kỳ nhìn Tông Trạch nói:
- Tông bá bá chờ một lát, nhanh thôi.
Tông Trạch và Lý Kỳ không biết xấu hổ ngồi chờ ăn, do đó nói:
- Những món này Tông mỗ cũng biết một ít, có thể giúp Kinh tế sử một tay.
Triệu Tinh Yến khẽ mỉm cười nói:
- Tông bá bá, đây có lẽ là bá bá múa rìu qua mắt thợ rồi, có thể giúp được Kim Đao Trù Vương một tay, đó cũng tuyệt đối không phải là việc mà một người bình thường có thể làm được. Chỉ có Tả tổng quản bên phía ngự thiện phòng mới có tư cách này.
Lý Kỳ cười nói:
- Triệu cô nương quả thực là quá thành thật rồi.
Dừng lại một lát, hắn lại quay sang Tông Trạch nói:
- Tông bá bá, món này kỳ thực rất đơn giản, một mình ta là đủ rồi.
Đăng!
Lý Kỳ vừa nói dứt lời, một vò rượu bỗng xuất hiện trước mặt Tông Trạch, khiến cho Tông Trạch lùi về phía sau một bước.
- Tông Tri phủ, nấu ăn có vị gì? Sao không uống một hai vò rượu chứ.
Chỉ thấy tay phải Mã Kiều cầm một vò rượu đặt trước mặt Tông Trạch, tay trái còn cầm thêm hai vò rượu nữa.
Nha đầu ngươi thật đúng là không muốn sống nữa rồi, động chút là tìm người uống rượu. Lý Kỳ nhất thời vã mồ hôi hột. Nhưng, hắn cũng không hề ngăn cản, cũng chính là im lặng chấp nhận cách làm của Mã Kiều.
Tông Trạch không hiểu tình hình, thầm nghĩ, vị Kinh tế sử này hành sự thật kỳ lạ. Thủ hạ của hắn cũng không thua kém gì!
Hai người chủ tớ này thật là phối hợp hoàn hảo, một người nấu ăn giỏi, một người tửu lượng khá. Nhưng trên thế giới này thực sự tìm không ra người nào để chống lại được. Trong lòng Triệu Tinh Yến mừng thầm, nói nhỏ vào tai Tông Trạch:
- Tông bá bá, người này chính là hộ vệ của Lý Kỳ. Nhưng, bản thân hắn ta lại không nghĩ như vậy, người cũng chớ lấy làm lạ. Hơn nữa, người này không xấu, cũng rất thú vị, quan trọng là hắn ta uống rượu không say.
Uống không say? Tông Trạch cũng là người hành tẩu giang hồ, cũng chưa từng nghe nói tới người nào uống không say. Nhất thời hiếu kỳ, cũng muốn thử xem, liền nhận lấy vò rượu này, cười ha hả nói:
- Vậy thì đa tạ rượu ngon của các hạ.
- Đây là Bộ soái chuẩn bị, ta chỉ phụ trách uống rượu.
Mã Kiều bật cười ha hả, lại đưa cho Triệu Tinh Yến một vò rượu.
Triệu Tinh Yến rất thích Mã Kiều, chợt kinh ngạc nói:
- Ta cũng có à!
Trong lúc nói chuyện, tay đã nhận lấy vò rượu.
Ngươi cũng thật là không biết khí phách gì! Lý Kỳ cười nhìn lắc đầu, nói:
- Được rồi, các ngươi uống đi, ta đi làm việc, không tiếp được.
Hắn khẽ vuốt cằm nhìn Tông Trạch, sau đó bước đi.
Tông Trạch còn cảm giác có chút không được tự nhiên cho lắm. Người chủ nhân này chạy đi nấu ăn, mình lại ở đây uống rượu, điều này thật chẳng ra làm sao hết. Dù sao thì Triệu Tinh Yến và Mã Kiều cũng đã lơ đễnh, kéo y cùng uống rượu.
Lý Kỳ ban đầu gọi người đi nấu nước, còn mình thì đi tới bờ sông giết gà. Đối với yêu cầu hoàn mỹ của hắn mà nói, giết gà cũng là một nghệ thuật sống. Thủ pháp ảnh hưởng trực tiếp tới mùi vị của gà, rõ ràng là mấy đồ tôn này còn chưa đạt được tới trình độ này.
Sau khi giết xong gà, lại dùng nước sôi vặt lông. Trong quá trình này, còn không quên dậy mấy đồ tôn chi tiết một chút. Mấy đồ tôn có lẽ cũng đã theo học nấu ăn cùng với Ngô Lục Tử, kỹ thuật dù đã qua cửa rồi, không ngờ Lý Kỳ cũng không muốn để họ đi cùng Tông Trạch. Nhưng, họ rất ít khi nghe Lý Kỳ giảng bài, đều rất chăm chỉ.
