- A! Sao huynh lại ở đây?
Phong Nghi Nô nghe thấy giọng nói này mới không khỏi đỏ bừng mặt lên.
Chuyện này quá phóng túng rồi, mùa đông mà huynh lại đùa ta ngủ trần.
- Ta chỉ là muốn cho muội một niềm vui bất ngờ.
Lý Kỳ e ngại nói.
Phong Nghi Nô quay đầu lại nói: - Vậy sao huynh lại ngay cả quần áo cũng không mặc thế?
Lý Kỳ rất thành thực nói: - Dù sao thì lát nữa cũng phải cởi.
Đây là câu nói thật thà!
Phong Nghi Nô nghe mà đỏ bừng cả mặt lên. Nàng ghét sự thành thật của Lý Kỳ, liền dậm chân nói: - Huynh mau mặc quần áo vào đi, bộ dạng này chẳng ra thể thống gì.
Lý Kỳ nói: - Không được, đêm nay ta hoàn toàn thuộc về muội, không có tục vật mang theo bụi trần nào, ây da, lạnh quá đi.
- Vậy thì đắp chăn lên đi.
- Muội đắp giúp ta đi.
- Ta không bị mắc lừa huynh đâu.
Lý Kỳ tủi thân nói: - Vậy phiền muội giúp ta gọi Thập Nương tới, ta đoán, ngày mai phu quân nhất định sẽ trúng phong hàn.
Phong Nghi Nô nghiêng người lườm Lý Kỳ một cái, nói: - Con người này sao mà vô lại thế chứ.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Không vô lại có thể cưới được muội sao?
Đôi mắt Phong Nghi Nô trợn trừng lên, lại nghe thấy người xấu xa này đang cố làm ra vẻ run run, tức giận nói: - Ta sợ muội rồi. Bước ngọc chân thành, thật sự là dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Nhìn thấy chính là dưỡng mắt!
Trong mắt Lý Kỳ ánh lên niềm vui, chờ Phong Nghi Nô tiến gần tới bên giường, hắn liền đưa tay ra, kéo bàn tay ngọc của Phong Nghi Nô lên giường, lập tức đè người đẹp xuống dưới, gót chân giơ lên, chiếc chăn dày liền phủ hai người vào bên trong, toàn bộ động tác đều rất nhanh nhẹn, bình thường hẳn là luyện tập rất nhiều rồi.
Tuy nhiên lần này Phong Nghi Nô lại không có phát ra bất kỳ tiếng kinh ngạc nào, đôi mắt cực kỳ quyến rũ, ánh mắt rạng rỡ, lặng lẽ liếc nhìn Lý Kỳ, miệng cười nói: - Biết ngay là huynh không yên lòng mà.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Vậy muội còn tới, liệu có phải cũng nhớ phu quân rồi không.
Hai gò má Phong Nghi Nô ửng đỏ lên, thẹn thùng nói: - Còn không phải.
Lý Kỳ cười xấu xa nói:
- Ta thấy không phải đâu, vừa rồi hình như ta nghe thấy có một oán phụ đang ghen tuông mà.
Phong Nghi Nô nghe thấy thế hai mắt long lanh, khuôn mặt tuyệt sắc sắp chảy nước rồi, đôi bàn tay trắng ngần khẽ đấm vào ngực Lý Kỳ vài cái, nói: - Chuyện này còn không phải đều trách huynh, vừa rồi không thèm chú ý tới người ta. Nếu huynh dám phụ ta, ta sẽ không tha cho huynh đâu.
- Sao có thể chứ, đánh chết ta cũng không dám phụ muội. Đoạt mệnh truy hồn cước của muội đã khiến cho người ta phải run sợ rồi! Lý Kỳ nói xong lại tiếp tục nói: - Đây chẳng qua là ta và Hồng Nô đã thương lượng với nhau rồi, trước nửa đêm ta thuộc về cô ấy, nửa đêm về sáng ta thuộc về muội.
Phong Nghi Nô phì một tiếng, nói: - Cái gì mà nửa đêm trước, nửa đêm về sáng, khó nghe thế.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Vậy muội thích nửa đêm trước, hay là nửa đêm về sáng?