Sau khi xử lý xong lông gà và nội tạng, Lý Kỳ lại chặt đầu và cánh gà xuống, còn chân gà thì gập vào trong bụng, nói:
- Đem rau mù tạt ra đây.
- Vâng.
Một đồ tôn trong đó rất nhanh đã lấy ra một cái bình. Hóa ra Lý Kỳ muốn là rau mù tạt ướp. Nhưng, thấy hắn lấy rau mù tạt trong bình ra, đổ đầy vào bụng con gà, sau đó lại dùng dừng, hành, hoa tiêu, rượu gia vị và tương quấy đều lên.
Cứ như thế, nửa giờ trôi qua.
Trong đình, Tông Trạch hầu như là chịu phục rồi, người đối diện này quả thực không phải là con người mà, e là uống nước cũng không thể uống như vậy. Từ lúc vừa ngồi xuống, hết ly này tới ly khác, căn bản vẫn không dừng lại. Vừa mới bắt đầu, y còn có thể theo kịp tiến độ, nhưng càng uống về sau, trong lòng càng cảm thấy khiếp đảm. Nếu nói về tửu lượng, y thực sự không sợ ai. Nhưng, y thấy Mã Kiều càng uống càng có tinh thần, còn la hét cầm chén uống vô vị, muốn cầm bình uống. Nhưng, nghĩ tới câu nói đó của Triệu Tinh Yến, trong lòng thầm nghĩ uống như vậy, ta nhất định sẽ say, lát nữa còn phải lên đường, không thể uống tiếp nữa.
Triệu Tinh Yến dường như đã đoán ra được tâm tư của Tông Trạch, ánh mắt nhìn về phía ngoài đình, ồ lên một tiếng, nói:
- Họ đang làm cái gì thế?
Tông Trạch quay đầu lại nhìn, còn chưa kịp nhìn rõ, liền nói:
- Ôi, ơ, thật là kỳ lạ.
Trong lúc nói chuyện, y đã đứng lên, bước ra phía ngoài đình. Bây giờ y chỉ muốn thoát khỏi con ác ma Mã Kiều này.
Triệu Tinh Yến liền mím môi cười, đứng lên đi tới.
Mã Kiều kinh ngạc nhìn theo hai người bọn họ, lẩm bẩm:
- Quái lạ! Món ăn này có gì đáng xem?
Nói xong, y liền cầm vò rượu uống một ngụm, cảm thấy một mình uống rượu có chút vô vị, vì vậy liền nâng bình rượu đi ra ngoài.
Rầm rầm rầm!
Chỉ thấy một đồ tôn của Lý Kỳ cầm búa đập với hai tảng đá màu trắng. Còn Lý Kỳ thì ngồi bên cạnh chỉ đạo. Việc làm chân tay này hắn chắc chắn là không thể đích thân ra tay rồi. Bỗng thấy Triệu Tinh Yến, Tông Trạch đi tới, hiếu kỳ hỏi:
- Các ngươi tới đây làm gì?
Tông Trạch lắc đầu thở dài nói:
- Tửu lượng tên hộ vệ đó của ngươi quả thực là khiến người ta khiếp sợ, ta không phải là đối thủ của hắn ta.
Cũng biết là như vậy, Lý Kỳ nhìn Mã Kiều đang đi tới bên này, lắc đầu không nói câu nào.
Triệu Tinh Yến lại hiếu kỳ hỏi:
- Lý Kỳ, ngươi định làm món gì thế? Sao lại còn cần tới đá?
Lý Kỳ cười thần bí nói:
- Chờ lát nữa dùng ảo thuật sẽ cho cô xem.
- Dùng ảo thuật? Ảo thuật gì?
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Không cần dùng lửa nấu ăn.
- Không dùng lửa?
Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói:
- Chuyện này là thế nào?
Lý Kỳ giảo hoạt nói:
- Vậy chúng ta đánh cược thế nào đây?
Triệu Tinh Yến dứt khoát nói:
- Không đánh cược.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Lẽ nào cô không biết có một câu nói là, giả bộ hồ đồ sao?
Triệu Tinh Yến nói:
- Nếu ngươi biết câu này, ta cũng chẳng để ý gì tới ngươi.
Lúc này, Mã Kiều đã đi tới, cười nói:
- Bộ soái, nếu ngài nghĩ hồ đồ uống chút rượu thì được.
Triệu Tinh Yến cười khúc khích nói:
- Câu này có lý!
Lý Kỳ liền nhìn Mã Kiều nói:
- Ngươi úp mặt vào tường suy nghĩ cho ta, nghĩ kỹ xem rốt cuộc là ai trả lương cho ngươi.