Phong Nghi Nô bỗng nhiên ẩn tình liếc nhìn Lý Kỳ, bỗng đưa bàn tay ngọc của mình lên nhẹ vờn quanh cổ Lý Kỳ, khẽ nói: - Đêm có huynh ta đều rất thích.
Ngọt ngào, tài ăn nói của người phụ nữ này thật là càng ngày càng hay, ta cảm động sắp khóc rồi. Trong lòng Lý Kỳ xúc động, cực kỳ cảm động, từ từ cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên bờ môi gợi cảm số 1 thiên hạ, chỉ cảm thấy thật ngọt ngào, không kìm nổi liền đưa đầu lưỡi nóng bỏng vào bên trong tìm kiếm.
Phần này lược bỏ 15 nghìn từ
Dưới ánh nến, thay nhau nổi lên.
Không biết đã bao lâu, trong phòng chỉ còn lại hai tiếng thở dốc.
Một tay Lý Kỳ gối đầu, im lặng nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành đó, không kìm nổi liền nói: - Nương tử, muội thật đẹp.
Phong Nghi Nô bị hắn nhìn có chút e thẹn, bỗng quay người lại, vùi đầu vào trong ngực Lý Kỳ, làm nũng nói: - Phu quân thích nhìn là được rồi.
Lý Kỳ ôm lấy cánh tay mềm mại, nhẵn nhụi đó của Phong Nghi Nô, nói: - Ta lại không phải là kẻ mù, đệ nhất mỹ nhân thiên hạ này sao có thể không thích ngắm nhìn chứ.
Phong Nghi Nô nghe mà thấy trong lòng vui mừng, nhưng ngoài miệng lại nói: - Ta mới không phải là đệ nhất mỹ nhân gì, tỷ tỷ mới đúng.
Lý Kỳ nghe được mà thần sắc sửng sốt.
Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ bỗng nhiên im lặng, khẽ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lý Kỳ rơi vào trong trầm tư, liền hiếu kỳ nói: - Phu quân, huynh đang nghĩ gì thế?
Lý Kỳ thoáng chút âu sầu nhìn Lý Kỳ, nói:
- Nương tử, có chuyện ta vẫn luôn muốn nói với muội, nhưng sau khi muội nghe xong, đừng có giận đấy.
Phong Nghi Nô sửng sốt, dường như có chút sợ hãi nói: - Chuyện gì thế?
Lý Kỳ nói: - Kỳ thực Sư Sư cô ấy ta.
Phong Nghi Nô căng thẳng nói: - Tỷ tỷ làm sao? Đúng rồi, ta suýt nữa đã quên mất, ta nghe nói huynh có tới Hàng Châu một chuyến, tỷ tỷ vẫn khỏe chứ? Tỷ ấy không sao chứ? Phu quân, huynh đừng làm ta sợ.
Lý Kỳ liền nói: - Muội chớ căng thẳng, Sư Sư rất khỏe, rất khỏe.
Phong Nghi Nô thấy thần sắc Lý Kỳ khác lạ, hồ nghi nói: - Vậy phu quân huynh muốn nói gì?
Ôi, chết sớm còn hơn chết muộn, chuyện này chung quy lại vẫn phải cho cô ấy biết. Lý Kỳ liền nghiến chặt răng lại nói: - Kỳ thực ta và Sư Sư đã đã muội hiểu chứ?
Phong Nghi Nô mờ mịt lắc đầu.
Ta nói rõ ràng như vậy, nàng còn không biết. Nàng đang cố ý mà. Lý Kỳ nói rất nhanh:
- Chính là Sư Sư đã là người phụ nữ của ta rồi.
Phong Nghi Nô trợn trừng hai mắt lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhưng liền bình tĩnh trở lại.
Lý Kỳ dường như cảm thấy nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống rồi, thấp thỏm nói: - Nguyên Phương, ồ không, Nghi Nô, muội sao thế?
Phong Nghi Nô quay người sang chỗ khác, dùng hành động để nói cho Lý Kỳ biết.
Lần này Lý Kỳ thật sự đã gấp, liền nói: - Nghi Nô, muội nghe ta giải thích đã, ta không phải là có ý giấu muội, chỉ là ôi. Chuyện này nói ra cũng dài, hơn nữa muội cũng tham gia vào trong đó.
Nói xong hắn liền kể lại toàn bộ câu chuyện một lượt.
Nhưng nước bọt của hắn đều nói tới khô cả rồi, mà Phong Nghi Nô vẫn không nói lời nào. Nàng không nói chuyện, Lý Kỳ liền không thể ra tay được. Bởi vì Lý Kỳ cũng không biết trong lòng nàng rốt cuộc là có ý kiến gì về chuyện này, liền nhẹ nhàng nói: - Nghi Nô, muội nói chuyện đi.
- Nguyên Phương là ai?
Phong Nghi Nô hồi lâu không nói lời nào, bỗng nhiên nói ra một câu khiến Lý Kỳ sửng sốt.
- Nguyên Phương? Sao lại hỏi tới chuyện này? Lý Kỳ bị hỏi tới sắp khóc rồi, buồn bực nói: - Muội quản Nguyên Phương là ai làm gì? Hắn ta lại là một người đàn ông, ta sao có thể chứ, vừa rồi ta chỉ là lỡ lời mà thôi.
Bỗng nhiên thấy Phong Nghi Nô cười "khúc khích".
Lý Kỳ hồ nghi nói: - Nghi Nô, muội không sao chứ? Có gì vợ chồng chúng ta cùng nói ra, muội đừng gây áp lực lớn cho mình.
- Khanh khách!
Phong Nghi Nô nhướn vai, bật cười khanh khách.
Không phải là điên rồi chứ.
Tiếng cười này dù rất êm tai, nhưng Lý Kỳ nghe mà thấy hoang mang.
Bỗng nhiên, Phong Nghi Nô quay người lại, mắt cười nhìn Lý Kỳ nói: - Phu quân, huynh làm gì thực sự ta đều không biết sao?
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Thất Nương đã nói cho muội biết rồi sao? Trong lòng lại nghĩ, Thất Nương không phải là một người phụ nữ lắm chuyện!
Phong Nghi Nô trợn trừng hai mắt, giận nói: - Thất Nương sớm đã biết rồi sao?
Hỏng rồi, lỡ miệng rồi, Lý Kỳ liền nói: - Sao có thể chứ, Thất Nương cũng là sáng nay mới biết, muội sớm đã biết rồi sao? Hay là đêm đó muội đã biết rồi?
Phong Nghi Nô lắc đầu nói: - Huynh cũng đã lấy kéo đâm chính mình rồi, còn ta khi đó một lòng vồ lên người của huynh, nào có nghĩ được nhiều như vậy. Nhưng huynh còn nhớ, quãng thời gian đó vẫn luôn là ta chăm sóc tỷ tỷ không?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Sư Sư đã nói với muội sao?
Phong Nghi Nô lắc đầu, cười nói: - Có câu là ngày có suy nghĩ, đêm có mơ. Mấy đêm sau đó vẫn luôn ở bên cạnh tỷ tỷ, còn nhớ có một đêm, ta nghe tỷ tỷ nói mơ, tỷ ấy lớn tiếng gọi, khiến cho Hoàng thượng không nên làm tổn thương tới phu quân huynh. Khi đó, ta cũng đã thấy nghi ngờ rồi, nhưng mấy ngày sau đó, tỷ tỷ hầu như hàng ngày đều nói mơ, hơn nữa còn liên quan tới huynh. Điều này khiến cho ta nhớ lại chuyện đêm hôm đó, vì vậy ta đã đoán đêm đó nhất định có rất nhiều chuyện mà ta không biết. Nhưng, dù nói thế nào, giữa huynh và tỷ tỷ nhất định là có gì đó. Sau đó, ta lại nghe thấy tin đồn từ Giang Nam truyền tới, điều này tuyệt đối không phải là tin đồn vô căn cứ, do đó ta đã thầm thử vài lần, phát hiện thấy khi huynh nói về tỷ tỷ, ánh mắt đều có chút sáng lên, ta càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình.
Hóa ra khi đó Sư Sư đã có ý với mình rồi. Lý Kỳ thầm lẩm bẩm một tiếng, lại nói: - Nếu muội sớm đã phát hiện, vậy vì sao lại không nói với ta?